Đừng nói Tần Ngữ, trong nháy mắt, đến cả Kiều Thanh cũng sững sờ.
Kiều Thanh gãi đầu mình, thấp giọng cười, giọng nói ngoại trừ có chút yếu ớt, dường như cũng không khác biệt gì so với lúc trước, "Ôi, cậu đừng đùa chứ."
Tần Ngữ siết chặt ngón tay, trong đầu cô ta đến nửa điểm cũng không tin, chỉ có điều người nói là Từ Diêu Quang, người khác có lẽ sẽ nói đùa, nhưng anh ta chưa bao giờ.
Ánh mắt Từ Diêu Quang vững vàng, nhìn qua vô cùng bình tĩnh, khóe môi lại hạ xuống, không nói lời nào.
Kiều Thanh nói xong một câu cũng không lên tiếng nữa.
Tần Ngữ còn biết Từ Diêu Quang không phải người sẽ nói đùa, huống chi là anh ta?
Đến căng tin, anh ta mua hộp sữa đậu nành, cắm ống hút vào, nửa ngày sau mới mở miệng: "Mẹ nó, thực sự là cô ấy à?"
"Ừm." Từ Diêu Quang nghiêm chỉnh bê một bát cháo đến, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
Lúc này Kiều Thanh mới triệt để không nói được gì, Tần Ngữ ngồi ở bên cạnh hai người, lần đầu tiên bị xem nhẹ như vậy, trong lòng của chính cô ta lại càng rối loạn.
Sao lại là Tần Nhiễm?
Sao có thể là cô?!
Đôi đũa dùng một lần trong tay Tần Ngữ suýt nữa bị bẽ gãy, Tần Nhiễm trong mắt cô ta là ai? Không kiến thức không nghề nghiệp, trừ ẩu đả đánh nhau không hề có một ưu điểm nào.
Trước kia trừ violon ra, cô dường hư không có hứng thú với bất cứ cái gì, tính cách cổ quái, không có mấy ai tình nguyện chơi cùng cô.
Sao cô lại biết vẽ tranh? Còn vẽ rất đẹp?!
Tần Ngữ vẫn cảm thấy Tần Nhiễm nằm trong sự khống chế của cô ta, tất cả mọi thứ của đối phương cô ta đều rõ như lòng bàn tay, nhưng hôm nay Tần Ngữ phát hiện, sau nhiều năm không gặp Tần Nhiễm, cô ta đã không còn biết gì về Tần Nhiễm.
Nghĩ đến đây, đôi đũa một lần trong tay lại bị siết thật chặt.
Cô ta ngẩng đầu, điềm nhiên như không có việc gì cười cười, "Chút nữa tớ đi tập đàn..."
"Cậu chủ Từ, tôi quay về tìm Tần Nhiễm." Kiều Thanh "xoạt" một tiếng đứng phắt dậy.
Từ Diêu Quang gật gật đầu, ánh mắt quạnh quẽ: "Đi đi."
**
Lớp 9 có một đống người tụ tập, Lâm Tư Nhiên cũng đã ra ngoài mua đồ ăn.
Kiều Thanh ngồi trên ghế Lâm Tư Nhiên, Tần Nhiễm còn đang trùm đồng phục ngủ, anh ta tự tay đâm đâm vào cánh tay cô, ghé đầu tới, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Đằng sau là cậu vẽ à?"
"Kiều Thanh" Tần Nhiễm vẫn đang trùm đồng phục, giọng nói có một chút khàn khàn, âm điệu thấp, giống như đang đè nén lửa giận, "Đừng có ầm ĩ."
Cô không tình nguyện nói, Kiều Thanh nhớ tới việc ngày thường lớp vừa ồn ào cô liền nhíu mày, lập tức làm động tác kéo khóa miệng mình lại.
Nghiêng đầu một cái, người trong lớp càng ngày càng nhiều, ầm ĩ như chợ bán thức ăn, làm cho người ta đau đầu.
Anh ta đạp mạnh một cái vào bàn học đối diện lối đi nhỏ.
"Két két —— "
Âm thanh vô cùng chói tai.
Đám người yên tĩnh lại, Kiều Thanh dựng một tay trên bàn, nghiêng đầu nhìn bọn họ, "Nói nhỏ thôi."
Sau đó tiếng ồn cũng dần dần nhỏ lại.
Không dám chọc Kiều Thanh, đây đã trở thành ước định giữa những học sinh này.
Tần Nhiễm lại nằm thêm một lát, tiếng ồn ào bên tai biến mất, cô mới bỏ đồng phục trùm đầu ra, thở dài một hơi, ngồi trên ghế, đầu gối chống dưới bàn, ngả người dựa vào tường.
"Tranh kia..." Kiều Thanh liếc nhìn cô một cái.
Góc độ này có thể thấy rõ được lông mi cô vừa dày vừa dài, Kiều Thanh nghĩ thầm, thường ngày đám học sinh kia lấy biệt danh cho cô là lông mi tinh, thật đúng là không sai.
"Là tôi, đừng nói cho ai." Tần Nhiễm suy nghĩ một chút, rồi lại nhíu mày, cô có thể tưởng tượng, nếu đám học sinh này biết, mỗi ngày cô đều sẽ bị vây xem như khỉ không biết bao lâu.
"...Mẹ kiếp" Kiều Thanh im lặng một chút, sau một lúc lâu, cứng ngắc mở miệng: "Vậy sao cậu lại vẽ Ngôn Tích, cậu cũng thích anh ta à?"
"Ai thích cái thứ đó, là Lâm Tư Nhiên thích." Tần Nhiễm ôm cánh tay dựa vào tường, dáng người lười nhác, có vẻ như bị sự ầm ĩ làm phiền, giờ phút này nhìn rất uể oải, có điều cũng không hề ảnh hưởng gì đến gương mặt tinh xảo của cô.
