Thời gian nửa tháng nữa lại trôi đi, hôm nay đã tới hôn lễ của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây.
Hôn lễ chỉ có đằng trai, đằng gái không xuất hiện.
Giang Noãn Chanh cũng không vì thế mà trách ba mình, cô hiểu trong lòng Giang Kiến Thành có nỗi khổ riêng.
Giang Noãn Chanh đã hoàn tất việc trang điểm của cô dâu.
Lúc này, cô ngồi trước gương, nhìn gương mặt xa lạ của mình trong gương.
Không phải Giang Noãn Chanh chưa từng trang điểm đậm như vậy.
Trước kia, khi còn là tiểu thư, cùng ba tham dự tiệc tùng, cô cũng có trang điểm.
Chỉ là hoàn cảnh lúc này, không giống với hoàn cảnh khi đó.
Đơn thuần chỉ là make-up, tiệc tùng tạo mối quan hệ, đâu thể giống như trang điểm khi dự hôn lễ.
Giang Noãn Chanh mỉm cười, ánh mắt lộ rõ vui vẻ.
Kể từ khi bộc bạch rõ tấm lòng của mình với Lệ Mạc Tây, quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.
Hiện tại, Giang Noãn Chanh mới hiểu cảm giác của hắn, chỉ một thời gian ngăn ngắn, cô đã nhớ hắn phát điên.
Nhưng theo quy tắc, trước khi diễn ra hôn lễ, cô dâu và chú rể không được gặp mặt.
Giang Noãn Chanh sẽ không làm trái quy tắc này.
Cô lấy điện thoại muốn gọi cho Lệ Mạc Tây, không phải chỉ cần không nhìn thấy mặt nhau là được sao, vậy cô sẽ nghe giọng nói của hắn...!Bàn tay nhỏ vừa chạm vào điện thoại, cửa phòng chờ đã được Tống Hân Lộ đẩy ra.
Với tư cách là bạn thân của Giang Noãn Chanh, tất nhiên Tống Hân Lộ sẽ tham dự hôn lễ.
Cô còn là phù dâu được Giang Noãn Chanh mời nữa.
Hôm nay Tống Hân Lộ ăn vận cũng rất xinh, chẳng kém cạnh bạn mình là mấy.
Nhìn Giang Noãn Chanh lộng lẫy ngồi trước gương, có một khắc Tống Hân Lộ đã tưởng tượng đó là mình.
Nếu không phải Giang Noãn Chanh xen vào tình cảm của cô và Trang Vũ Trạch, chắc chắn, Tống Hân Lộ cũng có cơ hội được mặc váy cưới mà váy cưới cô mặc, nhất định sẽ lộng lẫy, hoành tráng hơn Giang Noãn Chanh gấp trăm, gấp vạn lần.
Nhưng nghĩ tới thời gian Giang Noãn Chanh lộng hành không được lâu, trong lòng Tống Hân Lộ lại trở nên thoải mái.
Cô lấy lại tâm trạng, gọi tên Giang Noãn Chanh bằng giọng nói vui vẻ: "Noãn Chanh, hôm nay cậu xinh quá!"
Tâm tư Giang Noãn Chanh lúc đó chỉ đặt vào việc gọi điện thoại cho Lệ Mạc Tây nên không chú tâm đến những thứ khác.
Giọng nói bất chợt của Tống Hân Lộ khiến cô giật mình.
Điện thoại trong tay rơi mạnh xuống bàn, cô quay đầu lại, ngượng ngập nói: "Cậu cũng vậy.
Cậu chắc chắn là phù dâu xinh đẹp nhất!"
Tống Hân Lộ bước vào trong, còn không quên đóng cửa lại.
Trong tay cô ta có cầm một chiếc túi nhỏ, đây là quà mà Tống Hân Lộ đã đặc biệt chuẩn bị để chúc mừng hôn lễ của Giang Noãn Chanh.
Cô ta đưa túi quà cho cô, cười cười: "Trở về mới được mở nhé! Mở bây giờ sẽ không còn linh nghiệm nữa!"
Tống Hân Lộ vừa nói, vừa cố gắng giấu giếm ánh mắt của mình.
Món quà này đối với Giang Noãn Chanh là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Cô ta đã mất rất nhiều thời gian để lựa chọn.
Giang Noãn Chanh không hiểu tâm tư của Tống Hân Lộ.
Cô đặt túi quà sang một bên, ôm lấy cô ta nói cảm ơn: "Cậu đồng ý làm phù dâu của mình mình đã rất vui rồi.
Vốn dĩ không cần chuẩn bị quà cáp gì đâu, như vậy thật khách khí!"
Tống Hân Lộ phủ nhận lời nói này: "Không thể nói thế được.
Mình và cậu là bạn bao nhiêu năm nay, nếu không chuẩn bị quà tức là không coi trọng tình bạn này!"
Tống Hân Lộ không rõ công việc của một phù dâu lắm nên cô ta cần học hỏi.
Nói chuyện với Giang Noãn Chanh một lúc, tiện thể chụp thêm vài tấm ảnh làm kỷ niệm, sau đó liền rời đi ngay.
[...!]
Tống Hân Lộ vừa đi chưa lâu, Lệ Mạc Tây đã lén lút vào trong.
Nhìn thấy hắn, Giang Noãn Chanh giật mình.
