Phu Nhân Lại Bị Phạt Úp Mặt Vào Tường Rồi!


“Anh bị điên à!?? Hôm nay là lần đầu anh gặp tôi đấy!!! Kết hôn cái quái gì cơ chứ?!?!?” - Quách Trung tức nha, cánh tay đang giơ phải đập vào tay Diệp Vấn Khinh mới bớt tức một tí.
Đang yên dsang lành gửi dưng đi cầu hôn.

Chẳng nhẽ cái giống Alpha cứ nhìn thấy Omega là muốn cầu hôn à???
Anh dễ đại chứ tôi thì không nhé!
“Nhưng anh mạnh mà, em cũng công nhận rồi thây.” - Rõ ràng là Diệp Vấn Khinh sở hữu giọng nói trầm thấp nam tính nhưng sao ngữ điệu ủy khuất dữ ta???
“Mạnh thì làm sao? Đầy người mạnh! Tôi cũng mạnh!”
“Nhưng anh thắng em mà.” - Cái giọng Alpha ủy khuất như kết vừa rồi đá bay Quách Trung không phải là anh vậy.
“Thì làm sao?”
“Chúng ta cược với nhau rằng ai thắng thì người đó phải thực hiện yêu cầu của người thắng sao?”
Quách Trung hối hận rồi, muốn quay ngược thời gian để tát lật mặt mình ra, chơi ngu lại còn đòi cá cược!
“Th..thì làm sao? Tôi không đồng ý!”
Kệ! Có kí kết gì đâu! Sao phải sợ?! Ông đây cứ quỵt đấy!!!
“Hôn nhân là chuyện đại sự lại quyết định bằng một trận cá cược thì cũng quá qua loa rồi! Anh có tôn trọng tôi không đấy?!”
“Ừm, em ấy nói cũng đúng, mình có chút vội vàng rồi.” - Diệp Vấn Khinh thầm nghĩ trong đầu như như thế, nhưng lời thốt ra khỏi mồm lại là cắn mãi không buông.
“Không được, em như thế là không giữ lời!” - kệ chứ, vợ dâng đến miệng còn tuột mất thì đáng làm Alpha sao? - “ Tôi coa nói hai chúng ta kết hôn luôn bây giờ đâu.

Hai ta cứ hẹn hò trước, cho đến khi em đồng ý cưới tôi cũng được.”
Mặc dù nghe hợp lí nhưng Quách Trung vẫn thấy với này của Diệp Vấn Khinh có hút vấn cấn thế nào ấy.
“Nh...!nhưng...” - cậu vẫn không hiểu lắm nhưng vẫn phải kiếm cớ phản bác - “nhưng tôi được lợi gì khi hẹn hò với anh chứ?”
“Tôi sẽ đưa em đi ăn đi chơi, tới mọi nơi em muốn tới, cùng em làm mọi thứ em muốn làm.”

Nói thừa! Omega bây giờ có bị cấm đoán nhiều như ngày xưa đâu.

Chỉ cần tiêm thuốc ức chế đấy đủ là chỗ nào cũng được đi.
Ấy thế mà Quách Trung bị lung lay rồi!
Cậu ta có rất nhiều nơi muốn đến nhưng không cho phép Omega vào.

Ví dụ như công ty vệ sĩ của ông cậu, hay công ty tài chính của anh rể,...!Đều là chỗ người quen mà toàn nhốt cậu ngoài thôi, nghĩ tức lắm!
Xin thế nào cũng không cho, còn đặt điều kiện là cậu có người yêu dắt về thì mới cho vào.

Quách Trung méo hiểu cái chuyện có người yêu với được vào công ty thăm quan thì có liên quan cái vẹo gì đến nhau, nhưng từ lúc sinh ra đêns giờ cậu đều bị cấm đến những chỗ đấy hết.

Thành ra nó là chấp niệm rồi.
“Thế cũng được! Tôi muốn đi đâu thì anh cũng phải dẫn tôi đi đấy nhé! Cấm nuốt lời!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy!”
Diệp Vấn Khinh lại chằng đồng ý vội, bao ăn bao chơi thì anh đây thừa khả năng.

Ừ, thì chuyện có thế đã chẳng ra chuyện.

