Tính cách của Trần Điềm Kiệt không giống như dáng vẻ bên ngoài của hắn.
Đứng trước mặt những người thân thiết, thiếu gia nhà họ Trần không khác gì một đứa trẻ.
Ra ngoài làm ăn, hắn chính là một thiên tài, trời không sợ đất không sợ.
Trong mắt Giang Noãn Chanh, Trần Điềm Kiệt là một người rất thông minh, mọi công việc khó khăn hắn đều có thể giải quyết ổn thoả.
Cô tin lần này cũng vậy.
Không động đến không sao, Giang Noãn Chanh vừa hỏi tới, Trần Điềm Kiệt đã xổ ra một tràng, báo hại Giang Noãn Chanh không dám nghe gần, phải để điện thoại ra phía xa: “Mọi chuyện mà ổn thoả thì cậu đã được nhìn thấy mình rồi.
Noãn Chanh, mình ở bên nước ngoài một mình sắp phát điên rồi đây.
Hay cậu dụ Hân Lộ sang đây với mình đi, chi phí mình thầu hết.
Thời gian này cậu làm việc cũng vất vả rồi, coi như là nghỉ dưỡng.”
Giang Noãn Chanh bật cười.
Trong lòng Trần Điềm Kiệt chỉ có Tống Hân Lộ, khi biết người gọi tới là hắn, Giang Noãn Chanh đã sớm ngửi thấy mùi này.
Nếu cô và Trần Điềm Kiệt đứng nói chuyện trực tiếp với nhau, Giang Noãn Chanh chắc chắn sẽ cốc cho hắn một cái tỉnh táo: “Cậu bị điên đấy à? Đừng quên mình và Hân Lộ đang trong đoàn làm phim.
Cậu nhanh chóng giải quyết công việc đi rồi chạy về đây.
Không phải cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Điềm Kiệt, tưởng tượng giống trong phim một chút, nếu Hân Lộ rơi vào hoàn cảnh ma cũ bắt nạt ma mới và cậu xuất hiện….”
Nói đến đây, Giang Noãn Chanh hơi dừng lại.
Người đi đến là Hàn Thiên Nhã và người của cô ấy.
Hàn Thiên Nhã không để ý đến cô, cô ấy cũng đang nghe điện thoại.
Hàn Thiên Nhã nói chuyện để loa ngoài, nhưng bên cạnh lại là nhân viên bàn tán công việc hôm sau của cô ấy nên Giang Noãn Chanh không nghe rõ, mà cô cũng không có sức quan tâm.
Giang Noãn Chanh tiến lên phía trước vài bước, trực tiếp đem bản thân hoà vào với bóng tối, cô nói vào trong điện thoại: “Đến khi đó, nếu có mười Hân Lộ, chắc chắn cũng đổ cậu luôn!”
Nghe được câu nói này của Giang Noãn Chanh, Trần Điềm Kiệt trong lòng như nở hoa, mọi muộn phiền trong mấy ngày qua đều bị đánh tan.
Hắn thu lại cảm xúc, tỏ vẻ bình tĩnh: “Bên cậu thế nào rồi? Cậu và Hân Lộ ấy có gặp chuyện gì khó khăn không? Noãn Chanh, cậu đừng có giấu mình, dù trời có sập sớm, bổn thiếu gia cũng chống cho cậu!”
Không phải Trần Điềm Kiệt không biết quy tắc ngầm trong giới showbiz.
Hắn biết giới showbiz vô cùng phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ hại chính bản thân.
Trần Điềm Kiệt không chỉ lo lắng cho Tống Hân Lộ mà hắn còn lo cho cả Giang Noãn Chanh.
Một bên là người con gái hắn thích, một bên là người bạn thân thiết nhất của hắn.
Trong đầu Giang Noãn Chanh xuất hiện vài cảnh tượng, nhưng rất nhanh cô đã dùng nụ cười thoải mái hoá giải tất cả.
Cô biết bên phía Trần Điềm Kiệt đang có chuyện nên cô không muốn làm hắn phân tâm.
Hơn nữa Giang Noãn Chanh tin chuyện này mình có thể giải quyết được.
“Gì chứ? Trần thiếu gia, cậu đang khinh thường mình đấy ạ? Dăm ba mấy cái cô diễn viên này, còn sợ mình đấu không lại?” Giang Noãn Chanh nói rất mạnh miệng.
Cô của bây giờ không khác gì một con ếch ngồi trong đáy giếng, coi trời bằng vui.
Trần Điềm Kiệt cũng hiểu tính cách của cô.
Nếu có người bắt nạt, Giang Noãn Chanh sẽ không chịu để yên.
“Mình còn có việc, cúp máy trước đây! Khi nào có thời gian, mình sẽ gọi điện cho cậu nhé!” Bên này, Trần Điềm Kiệt ra hiệu cho nhân viên đợi mình một chút.
Sau khi cúp điện thoại với Giang Noãn Chanh, hắn mới tiến lên giải quyết công việc.
[ … ]
Nói chuyện điện thoại với Trần Điềm Kiệt xong, Giang Noãn Chanh đi tìm phó đạo diễn Trịnh Kha.
