Người nói chuyện là dì Trương.
Bà ta một mực đi theo phía sau Tần Ngữ, lúc này đang cau chặt lông mày nhìn Tần Nhiễm, bước lên mấy bước, giọng the thé, tất cả ánh mắt trong phòng đều nhìn qua phía bên này.
Ninh Vi biết rõ Tần Nhiễm chỉ muốn cầm cho bà cái ghế.
Có điều ánh mắt của dì Trương rất quái lạ, như thể bị cắt lên người từng đao từng đao một, khiến cho bà tay chân cũng không được tự nhiên, Ninh Vi một mực mím môi, cố gắng coi nhẹ.
Xung quanh truyền đến một đợt tiếng hít vào.
Là những thân thích khác, cũng là âm thanh hâm mộ pha với một chút bối rối.
Không có người nào cảm thấy việc này không hợp lý.
Tựa như tất cả mọi người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
"Mẹ ơi, năm mươi tám vạn đấy? Mua nhà tại thành phố Vân cũng đủ tiền đặt cọc rồi!"
"Mang về dưới quê mình có thể mua đến hai căn nhà rồi ấy chứ?"
"..."
Ninh Vi nắm chặt tay, bà ấy bước đến gần, nhỏ giọng, có chút gấp gáp nói: "Nhiễm Nhiễm, dì không sao..."
Tần Nhiễm ngẩng cao đầu.
Sau đó cười, theo một kiểu nhìn vừa hư hỏng lại lạnh lùng: "Năm mươi tám vạn? Nhiều tiền thật đó."
Liếc mắt, nhìn về phía dì Trương và Ninh Tình Tần Ngữ.
Ánh đèn trong phòng hơi tối, tia sáng đánh vào trên mặt cô, cặp mắt kia dường như đỏ hơn, có chút híp, kiên quyết cứng rắn như thế muốn xông ra chân trời.
Biểu cảm kiêu ngạo, ý cười mỉa mai, ánh mắt xấu xa.
"Tần Nhiễm, con..." Ninh Tình há hốc mồm.
Từ lúc mới bắt đầu còn gọi Nhiễm Nhiễm, đến bây giờ đã biến thành Tần Nhiễm.
"Tôi làm sao?" Tay Tần Nhiễm dừng một chút, sau đó cô chậm rãi đưa tay cầm cái violon bốn mươi tám vạn kia lên, ước lượng, rồi tiện tay ném lên trên mặt bàn.
Hơi cúi người, có chút táo bạo lại cố gắng kiềm chế, đẩy cái ghế đến chỗ của Ninh Vi.
"Dì nhỏ, dì ngồi đi." Cô mở miệng.
Toàn bộ căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến kì lạ, ánh mắt của tất cả mọi người đều chĩa về đây.
Thân thể của Ninh Vi cứng ngắc, có chút bất an, "Đàn kia..."
Dì Trương bấy giờ mới kịp phản ứng, "Đàn của cô chủ!"
"Đàn cái gì mà đàn, đến ăn cơm mang đàn làm cái gì?" Tần Nhiễm liếm liếm môi, nghiêng đầu cười, con mắt như thể càng đỏ hơn, không quá sáng dưới ánh đèn, mặt mày đều nhuộm vẻ xấu xa, "Làm màu nhiều như vậy, có thấy phiền hay không, hỏng tôi đền cho các người một trăm cái!"
Tần Nhiễm cảm thấy hiện tại cô đã rất kiềm chế.
Có điều Ninh Tình và bà giúp việc của nhà họ Tần này không quá hiểu chuyện.
Hàng ngày đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp nhìn người khác, không thấy mệt sao?
Trong phòng vẫn không một ai nói chuyện.
Một đám thân thích lặng im.
Tần Nhiễm giương cái cằm lên, con mắt hơi híp một chút, nhìn thấy phục vụ đi ngang qua ngoài cửa, cô nhích lại gần phía trên mặt bàn, giương cằm, gọn gàng mà linh hoạt vỗ tay phát ra tiếng, "Phục vụ, mang thức ăn lên!"
Cơm nước xong xuôi, Tần Nhiễm đưa Ninh Vi Trần Thục Lan đi trước, Ninh Tình ở lại ứng phó với đám thân thích kia.
Đám họ hàng này vốn chính là đến vì Ninh Tình, bác gái cũng không phải đến thăm Trần Thục Lan, đối với việc này dĩ nhiên là cầu còn không được.
