Ăn xong bữa tối với Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch, hai người họ ngỏ ý muốn đưa Giang Noãn Chanh về ký túc xá nhưng vì còn có hẹn nên cô đã từ chối.
Trên thực tế, trong lúc ăn cơm cô đã nhận được điện thoại của Trần Điềm Kiệt, hắn nói hắn đang phát hiện Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch ở bên nhau.
Giang Noãn Chanh biết hắn vô cùng đau lòng nên đã đồng ý cùng hắn uống rượu giải sầu.
Trần Điềm Kiệt đưa Giang Noãn Chanh đã một quán bar nằm trong khu trung tâm thương mại, tọa lạc trên vị trí cao nhất của khu trung tâm thương mại đó.
Giang Noãn Chanh không muốn uống rượu, chỉ gọi một ly nước lọc lạnh đơn giản.
Trần Điềm Kiệt không giống cô, vừa tới đã gọi ba bốn loại rượu mạnh khác nhau, nếu không phải Giang Noãn Chanh bảo phục vụ rời đi, chắc chắn hắn sẽ còn gọi thêm.
"Về nước sao không nói với bọn mình để bọn mình ra đón cậu?" Giang Noãn Chanh hoàn toàn không biết Trần Điềm Kiệt đã về nước.
Cuộc gọi cuối cùng của cô và hắn là vào hai ngày trước, khi đó hắn vẫn còn nói công việc bên này có chút chuyện chưa được giải quyết thoả đáng, có khi còn lâu mới về được.
Trần Điềm Kiệt chống tay lên bàn, đôi mắt hắn đục ngầu, nhìn cũng biết khoảng thời gian qua hắn mệt thế nào: "Nếu mình nói thì làm gì được biết chuyện bất ngờ này? Noãn Chanh, cậu không phải bạn mình, cậu giấu mình chuyện của Hân Lộ!" Trần Điềm Kiệt không nói thời gian hắn trở về vì muốn tạo bất ngờ cho hai người họ, chỉ là không ngờ hắn lại nhận được bất ngờ trước.
Hơn nữa công việc bên này cũng rất bận, vừa về nước hắn đã phải chạy đi giải quyết công việc, vô tình nhìn thấy Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch ở bên nhau.
Giang Noãn Chanh vội giải thích ngay: "Không phải mình giấu cậu mà hôm qua mình mới biết.
Hân Lộ không chịu nói với mình.
Nếu không phải mình tình cờ bắt gặp cô ấy, có lẽ đến thời điểm hiện tại, cô ấy vẫn còn giấu!"
Phục vụ mang đồ đến, vừa nhận đồ, Trần Điềm Kiệt đã uống hết một cốc rượu.
Giang Noãn Chanh đã từng làm việc trong quán bar, cô có thể nhìn vào màu sắc của rượu mà nhận định độ mạnh, độ yếu của chúng.
Cốc rượu Trần Điềm Kiệt vừa uống quá mạnh, người bình thường chỉ cần một ngụm nhỏ đã đủ say bất tỉnh nhân sự.
Giang Noãn Chanh nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng.
"Noãn Chanh, cậu nói xem vì sao Hân Lộ lại không phát hiện tình cảm của mình? Mình biểu hiện chưa đủ mạnh hay sao? Mình thật sự rất thích cô ấy, thích đã nhiều năm!" Trần Điềm Kiệt không nhìn Giang Noãn Chanh, hắn quay đầu nhìn cảnh đêm ở phố Thương Hoa.
Có một dạo Trần Điềm Kiệt rất thích cảnh đêm ở thành phố, chỉ vì Tống Hân Lộ đã nói cô cũng thích vậy.
"Cậu cứ kiên trì, chắc chắn sẽ có kết quả thôi!" Theo Giang Noãn Chanh thấy, Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch không thể ở bên nhau lâu, người thích hợp với cô ấy chỉ có Trần Điềm Kiệt.
Giang Noãn Chanh tin sẽ có một ngày hắn có thể hái được quả ngọt.
Trần Điềm Kiệt cười, hắn với lấy cốc rượu tiếp theo, một hơi là hết sạch, không chừa lấy một giọt: "Có ích sao? Mình cố gắng, nỗ lực bao nhiêu năm nay Hân Lộ cũng có thấy đâu? Noãn Chanh, mình đẹp trai hơn thằng cha đó, tốt tình nhiều tiền cũng hơn thằng cha đó, quan trọng hơn mình sẽ không gây phiền phức cho cô ấy!"
Tuy Trần Điềm Kiệt không phải người trong giới nhưng hắn biết rất rõ nếu việc Tống Hân Lộ và Trang Vũ Trạch ở bên nhau mà bị đồn ra ngoài sẽ có chuyện gì xảy ra.
Thực ra, khi biết hai người họ yêu nhau, Trần Điềm Kiệt đã thay Tống Hân Lộ sắp xếp tất cả.
Hắn đã dùng thế lực nhà họ Tống, liên hệ với tất cả toà soạn, phóng viên để đàn áp tin tức xuống.
Nếu không vào buổi tối ngày hôm nay đã có một trận máu tanh trên mạng xã hội xảy ra.