Cô và ông đã có hẹn với nhau là sau khi kết thúc công việc của ngày hôm nay, cô sẽ đến tìm ông để học diễn xuất.
ngôn tình hay
Khi Giang Noãn Chanh đến, Trịnh Kha vẫn còn một số công việc dang dở trong tay cần giải quyết.
Ông nói với Giang Noãn Chanh ngồi đó đợi, một chút nữa là xong.
Giang Noãn Chanh ngồi đợi, Thẩm Dịch cũng ở đó.
Tuy hai người không nói gì với nhau nhưng Giang Noãn Chanh hoàn toàn cảm nhận được ánh mắt dò xét của Thẩm Dịch đang đặt trên người cô.
Giang Noãn Chanh cảm thấy không thoải mái, nếu không phải vì có hẹn với Trịnh Kha, cô nhất định sẽ rời đi ngay.
Ngồi một lúc, ánh mắt ấy của Thẩm Dịch vẫn dính chặt trên người cô, Giang Noãn Chanh thật sự không nhịn nổi nữa.
“Đạo diễn Thẩm, anh có chuyện gì sao?” Giang Noãn Chanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Dịch hỏi chuyện.
Thẩm Dịch không nghĩ đến Giang Noãn Chanh sẽ trực tiếp hỏi mình như vậy, nhất thời ngơ ra một hồi.
Sau đó, hắn buông công việc trong tay xuống, ngồi nghiêm túc hỏi Giang Noãn Chanh: “Cô và Trịnh Kha có chuyện riêng à?” Ý tứ của Thẩm Dịch chính là muốn hỏi Trịnh Kha có phải chống lưng của Giang Noãn Chanh không.
Nói Thẩm Dịch không nghi ngờ về thân thế của Giang Noãn Chanh là nói dối.
Ngay từ khi bước chân vào đoàn làm phim, Giang Noãn Chanh đã cả gan đối đầu với Hàn Thiên Nhã.
Nếu cô không có chống lưng, Thẩm Dịch chắn chắn phải khen cô gan dạ!
Vốn dĩ việc học diễn xuất không có gì khó nói, nhưng có lẽ Giang Noãn Chanh cảm nhận Thẩm Dịch không có ý tốt.
Lại thêm ban sáng hắn đứng ra nói giúp Hàn Thiên Nhã và nữ diễn viên kia nên trong lòng Giang Noãn Chanh không còn thiện cảm với hắn.
Giang Noãn Chanh cười: “Đạo diễn Thẩm, giờ tan làm đã đến rồi.
Dù tôi và phó đạo diễn có chuyện gì hay không cũng đâu có liên quan đến anh!”
Thẩm Dịch hơi nhíu mày.
Hắn vừa cảm thấy Trịnh Kha là chống lưng của Giang Noãn Chanh, lại vừa thấy chuyện này không có khả năng lắm.
Dẫu sao nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, hắn thấy cô là một người có thẩm vị.
Trịnh Kha chỉ là một lão già, danh tiếng trong giới showbiz càng ngày càng giảm.
Nếu có tìm một kim chủ, Thẩm Dịch nghĩ cô nên tìm một người trẻ đẹp, có năng lực hơn.
“Tôi chỉ quan tâm đến nhân viên của mình mà thôi.
Nếu điều này khiến cô cảm thấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi!” Thẩm Dịch vừa nói vừa thu dọn lại đồ đạc.
Tất cả cảnh quay hôm nay đều khiến hắn hài lòng, Thẩm Dịch cũng nên tan làm rồi.
Đối phó với Kiều Xảo và Hàn Thiên Nhã cả một ngày, Thẩm Dịch cũng giã rời chân tay.
Chỉ là không hiểu vì sao hắn đối với Giang Noãn Chanh vẫn luôn thấy lo lắng.
Thẩm Dịch không có cách nào lý giải cảm xúc trong lòng hắn lúc này.
Giang Noãn Chanh thấy hắn không có ý xấu cũng không muốn bắt bẻ thêm.
Thẩm Dịch thu dọn đồ đạc xong liền rời đi.
Cảnh quay cuối cùng của Giang Noãn Chanh là thực hiện trong khách sạn, quay trên khung nền xanh.
Thẩm Dịch sợ nếu quay bên ngoài sẽ để lộ thông tin của đoàn làm phim, đánh rắn động cỏ nên đã trực tiếp thầu một khách sạn 3 sao làm nơi quay phim.
Thời khắc này, chỉ còn Giang Noãn Chanh đợi trong phòng.
Ước tính đã hơn 30 phút trôi qua, Trịnh Kha vẫn không hề có phản ứng, kiên nhẫn của Giang Noãn Chanh cũng dần dần mất đi.
Trước kia, cô là tiểu thư đài các nên không thích đợi người khác, dù thời thế thay đổi tính cách Giang Noãn Chanh vẫn như vậy.
Nhưng cô biết cô không thể rời đi.
“Cô Giang, phó đạo diễn Trịnh đang đợi cô ở phòng 108, cô có thể sang đó rồi.” Trong phòng xuất hiện một nhân viên nữ từ khách sạn khiến Giang Noãn Chanh giật mình, trái tim thót lên một cái.
Sau khi lấy được bình tĩnh, cô gật gù trả lời người kia: “Tôi biết rồi! Tôi đến ngay đây!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...