Tuy không phải là người mê tín, nhưng với những ngày trọng đại, cẩn thận vẫn hơn: "Anh làm gì đấy? Lệ Mạc Tây, đừng quên lời bà nội nói, trước thời gian tổ chức hôn lễ chính thức, chúng ta không được gặp nhau đâu.
Em coi như bản thân không nhìn thấy anh, anh mau ra ngoài đi!"
Lệ Mạc Tây nắm lấy tay cô, tiện thể khoá chặt lấy cửa.
Hắn ép sát Giang Noãn Chanh lên tường, cẩn thận ngắm nhìn cô.
Hôm nay Giang Noãn Chanh thật sự rất xinh đẹp.
Bộ váy cưới bà nội chọn cho cô đúng là rất hợp, vừa tôn được vóc dáng nhỏ nhắn, vừa tôn được là da trắng như ngọc.
"Có nhớ anh không?" Lệ Mạc Tây thì thào vào tai cô.
Hắn chỉ muốn lại gần Giang Noãn Chanh một chút, nhưng lại không kìm được, cuối cùng đặt một nụ hôn lên bả vai Giang Noãn Chanh.
"Nhớ!" Giang Noãn Chanh thành thật trả lời.
Hành động của Lệ Mạc Tây khiến cô cảm thấy ngứa ngứa, không nhịn được mà bật cười.
Lệ Mạc Tây nghe xong càng ôm Giang Noãn Chanh chặt hơn.
Còn khoảng hơn một tiếng nữa mới tới giờ cử hành hôn lễ, Lệ Mạc Tây không muốn rời xa Giang Noãn Chanh.
Trong đầu nảy ra một ý tưởng, hắn nói: "Chanh Chanh, hãy chúng ta bỏ trốn đi!"
Giang Noãn Chanh hừ lạnh, cô đẩy hắn ra, tiến tới ghế sofa rồi ngồi xuống, bĩu bĩu môi: "Anh vất vả tổ chức hôn lễ, bây giờ nói bỏ là bỏ, chẳng nhẽ sợ chút nữa lộ ra có dính dáng đến cô nào?"
Lệ Mạc Tây biết cô nói đùa, nhưng vẫn hùa theo cô.
Hắn sà vào lòng Giang Noãn Chanh, đầu gối lên chân cô, hai chân duỗi thẳng trên ghế sofa: "Dính dáng tới mỗi một cô đang mặc váy cưới thôi, khiến em thất vọng rồi!"
Giang Noãn Chanh bật cười thành tiếng.
"Chanh Chanh, sau khi chúng ta kết hôn thì khoảng hai ba năm, hoặc là năm năm sau rồi sinh con cũng không muộn!" Lệ Mạc Tây ngẩng đầu nhìn trần nhà, tỏ vẻ tính toán.
Giang Noãn Chanh bị hắn làm bật cười.
Tính xa xôi như vậy, chưa chi đã tính tới sinh con đẻ cái.
Cô mím chặt môi, hồi sau mới hỏi: "Sao lại thế? Không phải anh muốn cưới xong là sinh sao?"
Lệ Mạc Tây lắc đầu: "Để sự nghiệp của em phát triển ổn định đã.
Anh biết em muốn trở thành diễn viên nổi tiếng, yên tâm, anh sẽ ủng hộ em!"
Khi quyết định chính thức ở bên cạnh Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh đã từng nghĩ đến việc buông bỏ nghề diễn của mình.
Cô là người phụ nữ của hắn, tất nhiên không thể ích kỷ một mình.
Trên vai Lệ Mạc Tây là danh dự của cả nhà họ Lệ, ít nhiều cô vẫn phải giúp hắn gánh vác một chút.
Nhưng nghe lời nói này của Lệ Mạc Tây, thay vì cảm thấy ấm áp, cô lại thấy chua xót.
Hắn luôn đặt cô lên vị trí quan trọng nhất, luôn nghĩ đến cảm nhận của cô, chuyện gì cô ưu tiên cô đầu tiên.
Giang Noãn Chanh rất hối hận khi quyết định đường đường chính chính ở bên cạnh hắn quá muộn.
"Được, mọi chuyện nghe theo anh!" Lần này, Giang Noãn Chanh chủ động hôn Lệ Mạc Tây.
Cô cúi đầu phủ xuống đôi môi hắn.
Lệ Mạc Tây không muốn lãng phí cơ hội đang dâng tới tận cửa, lập tức đón nhận nụ hôn của Giang Noãn Chanh.
Từ một nụ hôn nhẹ nhàng, bị hắn biến thành một nụ hôn cuồng nhiệt, quyết quýt gần nửa tiếng đồng hồ.
Nếu không phải thấy sắc mặt Giang Noãn Chanh hơi tái, hắn cũng không muốn buông cô ra.
Thời gian sắp tới, Giang Noãn Chanh đốc thúc Lệ Mạc Tây: "Anh mau đi đi, sắp tới rồi còn gì.
Hơn nữa chú rể còn phải đón khách chứ!"
Lệ Mạc Tây bật dậy, trước khi rời đi còn không quên trêu chọc cô: "Còn vợ yêu của anh nhanh chóng đánh lại son đi, nhìn xem trên môi em chẳng còn gì nữa rồi!"
Giang Noãn Chanh trừng mắt với hắn: "Tại ai hả?"
"Tại em quá quyến rũ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...