Trong phòng, sau khi Tần Nhiễm đi, bầu không khí dần trở nên sinh động.
Tần Ngữ cười cười, nâng chén, cực kỳ ưu nhã: "Cháu thay mặt chị cháu xin lỗi."
Đám người này cũng là kẻ tinh mắt, năm đó chuyện Ninh Tình nhất quyết không muốn nhận Tần Nhiễm bọn họ cũng rõ ràng.
"Chị gái cháu chính là người như thế" bác gái lập tức khoát tay, không thèm để ý, bĩu môi, "Mười sáu tuổi đã dám đánh người ta vỡ đầu chảy máu, nghe nói còn phải đưa vào phòng cấp cứu, cảnh sát lúc ấy ập đến rất nhanh."
Tần Nhiễm rất nghịch, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày, trước kia bọn họ thường xuyên có thể thấy Tần Nhiễm bị thương khắp nơi.
Hiện tại tuy rằng không thấy, nhưng ra tay vẫn hung ác như cũ, đây cũng là nguyên nhân đám họ hàng này có chút sợ Tần Nhiễm.
Nói đến cái này, sắc mặt Ninh Tình đen sì.
Chuyện có cả cảnh sát này, quả thực không có ai đề cập với bà ta.
"Cháu gái này, dì Trương này..." Đám bác gái thấy thế, lập tức đổi đề tài, cười đến vô cùng nịnh nọt.
"Đây là người phụ trách sinh hoạt thường ngày của nhà họ Lâm, dì Trương." Ninh Tình cầm khăn giấy lau lau khóe miệng.
Ánh mắt nhóm họ hàng nhìn Ninh Tình và Tần Ngữ thay đổi liên tục, "Mọi người xem, ở gia đình giàu có đúng là thích, còn có người giúp việc..."
Tần Ngữ ra ngoài đi toilet, dì Trương lập tức đi theo phía sau cô ta.
Giọng điệu trào phúng: "Cô chủ, về sau đừng cho cô Tần thấy được violon của cô, đến lúc đó bị cô ta làm hỏng, vẫn là cô đau lòng, còn bảo đền gấp trăm lần, cô ta đền nổi chắc?"
Tần Ngữ cúi đầu rửa tay, nghe vậy cười cười.
**
"Mẹ, bác gái và chị Tần Ngữ vẫn còn..." Mộc Doanh quay đầu nhìn phòng, chần chờ không muốn đi.
Ninh Vi lắc đầu, rõ ràng là Tần Ngữ và Ninh Tình không quá muốn dính líu quan hệ với các cô, cái này chắc là bọn trẻ không hiểu, "Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta về nhà thôi."
Bà ấy chậm rãi đi, chân có vẻ khập khiễng.
Hai tay Tần Nhiễm khoanh trước ngực đi sau lưng các cô.
Bọn họ đưa Trần Thục Lan đến bệnh viện trước, sau đó ngồi nói chuyện cùng Trần Thục Lan một hồi.
Mộc Doanh ngồi nhìn phòng bệnh.
Chờ rời khỏi phòng bệnh, Tần Nhiễm mới ngửa đầu ra sau.
"Nhiễm Nhiễm, đêm nay cháu..." Ninh Vi há to miệng.
"Đêm nay cháu thế nào? Ninh Tình là kẻ ngu sao?" Nữ sinh dưới đèn hoa, ánh mắt không mảy may biến hóa, có chút cáu giận, cười lạnh, "Năm đó dì bỏ học cấp ba làm công kiếm học phí vào đại học cho bà ta, bị thương ở chân, chẳng lẽ bà ta không biết?!"
Ninh Vi trầm mặc một chút.
Tần Nhiễm ấn ấn mi tâm, giọng điệu mềm xuống, "Dì nhỏ, cháu xin lỗi, cháu không cố tình nổi giận với dì."
"Dì không tức giận, cái này cũng là vì dì.
Chỉ là Nhiễm Nhiễm này, mẹ cháu không sai, việc chồng dì nằm viện cũng là nhờ có mẹ cháu xử lý.
Nhiễm Nhiễm, mẹ cháu không nợ dì, " Ninh Vi cười, bà đưa tay xoa xoa đầu Tần Nhiễm, ánh mắt mềm mại: "Còn nữa, dì không muốn khiến cho mối quan hệ của hai mẹ con cháu xấu đi, dù sao hai người cũng là mẹ con."