"Biết rồi." Kiều Thanh buồn bực cười.
Tìm bừa mười người tại Nhất Trung cũng có ít nhất bảy người là fans hâm mộ Ngôn Tích.
Gọi Ngôn Tích là "cái thứ đó", đây là lần đầu tiên Kiều Thanh gặp.
**
Người vẽ bảng tin lớp 9 vẫn là không hề lộ diện, trên diễn đàn thậm chí cả trên weibo cũng đã tìm kiếm hai ngày, vẫn không hề có manh mối gì.
Không có ai xuất hiện nhận công, cũng không có ai moi ra được rốt cuộc là ai.
Có điều việc này cũng không hề ảnh hưởng gì đến danh tiếng của Tần Nhiễm, bảng tin là do Lâm Tư Nhiên phụ trách, người trong lớp 9 có thể nhìn rõ thái độ ân cần của Lâm Tư Nhiên đối với Tần Nhiễm hai ngày này.
Bởi vì việc này, độ nổi tiếng của Tần Nhiễm ở lớp 9 và cả trong trường đều tăng lên không chỉ một mức độ.
Không chỉ nổi ở khối 12, ngay cả học sinh mới lớp 10 cũng biết khối 12 có một vị hoa khôi huyền thoại là Tần Nhiễm, ai cũng muốn gặp một lần, có điều học sinh khối 10 không to gan như khối 11, dám đến tòa nhà khối 12 hóng chuyện.
Buổi chiều Tần Nhiễm tan học, cầm cốc giữ nhiệt đến phòng y tế học đường.
"Gần đây có chuyện gì xảy ra với đám học sinh này vậy, nữ sinh thò đầu ra nhìn thì thôi, sao nam sinh cũng nhòm ngó, " Bông tai của Lục Chiếu Ảnh phản xạ ra ánh sáng, "Tuyển gia, mị lực của anh tăng lên rồi, đến cả nam sinh cũng không cưỡng lại được à?"
Trình Tuyển không nói chuyện.
Dáng người của thiếu nữ dưới ánh mặt trời mảnh mai, bị một nam sinh chặn lại, hình như nam sinh còn đưa cho cô một cái phong bì thư màu hồng phấn.
Nữ sinh lễ phép nhận lấy, nam sinh kia vẫn chưa đi, đứng ở ngoài cửa phòng y tế học đường, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Nhiễm.
Lục Chiếu Ảnh phì cười ra tiếng: "Ấy, hóa ra là đến vì Tần Tiểu Nhiễm, rốt cuộc tôi cũng gặp được một người có giá thị trường không hề kém anh."
Trên mặt Trình Tuyển không có cảm xúc gì.
Anh mặc áo sơmi và quần thường phục, phác hoạ hai chân thon dài, đường cong rất gợi cảm, đôi mắt thâm thúy mông lung, trắng đen rõ ràng, chỉ là không hề có cảm xúc.
Tần Nhiễm bỏ đồ của mình xuống, đến phòng bếp nhìn xem.
Thấy Trình Tuyển nhìn mình chằm chằm, cô dừng một chút, chần chờ: "Có gì không đúng à?"
Cậu chủ Trình thu hồi ánh mắt, khí định thần nhàn: "Lớp 12 rất quan trọng, tôi cảm thấy nhiệm vụ chính của cô nên là học tập thật giỏi, đừng để chuyện khác làm cho phân tâm."
Lục Chiếu Ảnh: "...?"
Tần Nhiễm rất nghiêm túc gật đầu, "Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy."
Cậu chủ Trình mỉm cười một cái, thật là ngoan.
Tần Nhiễm đi vào.
Bên ngoài vẫn có người thập thò lắc lư, cậu chủ Trình không thèm để ý mà dựa vào ghế sa lon: "Lục Chiếu Ảnh, đóng cửa."
**
Nhà họ Lâm.
Tần Ngữ ngồi trên bàn cơm, lòng có chút không yên.
Vẻ vui sướng trên mặt Ninh Tình không hề che giấu chút nào, bà ta nhỏ giọng mở miệng: "Nghe nói bà Phong rất thích con à?"
"Vâng." Nói đến cái này, tâm trạng của Tần Ngữ khá hơn nhiều, cô ta vững tinh thần lại.
Hai mắt Ninh Tình tỏa sáng, càng vui vẻ hơn, bà ta gắp đồ ăn cho Tần Ngữ, "Con phải giữ mối quan hệ với bà Phong thật là tốt, về phần Phong Từ..."
Nhà họ Phong ở thành phố Vân có quyền có thế, muốn kéo quan hệ với nhà họ vô cùng khó khăn.
Nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên Lâm Uyển có vẻ mặt ôn hoà đối với mình.
Ninh Tình suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn Tần Ngữ càng ngày càng mềm mại.
Bà ta nhỏ giọng, dùng âm lượng mà chỉ Tần Ngữ có thể nghe được.
"Sao vậy?" Lâm Uyển ngồi ở đối diện lại nhìn ra cảm xúc của Tần Ngữ không đúng lắm, chậm rãi hỏi.
"Thứ bảy có họp phụ huynh" Tần Ngữ lấy lại tinh thần, cô ta cười cười, việc Tần Nhiễm vẽ tranh, cô ta tuyệt đối không thể nói ra, có điều cô ta cũng nhớ tới một việc, dường như là chần chừ mở miệng, "Toàn bộ khối 12 đều họp, chị cũng học lớp 12, hay là mẹ đi họp phụ huynh cho chị đi, để cho anh hoặc là ba đi họp phụ huynh cho con?"
Editor: Nhiễm gia ngoannn:>.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...