Lệ Mạc Tây không hiểu nổi ở trước mặt hắn, Giang Noãn Chanh luôn làm bộ cao ngạo, chán ghét việc bị nói là “bán thân”.
Nhưng chỉ cần ở trước mặt người đàn ông khác, tình trạng này lại không xảy ra.
Chẳng nhẽ so với những ông già xấu xí kia, Lệ Mạc Tây hắn lại không bằng? Hay do mắt nhìn người của Giang Noãn Chanh có vấn đề? Rõ ràng xét về mọi mặt, Lệ Mạc Tây đều hơn cả, hắn có quyền có thế, có tiền tài địa vị trong tay.
Sống lưng Giang Noãn Chanh lạnh buốt, hiển nhiên lời nói của Lệ Mạc Tây đã đụng đến lòng tự trọng của cô.
Cũng phải, trong mắt Lệ Mạc Tây, cô luôn là một người phụ nữ bán hoa không hơn không kém, là một người mà bất cứ ai chỉ cần dùng tiền là có thể mua được.
Giang Noãn Chanh dừng bước, cô quay đầu nhìn hắn: “Riêng Lệ tổng thì tôi từ chối phục vụ theo kiểu này.
Lệ tổng là người cao ngạo, tôi với không tới, cũng không dám ván tới!”
Lệ Mạc Tây không vội bởi hắn biết Giang Noãn Chanh không thể rời khỏi đây, dẫu sao bên ngoài còn có Nguyên Bảo canh gác.
Lệ Mạc Tây mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra một tấm chi phiếu.
Giống như lần trước, hắn chỉ ký tên ở dưới, phần điền số tiền để trống: “Không phải cô muốn tiền sao? Nào tới đây, chỉ cần cô khiến tôi thoải mái, bao nhiêu tiền cũng không phải là vấn đề lớn!”
Giang Noãn Chanh bực mình vô cùng.
Cô không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc cánh cửa đã bị khóa, Giang Noãn Chanh sửng sốt, thử đi thử lại nhưng kết quả vẫn không hề thay đổi.
Cô quay đầu nhìn Lệ Mạc Tây, nhìn ra dáng vẻ đắc ý của hắn.
“Lệ Mạc Tây, anh bị điên đấy à?” Giang Noãn Chanh không kiềm chế được tức giận.
Mỗi khi gặp người đàn ông này, cô đều khó có thể khống chế bản thân.
Lệ Mạc Tây thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng chợt thoải mái.
Hắn bỗng nhiên phát hiện một sở thích lạ lùng của hắn, đó là chọc giận Giang Noãn Chanh.
“Chửi khách hàng là bị điên, Giang Noãn Chanh, cô không cần tiền nữa à?” Quy định của Tầm Phong là nước sông không phạm nước giếng.
Khách hàng không được đụng đến nhân viên, ngược lại nhân viên không được đụng đến khách hàng.
Câu nói này của Giang Noãn Chanh đã vi phạm quyết định trên, nếu để cấp trên phát hiện, cô sẽ không được nhận lương trong ngày hôm đó.
Tuy mới tới nhưng trước khi bắt đầu công việc, Giang Noãn Chanh đã được phổ biến mọi thứ!
Giang Noãn Chanh quả thực không muốn lãng phí thời gian với Lệ Mạc Tây.
Cô tiến về chỗ hắn, đứng trước mặt hỏi dõng dạc: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Lệ Mạc Tây, tôi với anh không thù không oán, vì sao anh năm lần bảy lượt luôn làm khó tôi?”
Không thù không oán? Lệ Mạc Tây bật cười, cô và hắn đúng là không thù không oán, Giang Noãn Chanh cùng lắm cũng chỉ làm vỡ bình sứ trị giá mất tỷ của hắn mà thôi, còn hắn cũng chỉ là người đàn ông cướp đi lần đầu tiên của cô.
“Giang Noãn Chanh, nếu đã là loại người như vậy, hà cớ gì phải thể hiện bản thân vô cùng tức giận khi bị tôi cưới đi trong sạch? Tôi chính là ghét bộ dạng làm bộ làm tịch của cô, vì thế mới muốn mài dũa cái nết này!” Vốn dĩ lịch trình tối nay của Lệ Mạc Tây đã được sắp xếp kín mít.
Sau khi bàn chuyện làm ăn ở Tầm Phong, hắn lập tức phải di chuyển đến sân bay, bay ra nước ngoài để thực hiện một phi vụ làm ăn khác.
Nhưng nói chuyện với Giang Noãn Chanh đã khiến hắn quên mất khái niệm thời gian và những công việc cần làm.
Giang Noãn Chanh chống tay lên hông, hất cằm đầy khinh bỉ: “Cái tôi tức giận, Lệ tổng còn không hiểu sao? Tôi tốn tiền để tạo sự trong sạch giả dối đấy, vô tình lại bị Lệ Mạc Tây anh cướp mất.
Lệ Mạc Tây, nếu đổi lại là anh, anh có tức giận không?”
Một câu nói này của Giang Noãn Chanh đã khiến Lệ Mạc Tây hoàn toàn cứng họng.
Nếu là người phụ nữ khác nói với hắn câu này, Lệ Mạc Tây hiển nhiên không tin tưởng.