Trang Vũ Trạch là tiểu thịt tươi mới nổi, rất nhiều thế lực đang cắn chặt lấy hắn ta.
Giang Noãn Chanh không biết phải nói gì.
Cô cảm thấy tình hình của Trần Điềm Kiệt thế này là tại cô, do cô làm bà mối không tốt.
Giang Noãn Chanh thấy hắn định uống rượu tiếp liền vươn tay chặn lại.
Trần Điềm Kiệt không tức giận, chỉ nhìn cô rồi cười: "Để mình uống đi, nếu không tâm trạng mình sẽ nặng lắm!"
Nghe hắn nói, tâm tình Giang Noãn Chanh phức tạp hơn.
Không khí trong quán quá ngột ngạt, lại thêm cô cảm thấy Trần Điềm Kiệt cần có không gian riêng nên đã lấy cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.
Lúc này, Trần Điềm Kiệt cũng đứng dậy.
Hắn buông ly rượu đang uống giở trong tay xuống, đi theo Giang Noãn Chanh ra ngoài.
Tuy nhiên, người hắn cần tìm không phải cô mà là một người khác.
Trần Điềm Kiệt đưa tay chạm lên bả vai của một người đàn ông, châm biếm cất lời: "Tôi thật sự không ngờ, Lệ tổng lại có sở thích nghe lén người khác trò chuyện!"
Kể từ khi hắn và Giang Noãn Chanh bước vào quán, Trần Điềm Kiệt đã thấy Lệ Mạc Tây.
Hắn ta cùng đối tác của mình ngồi ở góc khuất, ánh sáng không rõ nên có lẽ Giang Noãn Chanh mới không nhận ra.
Nhưng Trần Điềm Kiệt lại khác.
Hắn không chỉ biết đó là người đứng đầu nhà họ Lệ, còn biết ánh mắt của Lệ Mạc Tây dính chặt trên người Giang Noãn Chanh không rời.
Lệ Mạc Tây bị hành động của Trần Điềm Kiệt làm cho giật mình, cơ mặt hơi thay đổi.
Hắn không nói không rằng, dẫn Trần Điềm Kiệt xuống phía cuối hành lang của trung tâm thương mại.
Lúc này, Lệ Mạc Tây mới lên tiếng: "Trần tổng đã hoàn thành xong công việc bên nước ngoài rồi sao?"
Vì để tránh Trần Điềm Kiệt về nước quá sớm nên Lệ Mạc Tây đang thêm dầu vào lửa, để hắn giải quyết thêm một số chuyện.
Chỉ không ngờ mới đó đã trở về, lại còn vừa về nước đã dám dẫn Giang Noãn Chanh đến quán bar.
Chuyện bên cạnh Giang Noãn Chanh có quá nhiều đàn ông khiến hắn rất đau đầu.
Trần Điềm Kiệt nghe ra ý tứ trong lời nói của Lệ Mạc Tây, chỉ hận không thể vung tay đấm hắn một cái.
Nhưng Trần Điềm Kiệt vẫn nhẫn nhịn được vì hắn biết hắn không có bằng chứng buộc tội người khác.
Không vòng vo tam quốc, Trần Điềm Kiệt hỏi thẳng: "Anh có ý với Noãn Chanh?"
Câu hỏi của Trần Điềm Kiệt chỉ mang hàm ý quan tâm.
Hắn là bạn thân của Giang Noãn Chanh, biết rất rõ cô đã trải qua chuyện gì.
Nếu bên cạnh cô có một người đàn ông có quyền có thế như Lệ Mạc Tây, Trần Điềm Kiệt thay cô vui mừng.
Còn nếu như không phải có ý nam nữ, Trần Điềm Kiệt sẽ không để hắn ta có cơ hội tiếp cận bạn mình.
Với tư cách là bạn thân, Trần Điềm Kiệt không hy vọng bạn mình sẽ phải chịu tổn thương.
Thế nhưng sáu chữ này của Trần Điềm Kiệt lọt vào tai Lệ Mạc Tây lại mang ý nghĩa khác, hắn cho rằng Trần Điềm Kiệt đang tuyên bố chủ quyền.
Lệ Mạc Tây sắc mặt cứng nhắc: "Trần tổng vốn không phải là người thích lo chuyện bao đồng!"
Trần Điềm Kiệt hời hợt trả lời: "Tôi không thích lo chuyện bao đồng là thật.
Nhưng tôi thích lo chuyện của Giang Noãn Chanh cũng là thật.
Lệ tổng chẳng nhẽ không dám trả lời câu hỏi của tôi?" Trần Điềm Kiệt biết tin đồn của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã, vì thế hắn càng phải hỏi cho rõ.
Lệ Mạc Tây không muốn cho người khác biết chuyện của mình.
Lại thêm hắn luôn nghĩ Trần Điềm Kiệt có ý đối địch với hắn, vì thế tuyệt đối không thể trả lời thật lòng.
Lệ Mạc Tây đáp: "Không có.
Lệ Mạc Tây tôi vì sao phải có hứng thú với Giang Noãn Chanh?"
Trần Điềm Kiệt không tức giận: "Vậy thì tốt rồi.
Cảm phiền Lệ tổng tránh xa cô ấy ra một chút, tránh một số người lại hiểu nhầm!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...