“Hừ chỉ là cái công ty thôi mà, làm ăn chân chính thì sao lại sợ tôi đi vào cơ chứ?” – Quách Trung vừa đi vừa lẩm bẩm.
Hẳn là vừa rồi cậu bị mấy bảo kê bên ngoài chặn cửa khá lâu, giờ vẫn còn thấy tức đấy.
Diệp Vấn Khinh cũng cảm thấy khó hiểu ấy.
Tại sao lại cấm không cho Quách Trung đến đây nhỉ? Bây giờ thuốc ức chế rất tốt, tiêm hay uống đều có, một ống thôi là Omega đô con như Quách Trung sẽ bị nhầm thành Beta hoặc Alpha ngay.
Nói chung, rất an toàn!
Ừ an toàn với Quách Trung thôi, còn người khác thì không ạ.
Diệp Vấn Khinh thấy từng tốp vệ sĩ đô con bị quật thành từng chùm, được khiêng ra bởi cáng ở đằng kia, phần nào cũng hiểu được tại sao cả nhà không cho cậu đến xem sản nghiệp của gia đình.
Quách Trung bên này thì lấy lí do kiểm tra chất lượng phục vụ của công ty vệ sĩ để công khai đồ sát, mồm còn không quên ra vẻ chỉ dạy, trông rõ là đứng đắn nhé.
Mẹ nó thà rằng ông tướng này phá tiền phá của còn hơn là đánh ngã hết nhân viên của công ty nhá.
Thế này thì lấy ai ra làm việc????
“Anh bạn đô thật đấy nhưng chẳng có tí lực nào cả, đấm mạnh lên!”
“Anh đứng đuỗn ra đấy làm gì? Tôi vật cho cái bây giờ?”
“Anh kia nữa! Cứ chạy vòng ngoài là sao? Mau tấn công đi!”
Có cái cảnh quen thuộc chẳng khác gì ở trường đại học như thế này một phần là vì trước khi có biểu hiện đặc trưng của giới tính, Quách Trung thường xuyên luyện tập cùng ông cậu và những người bạn.
Cậu thích cảm giác cuối cùng cũng đánh thắng được họ nên cứ quấn lấy Hân Viễn suốt.
Ban đầu ông cậu chưa mở công ty vệ sĩ như này đâu, đây chỉ là phòng tập để Hân Viễn và những người bạn tập luyện.
Khoảng thời gian mà ông già Quách Sơn không ở nhà, Quách Trung toàn ra phòng tập suốt.
Một thân thủ trên dưới này tính ra cũng một phần nhờ công lao của Hân Viễn.
Để rồi bây giờ thằng cháu đủ lông đủ cánh, rủ cả đồng bọn đến tận công ty quấy hôi bôi nhọ ông cậu.
Mẹ nó chứ thằng cháu ngoan!
“Cậu bạn này thấy cháu trai nhà tôi thế nào?” – Diệp Vấn Khinh chăm chú nhìn dáng vẻ hăng hái của Quách Trung nhưng vẫn biết được có người đi lên từ đằng sau mình, dễ dàng tránh thoát cái vỗ vai không vừa ý này.
“Em ấy rất hoạt bát, rất đáng yêu.” – Hàn Viên nghe đến hai từ hoạt bát đáng yêu mà rùng cả mình.
Thứ quái vật rách giời rơi xuống như Quách Trung mà cũng khen được? Đừng bảo là bị tình yêu làm cho mù mắt nha?
Không sao, càng tốt, có đứa mắt kém hê cái tên tiểu quỷ này đi càng tốt.
Nhưng trông thư sinh học thức này không biết trụ được mấy hôm đây?
“Ta là cậu của nó, xem nó lớn lên, cũng coi như từng dạy dỗ nó.
Thằng oắt này ngoại trừ hơi thích đánh đấm còn lại thì tốt lắm.
Chỉ sợ bị người ta lừa gạt tình cảm thôi.
Cậu thấy tôi nói có đúng không?”
Tuy chỉ dạy Quách Trung vài đường cơ bản theo kiểu đá trứng cút với bẻ chim xanh, nhưng vẫn là truyền thụ kiến thức, Hàn Viên vẫn lo cho cháu trai.
Ông phải thử thằng nhãi này xem thế nào.
“Lên đi, ải nhà này không khó, có chút ý trí là qua dễ dàng.