Dẫu sao một khi nói ra câu nói đó, danh tiếng của người nói sẽ phải chịu rất nhiều tổn thất.
Nhưng người nói là Giang Noãn Chanh, một người phụ nữ đã có kinh nghiệm làm việc trong hai quán bar nổi tiếng nhất thành phố Thương Hoa là Thương Hội và Tầm Phong, hắn có muốn không tin cũng là chuyện khó.
“Giang Noãn Chanh, cô đúng là loại người bẩn thỉu!” Lệ Mạc Tây hừ lạnh, hắn ngửa đầu uống hết số rượu trong ly.
Sau đó hất Giang Noãn Chanh sang một bên rồi rời khỏi phòng.
Nguyên Bảo thấy có tiếng động liền mở cửa ra, không ngờ lại đụng Lệ Mạc Tây lửa giận bừng bừng.
Lệ Mạc Tây không nói gì cả, cứ thế từ bên trong đi thẳng ra bên ngoài.
Nguyên Bảo ngó đầu vào trong phòng, chỉ thấy Giang Noãn Chanh thu mình ngồi trên ghế sofa.
Kẻ ngốc cũng biết Lệ Mạc Tây lại bị Giang Noãn Chanh chọc giận rồi!
Nguyên Bảo đôi lúc rất muốn lại gần Giang Noãn Chanh, hỏi cô có bí kíp gì mà có thể khiến Lệ Mạc Tây tức giận thế này, hắn cũng muốn học hỏi.
Nguyên Bảo ở bên cạnh Lệ Mạc Tây bao nhiêu năm nay, luôn biết rằng Lệ Mạc Tây là một người đàn ông rất giỏi kiềm chế cảm xúc của mình.
Nhưng cái giỏi ấy luôn biến mất khi hắn lại gần Giang Noãn Chanh.
Sau khi Lệ Mạc Tây rời đi, Giang Noãn Chanh mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô định nhìn về phía trước.
Cô không hiểu vì sao mình luôn trở thành cái gai trong mắt của Lệ Mạc Tây, càng không hiểu vì sao ông trời lại luôn đưa đẩy họ gặp mặt nhau, là duyên phận ư? Không phải, Giang Noãn Chanh chỉ cảm thấy đây chính là nghiệt duyên!
Lệ Mạc Tây ngồi trên xe rồi vẫn không ngừng nghĩ đến câu nói ban nãy của Giang Noãn Chanh, vừa thấy Nguyên Bảo trở về, hắn liền lên tiếng hỏi: “Nguyên Bảo, sự trong sạch của một người phụ nữ có thể dùng tiền để làm lại ư?”
Nguyên Bảo ngơ ra, suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu Lệ Mạc Tây đang muốn hỏi cái gì: “Lệ tổng, ý anh là sao vậy?”
Lệ Mạc Tây hừ lạnh hắn một cái: “Ý tôi là, màng trinh có thể vá lại?”
Nguyên Bảo không biết hàm ý sâu xa của câu hỏi này, thuận miệng nói: “Tất nhiên rồi.
Thời đại công nghệ 4.0 này chỉ cần tiền là có thể làm được hết.
Đến bộ phận con người còn có thể tạo ra được nói gì đến thứ này!” Nguyên Bảo đã cho Lệ Mạc Tây đáp án mà hắn muốn biết, chỉ là không hiểu vì sao gương mặt Lệ Mạc Tây càng nghe càng tối đi, chỉ hận không thể lao đến bóp chết Nguyên Bảo.
Trong lòng Nguyên Bảo lúc này vô cùng lo sợ…
[ … ]
Hai ngày cuối tuần, Giang Noãn Chanh đã xin phép Mẫn tỷ nghỉ làm để tập trung vào chuyện quay phim.
Cô và Tống Hân Lộ đến rất đúng giờ, vừa hay nghe thấy đoạn đối thoại của Hàn Thiên Nhã và Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch đưa kịch bản đến trước mặt Hàn Thiên Nhã, chỉ tay vào đống chữ được dùng bút highlight để tô đậm: “Có nhìn thấy đoạn này không? Thiên Nhã, hôm nay chúng ta sẽ quay cảnh này trước.
Phân cảnh này thể hiện nữ chính bị người khác bắt nạt, cần có đủ các yếu tố ánh sáng để làm nổi bật.
Thời tiết hôm nay vừa vặn rất đẹp, có thể quay nó, cô thấy thế nào?”
Hàn Thiên Nhã đã nhìn thấy Tống Hân Lộ và Giang Noãn Chanh, trong đầu cô liền có một ý tưởng, cô nói với Thẩm Dịch: “Được, chúng ta sẽ quay cảnh này.
Anh là người có kinh nghiệm quay mà, mọi chuyện cứ nghe theo anh!”
“Nhưng đạo diễn Thẩm, cảnh này có thể sử dụng thế thân được không? Hôm qua tôi không cẩn thận bị ngã trong nhà tắm, đến giờ chân phải vẫn còn đau.
Sợ nếu quay sẽ làm ảnh hưởng đến đoàn làm phim!” Hàn Thiên Nhã mỉm cười bổ sung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...