Dưới ánh đèn, mặt mày Tần Nhiễm đều là vẻ lạnh lẽo.
Mẹ của cô bây giờ ước gì có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với đám họ hàng này, thậm chí cũng không muốn đứa con gái như cô, lại sợ đám họ hàng đến nhà họ Lâm làm ầm ĩ lên, cứ thế chịu đựng.
Những việc này không cần nói cho dì nhỏ.
"Mộc Doanh và Mộc Nam muốn đến Nhất Trung học ạ?" Tần Nhiễm lấy 2000 từ trong túi quần ra, đưa cho Ninh Vi, "Dì cầm tạm trước đi, Mộc Doanh và Mộc Nam lên cấp ba, việc học tập không thể qua loa mặc kệ, đừng để Mộc Nam phải đi làm.
Đây là tiền cháu đi làm kiếm được, không phải mẹ cháu cho."
"Dì không cần, cháu cứ giữ lại, nếu không dì mua cho cháu hai bộ quần áo." Ánh mắt Ninh Vi rơi vào trên quần áo Tần Nhiễm.
Tần Nhiễm nghiến nghiến răng, dì nhỏ của cô thật sự sẽ làm như vậy, không thể ép buộc.
Năm đó cô gửi vào tài khoản của dì nhỏ 10 vạn.
Hiện tại tài khoản kia của dì có gần 11 vạn.
Một đồng tiền cũng không động đến.
Dì nhỏ còn muốn giữ lại cho cô làm đồ cưới ấy.
Tần Nhiễm không nói chuyện, lại nhét tiền về lại trong túi quần, chờ thêm hai ngày nữa được nghỉ kỳ sẽ đến phòng trọ của dì nhỏ nhìn xem, dùng tiền này lắp cho bọn họ một cái điều hoà, nhất định dì nhỏ không nỡ lắp.
"Đúng rồi, dì nhỏ, dì uống hết thuốc chưa?" Tần Nhiễm lại nghĩ tới một việc.
Cô sờ vào trong túi quần.
Lấy bình thuốc màu trắng Cố Tây Trì cho cô, đưa Ninh Vi.
Lúc này Ninh Tình mới vội vàng chạy tới, tài xế nhà họ Lâm hẳn là đã đưa Tần Ngữ trở về trước rồi, người đưa Ninh Tình tới thế nhưng lại là Lâm Cẩm Hiên.
"Mẹ đã ngủ chưa, hai người đang nói gì vậy?" Ninh Tình hít hơi, hỏi một câu.
.
Truyện Quân Sự
Mộc Doanh lập tức cướp lời, "Bác gái, bà ngoại đã ngủ rồi, chị Nhiễm Nhiễm đang lấy thuốc cho mẹ cháu."
Ninh Tình nhíu chặt lông mày, tất cả những gì xảy ra tối nay khiến cho bà ta mất hết mặt mũi, trước mặt con riêng, vẫn đang cố hết sức nhẫn nhịn.
Có điều vừa thấy Tần Nhiễm quay đầu, khóe miệng cười lạnh, dáng vẻ như thể đang khinh thường.
Lúc này bà ta giống như bị chạm vào công tắc, giống như bị bóng hơi đâm thủng, nổ "Ầm" một cái.
Âm lượng bà ta cất cao: "Tần Nhiễm, có phải mày vẫn giống như ông ngoại mày hay không, cả ngày chỉ mải nghịch những thứ kia, ông ngoại mày cũng đã tự hại chết chính mình, mày làm bản thân thành kẻ tâm thần chưa tính, còn muốn gây họa cho dì nhỏ của mày à?"
Mộc Doanh và Lâm Cẩm Hiên đều chưa nghe nói qua những việc này, lập tức tỏ ra ngạc nhiên.
"Đó là thuốc quốc gia nhập về thí nghiệm" Tần Nhiễm ngẩng đầu, gằn từng chữ, "Tôi không phải kẻ tâm thần."
Lần này, đến Ninh Tình cũng phải sững sờ ngẩng đầu, nhìn Tần Nhiễm.
- ----- lời nói với người lạ ------
Tần Nhiễm: Mọi người đã từng trong thời kì tăm tối chưa? Không hề có một tia sáng, tôi đã từng.
Về sau, cô gặp được ánh sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...