Chủ yếu, ta muốn xem con đối với Quách Trung có mấy phần thật lòng.” – Hàn Viễn vẫn còn cay tức hồi Quách Thiện lấy chồng, thằng Bạch Lâm chiếm thế thượng phong thì chớ, lại còn cố tình nhận một cú đá vào bụng.
Moẹ nó chứ, làm thằng cháu hiền lành dễ thương nhất nhà không thèm đến chơi với cậu cả mấy tháng luôn.
Rõ ràng hồi đấy Bạch Lâm cố tình làm chuyện đã rồi, đánh dấu Quách Thiện xong mới về ra mắt gia đình.
Nói chung đợt đấy nếu không phải cả nhà nghĩ ra cách cho Bạch Lâm đấu một lượt với mọi người trong nhà thì còn lâu cái thằng rể lươn lẹo này mới được bước vào cửa.
Từ đấy cũng ra luật chung, hễ đứa nào yêu Alpha thì nhất định phải mang về nhà ra mắt trước.
Hàn Viễn cũng muốn doạ tên thư sinh này một chút.
Trông ăn mặc bảnh bao nhã nhặn, còn com lê cà vạt, trông rõ tri thức, hẳn là trói gà không chặt đây.
“Lên đi.”
Diệp Vấn Khinh nhìn ông cậu đã vào tư thế mà có chút cảm khái.
Người yêu bé nhỏ có tính hiếu chiến chắc là gen di truyền ha.
Chứ trông cái ánh mắt háo hức kia của ông cậu không giống như định kiểm tra cháu rể tương lai lắm.
“Dạ vâng ạ.”
Diệp Vấn Khinh cởi áo vest, gấp gọn để sang bên cạnh, rồi mới vào tư thế chuẩn bị.
Hân Viễn nhìn cái động tác không nhanh không chậm của thằng cháu rể mà ngứa mắt quá, nhưng ông cậu cũng có chút đánh giá.
Thằng rể này trông thư sinh, nhưng có vẻ cơ bắp phết, dáng chuẩn bị cũng ra gì đấy.
Nhưng mà chỉ là thằng oắt con, xem ông đây dạy dỗ thế nào.
Ra uy bằng một cú đá tầm trung toàn lực nhắm ngang đầu, Hân Viễn khiến Diệp Vấn Khinh trở tay không kịp, chỉ có thể đưa hai tay lên đỡ.
Diệp Vấn Khinh bị đá đến choáng mà lùi lại hai bước.
Không để anh có cơ hội kịp thở, Hân Viễn áp sát, liên tiếp tung những cú đấm cự li gần.
Ông cậu chỉ đợi thời cơ liền đá vào chân Diệp Vấn Khinh hòng làm anh ngã.
Nhưng với người có thực chiến dày dặn như anh, điều tiên quyết là không được phép ngã.
Vì vậy cho dù bị áp sát và có vẻ như rơi vào thế hạ phong nhưng Diệp Vấn Khinh vẫn giữ được bình tĩnh.
Anh đang đợi thời cơ thích hợp để phản công.
Ông cậu đã dừng lại liên hoàn đấm thay vào đó là những cú đá tầm trung và thấp, Hân Viễn bắt đầu nôn nóng rồi.
Nhiều đòn tung ra như đánh vào bao cát, đối phương không tấn công mà chỉ phòng thủ, ông cậu bực mà đổi luôn chiêu thức.
Nhưng chính điều này lại để lộ sơ hở, một vài cú đá của Hân Viễn mất dần uy lực cũng như tốc độ, Diệp Vấn Khinh chớp lấy thời cơ, tóm chân ông cậu, vật thẳng xuống sàn, lập tức khoá chân.
Nhưng ông cậu không phải dạng vừa, nhịn đau, nhắm vào đầu Diệp Vấn Khinh đấm liên tục khiến anh không thể tập trung khoá chân Hân Viễn.
Dựa và sơ hở này, ông cậu nhanh chóng thoát ra, liên tục lùi lại đằng sau mấy bước.
Hai người thở hồng hộc nhìn nhau, trong mắt là tính toán xem hạ đối phương như thế nào.
Trong phút chốc họ quên mất rằng đây chỉ là màn chào hỏi.
Chính sự nghiêm túc của đối phương khiến Diệp Vấn Khinh và Hân Viễn nổi lên máu chiến thắng, quyết đấu đến cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...