Cứ đồng ta đi roiif chết mệt với Quách Trung!
“Giờ tôi dẫn em đi ăn cái gì ngon ngon luôn, coi như thực hiện lời hứa.”
“Được! Anh tính đi quán nào?”
“Nhà Hàng XX, anh thấy truyền Thoòng đều bảo đến thành phố X thì nhất định phải ăn nhà hàng này.”
“Anh không phải người ở đây à?”
“Ừ, tôi chỉ đến đây để báo cáo công việc là chính.” - Diệp Vấn Khinh có chút bất ngờ - “sao em biết tôi không phải người ở đây?”
“Người Thành phố X chẳng ai ăn nhà hàng đấy cả, muốn ăn ngon tôi đưa anh đi.”
“Vậy phiền em chỉ đường rồi.”
Hai người vừa nói chuyện vừa lấy phi hành khí ra.
“Anh lai tôi đi.”
“Vậy phi hình khí của em thì sao?”
“Để đây cũng không sao, phòng tập này là của nhà tôi mà.”
“Vậy cũng được.”
“Đến đoạn kia thì rẽ trái nhé.

Mà anh không thăm quan xung quanh à? Ở thành phố X có nhiều món ngon cũng có nhiều cảnh đẹp lắm.”
“Tôi cũng muốn đi khám phá, nhưng mỗi lần công việc đều rất bận rộn, còn phải hoàn thành nhanh chóng để trở về đơn vị nữa.”
“Ơ! Anh là quân nhân à? Thảo nào vừa rồi tôi thua.

Lại còn khinh địch nữa.


Thua thảm hại quá.”
“Không đâu, em rất giỏi đó, trên hạm đội của tôi không có ai đánh lại em đâu.”
“Anh còn có hạm đội nữa á?”
“Không hạm đội của chính phủ, anh là chỉ huy thôi.”
“Thế thì quá ngầu rồi.

Trông anh trẻ như vậy mà...!tôi thấy ghen tị ghê\~”
“Hay em đến Hạm đội thứ 8 đi, tôi là chỉ huy có thể đặc cách mời em về hạm đội.

Em sẽ được ưu tiên ở trong phần đội cơ giáp.

Đấy là chuyên ngành của em phải không?”
“Đến nơi rồi, anh dừng ở chỗ này để gửi phi hành khí đã, đi bộ một đoạn mới tới cơ.” - Quách Trung vỗ vỗ vào vai anh để chỉ đường xong mới tiếp lời.

- “Thế thì tốt quá, nhưng tôi chưa có bạn đời, nên không thể lập tức vào hạm đội của anh được.”
“Không sao, bây giờ tôi đang được nghỉ phép dài hạn, cũng là thời điểm gần xuân, anh coa thể bồi dưỡng em trong thời gian này.”
“Vậy ư, còn có chuyện trùng hợp vậy?”
“Cũng không hẳn.

Alpha trông thế thôi cũng bị giục cưới như Omega đấy.

Vì mùa xuân là thời gian khá nhạy cảm, tuy tôi không bị ảnh hưởng nhiều nhưng hiệu suất làm việc không cao, dễ gây tai nạn.”
Nói đến đây Diệp Vấn Khinh chợt khựng lại.

Suýt thì lộ ra là mình lớn tuổi chưa vợ con gì bên bị chính phủ cho nghỉ để tìm bạn đời.

Nói chung là nhục.

“Ồ, thì ra làm Alpha rắc rối như vậy.

Kể ra có Beta là thoải mái nhất thôi.”
“Ừm, trên hạm đội phần lớn là Beta nhưng hỏi phối hợp ăn ý lắm, mọi việc đều có hệ thống cả nên anh không phải quản lý nhiều.”
“Thầy cô đều nói làm việc trên chiến hanh đều rất nuy hiểm, đặt biệt là nhóm cơ giáp.”
“Đấy là thời gian trước thôi.

Lúc đấy khu vực anh quản lí vừa có trùng tộc vừa có không gian tặc, vậy nên có khoẻ khăn.

Nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi.”
Thực tế là nhờ có Diệp Vấn Khinh nên số lượng không gian tặc giảm đáng kể cũng không lộng hành như trước.

Số lượng trùng tộc không giảm qua từng năm nhưng lực lượt chiến sĩ cũng như chỉ huy phân đội tài giỏi đều được huấn luyện từ Hạm đội số 8 đã giúp quân đội ổn định được tình hình.
“Nghe anh nói như vậy tự nhiên tôi thấy vào đội chiến hạm cũng không có gì đáng ghê gớm.”
“Thì cũng làm những việc quân nhân phải làm thôi.

Mau ăn đi kẻo nguội, anh thấy con tôm đá nay hấp rất ngon.”
“Anh mau chấm với nước sốt đi.

Cái hương vị này mới làm nên tên tuổi của quán đấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận