Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi


Bởi vì câu nói này, trong phòng lâm vào không khí quỷ quái bên trong.

Ninh Tình cúi đầu, tay cầm đũa đang không nhanh không chậm ăn cơm, sắc mặt biến thành màu xanh, biểu cảm nặng nề, không mở miệng nói chuyện.

Mộc Doanh thì xấu hổ, nhìn Tần Ngữ, lại nhìn Tần Nhiễm, không biết nói gì.

Mộc Nam cũng không ngẩng đầu.

Tần Ngữ lại giống như vừa kịp hiểu ra, cô ta le lưỡi, "Mẹ, không phải là con nói sai cái gì chứ?"
"Không..." Nghe được giọng điệu của Tần Ngữ, Ninh Tình cười cười.

Tần Nhiễm ngồi trên ghế của mình, bắt chéo hai chân, bình tĩnh như lúc ban đầu, cô chỉ hơi ngẩng đầu, chậm rãi từ từ: "Tôi sẽ đến đại học Kinh Thành."
Chú ý, cô nói là cô sẽ đến đại học Kinh Thành, không phải là thi.

Chỉ là người trên mặt bàn không chú ý đến.

Đều có chút sững sờ, đến cả Mộc Nam cũng cầm đũa, nhìn Tần Nhiễm như có điều suy nghĩ.

Tần Ngữ "phụt" một tiếng bật cười, cô tự gắp đồ ăn cho mình, vừa ăn vừa cười, "Hóa ra chị cũng muốn thi đại học Kinh Thành, vậy em ủng hộ, em sẽ chờ chị ở đại học Kinh Thành."
Cạch ——
Rốt cục Ninh Tình cũng không thể nhịn được nữa, bà ta ném đũa xuống, quát Tần Nhiễm, "Mày thi đại học Kinh Thành cái gì, mày nghĩ là đại học Kinh Thành dễ thi vậy à? Tần Nhiễm, tao nói cho mày biết, sang năm, sang năm bất kể mày thi đỗ vào trường nào, mày nhất định phải đi học cho mẹ!"
Bà ta thích sĩ diện, nhất là khi gia cảnh nhà họ Ninh kém hơn nhà họ Lâm nhiều như vậy, trước mặt những người nhà họ Lâm, bà ta phải cẩn thận từng li từng tí.

Cho nên bà ta chưa từng dám dây dưa Tần Hán Thu, không có cách nào phải đón Tần Nhiễm đến thành phố Vân học trung học, Ninh Tình có thể nhịn được một năm, bây giờ Tần Nhiễm nói muốn thi đại học Kinh Thành, vậy con nhãi này muốn ở lại Nhất Trung thêm bao nhiêu năm nữa?
Ninh Tình tuyệt đối không cho phép loại tình huống này xuất hiện.


Tần Nhiễm gắp một cục xương sườn, động tác vẫn rất tùy ý như cũ, cô liếc Ninh Tình một cái, cười: "Cái này không cần ngài phải lo lắng, tôi không cần bà quan tâm."
"Tao không quản mày còn có ai quản..."
"Mười mấy năm qua tôi sống một mình cũng rất tốt" Tần Nhiễm ngắt lời bà ta, ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười, tùy ý vô cùng, "Đừng có bỗng nhiên nhận vơ việc của bà ngoại như thế, có muốn tôi giúp cho bà nhớ lại một lần, từ khi tôi đến thành phố Vân, có chuyện nào của tôi mà bà quản được?"
Sắc mặt Ninh Tình cứng đờ.

Ninh Tình xanh cả mặt.

Ninh Tình đột nhiên xấu hổ.

Tần Nhiễm đến trường, bà ta không giúp được.

Bà ta mua đồ cho Tần Nhiễm, một món Tần Nhiễm cũng không cầm.

Bà ta để Tần Nhiễm ở lại nhà họ Lâm, Tần Nhiễm không ở.

Đứa con gái này của bà ta khác trước đây quá nhiều, tư liệu bà ta tra được không sai, Tần Nhiễm quả thật khiến người ta đau đầu.

Thấy Ninh Tình nhớ lại, Tần Nhiễm mới thu hồi ánh mắt, bắt chéo hai chân, rất tùy ý, "Nhớ được là tốt rồi."
Có thể quan tâm cô, cũng chỉ có một mình bà ngoại.

Ninh Tình có chút xấu hổ, thế nhưng cũng rất tức giận, xưa nay Tần Ngữ sẽ không bao giờ không nể mặt bà ta như vậy, "Được, con là tổ tông, con lợi hại, đến lúc đó thi không đỗ cũng đừng có đến xin mẹ, cậy nhờ nhà họ Lâm giúp con xin vào đại học.

Mẹ không quản con!"
"Cảm ơn." Tần Nhiễm vô cùng chân thành.


Ninh Vi khụ một tiếng, bà gắp cho Tần Nhiễm một miếng cá không có xương, "Nhiễm Nhiễm, con đừng cãi mẹ nữa."
Tần Nhiễm cúi đầu lùa cơm, đưa tay làm dấu "OK".

Trừ bà ngoại, cô còn tôn trọng Ninh Vi hơn so với Ninh Tình.

Cơm nước xong xuôi, Tần Ngữ liền nói với Ninh Tình muốn về, nhà Ninh Vi vừa cũ vừa nát, Tần Ngữ đã quen được ở biệt thự thật sự rất ghét bỏ.

"Dì nhỏ, chị họ, em đưa hai người xuống dưới." Mộc Doanh lập tức đứng lên.

Tần Ngữ nhìn cô ta một cái, không lạnh không nhạt, "Cảm ơn."
Mộc Doanh giật mình không ngờ: "Không có gì."
Lúc sắp đi, Ninh Tình đi ngang qua Tần Nhiễm, "Chuyện lần trước, mẹ xin lỗi con, là tại mẹ nặng lời, chỉ là mẹ...không muốn con trở nên giống như ông ngoại, con nghe mẹ một câu, đến lúc đó mẹ tiêu một ít tiền cho con lên cấp."
Tần Nhiễm không nói chuyện.

Tần Nhiễm cầm một cái cốc đồng có in hình dâu tây uống nước, đây là cốc của riêng cô ở nhà dì nhỏ, dì nhỏ vẫn giữ gìn giúp cho cô.

Cô nhớ về việc Ninh Tình nói là chuyện xảy ra trong bệnh viện hôm qua, cúi đầu uống một hớp nước.

Không ngờ Ninh Tình còn biết xin lỗi.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng, có chút giật mình.

Một hồi lâu sau, cô mới bê cốc nước nhìn qua cách bố trí gian phòng một chút, vô cùng nhỏ.


Gọi điện thoại nhắc bên công ty lắp đặt điều hoà không khí kia ngày mai đến, Tần Nhiễm không đợi nghe Ninh Vi lải nhải, nhanh chóng trở về trường học.

**
Hành Xuyên Nhất Trung.

Lục Chiếu Ảnh ngốc nghếch mang theo máy tính đi phòng làm việc của hiệu trưởng Từ.

Hiệu trưởng Từ suy nghĩ nửa ngày, liền tìm cho anh ta một người.

"Đây là Phong Từ, bây giờ đang học chuyên ngành máy tính ở Đại học Kinh Thành" hiệu trưởng Từ giới thiệu hai người với nhau, "Hiện tại đang hùn vốn cùng người khác để mở công ty, tự mình sáng tạo phần mềm, có một chút thành tựu."
"Ngài Lục." Khuôn mặt Phong Từ cứng rắn, ngón tay đưa ra thon dài sạch sẽ, có một tầng kén hơi mỏng, đôi mắt thâm thúy, môi rất mỏng, mũi cao thẳng, phong lưu tuấn mỹ, tuổi không lớn lắm nhưng đã có khí thế của người thành công.

Phong Từ biết rõ hiệu trưởng Từ cố ý giúp mình lôi kéo làm quen.

Lục...!
Anh ta ở Đại học Kinh Thành hai năm, cũng đã biết sơ qua về các phe phái thế lực ở Kinh Thành, nếu thật sự là họ "Lục" kia, anh ta thật sự nợ hiệu trưởng Từ nhân tình lớn.

Phong Từ mang USB và công cụ đến sửa chữa.

Mở máy tính ra trước mặt Lục Chiếu Ảnh.

"Thế nào, trong thời gian ngắn có thể sửa xong không?" Lục Chiếu Ảnh tiến lại gần, bông tai bên tai trái tỏa sáng lấp lánh.

Phong Từ hơi nhíu mày, anh ta kiểm tra nhiều lần cũng không phát hiện vấn đề gì lớn.

Phong Từ mở ô nhập lệnh, gõ vào một đống code, trên màn hình hiện lên rất nhiều số liệu người bình thường nhìn không hiểu, anh ta dừng lại nhìn vào phần thời gian.

.


Truyện Mạt Thế
"Ngài Lục, máy tính của anh quả thật từng bị người ta công kích" Phong Từ kéo lịch sử ghi chép ra nhìn, "Đối phương có lưu lại ký hiệu của mình, hẳn là Hacker Hắc Ưng."
"Hắc Ưng?" Lục Chiếu Ảnh hừm...một tiếng, "Vậy ghi chép số liệu của chúng tôi có còn không?"
"Còn" Biểu cảm của Phong Từ khó lường nhìn máy tính, "Có người giúp các người phản công kích một lần."
"Ấy?" Lần này đến Lục Chiếu Ảnh cảm thấy kì quái.

Nói đến kẻ tên là Hắc Ưng này, trước kia có một lần khi anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ đã được nghe qua, người này là một Hacker vô cùng nổi tiếng, chỉ cần cho anh ta tiền, chuyện tốt hay chuyện xấu anh ta đều sẽ làm, cảnh sát hình sự rình rập anh ta cũng không phải chỉ mới một ngày hai ngày.

Nhưng anh tự giấu mình rất tốt, không lộ ra bất kỳ dấu vết gì.

Trong số ngàn ngàn vạn vạn hacker, nhưng có thể ngoi đầu lên bên trong giới, còn có danh tiếng rất cao, vậy chắc chắn là loại quý hiếm, Hắc Ưng ở trong nước ít nhất có thể được xếp trong top 10.

Cho nên nghe nói đến đoạn kẻ công kích là Hắc Ưng, Lục Chiếu Ảnh đã nghĩ rằng, một đống chứng cứ bọn họ điều tra ra đã không còn.

Không nghĩ tới Phong Từ sẽ trả lời thế này, có Hacker giúp bọn họ công kích ngược lại một lần? Một hacker có thể đối đầu chính diện với Hắc Ưng.

"Biết là ai không?" Lục Chiếu Ảnh nghiêm túc hỏi.

Phong Từ lắc đầu, "Đối phương không để lại bất kỳ đầu mối nào."
Đỉnh đầu tối đen, Lục Chiếu Ảnh ngẩng đầu một cái, đứng lên.

Ngoài cửa, Trình Tuyển không biết đã đến từ lúc nào, dáng người anh thon dài, lông mày hơi nhíu xuống, biếng nhác dựa vào khung cửa: "Sửa xong chưa?"
Lục Chiếu Ảnh mở miệng: "Tuyển gia, ngài đến thật là đúng lúc, số liệu không bị ảnh hưởng gì, tôi gửi trước cho các anh, có điều chuyện này tương đối phức tạp, có một vị đại thần không muốn để lại danh tiếng đã giúp chúng ta, là người quen của anh sao?"
Nhìn thái độ của Lục Chiếu Ảnh, Phong Từ nhìn Trình Tuyển, Tuyển gia?
Anh ta hơi khựng lại.

Nếu như thân phận của Lục Chiếu Ảnh không sai, vị Tuyển gia này chính là....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui