“Có thể sử dụng cơ giáp để đuổi theo phi hành khí của Kiều Giản không?” – Quách Trạch hỏi, lúc này cậu ta không thể dựa vào ai khác ngoại trừ Diệp Vấn Khinh.
“Không thể.
Việc sử dụng cơ giáp trên hành tình Lam Thuỷ đã là trái quân quy, càng không thể dùng để truy đuổi phương tiện di chuyển thông dụng trên hành tinh được.” – Diệp Vấn Khinh sau khi điều khiển cơ giáp từ xa, tiêu diệt toàn bộ trùng non, đã tập trung lái phi hành khí, đuổi theo Kiều Giản.
- “Cậu yên tâm, tôi nhất định cứu được em ấy.”
Nói rồi, Diệp Vấn Khinh tăng tốc, vọt lên không trung, vẽ ra một vòng cung trên bầu trời, chặn đường tiến của Kiều Giản.
Anh ta ấy vậy vẫn có thể phản xạ thật nhanh, chuyển hướng phi hành khí.
Việc thay đổi hướng đột ngột làm cho phi hành khí mất cân bằng, người trong khoang điều khiển rung lắc liên tục, nhưng Kiều Giản không hề nao núng, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn.
Diệp Vấn Khinh chỉ tiếc đây không phải là phi hành khí của quân đội, được trang bị thêm súng, phi hành khí dân dụng chỉ có thể đuổi bắt bình thường, càng khó để kiểm soát Kiều Giản.
Vẫn còn cách khác.
“Quách Trạch, cậu thay tôi điều khiển phi hành khí này từ xa, tôi sẽ tấn công Kiều Giản.”
“Nhưng bằng cách nào?”
Diệp Vấn Khinh không kịp trả lời Quách Trạch đã rời khỏi vị trí lái, anh lắp súng ống được đặt sẵn trên phi hành khí, có lẽ do bọn chúng đã chuẩn bị trước.
Chỉ vài thao tác cơ bản, gatling đã sẵn sàng.
Anh mở cửa bên của phi hành khí, nhắm thẳng vào phi hành khí của Kiều Giản rồi xả đạn.
Âm thanh báo động vang lên inh ỏi trong khoang điều khiển của phi hành khí càng làm cho Kiều Giản chật vật né các đường đạn của Diệp Vấn Khinh.
Dù phi hành khí đã cố gắng tránh thoát nhưng cửa bên của phương tiện dân dụng này vẫn bị bắn bay.
Kiều Giản không thấy hệ thống báo nguy hiểm nữa, cho rằng Diệp Vấn Khinh ngừng bắn do hết đạn.
Nhưng thực tế không phải vậy.
“Quách Trạch, cậu tìm cách bay vòng lên trên đầu phi hành khí của Kiều Giản.” – Quách Trạch hiểu rõ anh định làm gì, nhanh chóng thực hiện theo.
Chỉ chờ có thế, Diệp Vấn Khinh nhảy xuống nóc phi hành khí, tìm cách chui vào trong khoang điều khiển.
Cửa khoang bị bắn bỏ, anh chỉ cần dịch thêm một chút là vào được.
Nhưng Kiều Giản bị Quách Trạch đuổi theo sát nút, chật vật chạy trốn, nên phi hành khí cũng không giữ được sự cân bằng.
DIệp Vấn Khinh cũng khá tốn sức, anh cố gắng bám vào mép cửa khoang, lựa lúc Kiều Giản liệng phi hành khí, anh lập tức nhét người vào.
Kết cấu phi hành khí dân dụng khá cơ bản, chỉ có khoang lái và khoang chứa đồ, cách nhau một tấm kính trong.
Phần khoang chứa đồ được sử dụng linh hoạt để chờ người lúc cần khi có ghế ẩn.
Vì dùng cho mục đích khác nên phi hành khí Kiều Giản sử dụng có khoang chứa đồ bằng phẳng, để khá nhiều vũ khí nóng.
Tất cả đều là súng đạn kiểu cũ, dễ chế tác trái phép.
Bọn chúng đã có chuẩn bị kĩ càng rồi mới đến đây!
Diệp Vấn Khinh thuận tay cầm khẩu súng trường, dùng báng súng đập mạnh vào tấm kính trong suốt.
Báng súng giáng xuống lần thứ hai nhắm thẳng vào đầu Kiều Giản đang ngồi tại khoang điều khiển.
Anh ta không kịp phản kháng, ăn trọn cú đập bất ngờ, đầu óc choáng váng, chưa kịp định thần đã bị Diệp Vấn Khinh lôi ra khoang chứa đồ.
Anh túm cổ áo Kiều Giản, bồi thêm một cú đấm vào mặt, khiến đương sự bất tỉnh mới vội vàng điều khiên phi hành khí.
Chuyện lúc này chỉ cần chấp nhận trao quyền thao tác cho Quách Trạch là xong.
Diệp Vấn Khinh không vội trói Kiều Giản, anh kiểm tra tình hình của Quách Trung trước.
Cậu đang nằm ở ghế phó lái, đã bất tỉnh nhưng không có thương tổn nào.
Chỉ là hơi thở nóng ẩm, gấp gáp cũng gương mặt đỏ bừng, tất cả dấu hiệu như thế cậu đang tiến vào thời kì phát tình.
Diệp Vấn Khinh lấy ngay trong túi áo ai viên thuốc ức chế, từ đầu Quách Trung đã đưa cho anh, không ngờ người phải dùng lại là cậu.
Thuốc này là loại đặc biệt do anh ba của cậu – Quách Tùng – lấy ra từ viện nghiên cứu, thường có tác dụng ngay lập tức.
Nhưng có vẻ như thuốc không có tác dụng, chỉ khiến khô nóng trong cơ thể Quách Trung ngày càng mãnh liệt.
Trong mê man, cậu dãy dụa yếu ớt, phát ra những âm thanh vô nghĩa vụn vặt.
Phần trán trắng bệch rin ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng hai gò má lại đỏ ứng bất thường.
Môi mỏng nhạt màu giờ hống nhuận khác lạ, liên tục mấp máy thở ra từng luồng hơi nóng nặng nề.
Hình ảnh của Quách Trung như thế khiến Diệp Vấn Khinh kìm lòng không được mà hôn xuống đôi môi hé mở như đang thốt ra lời cầu xin kia.
Cơ thể nóng nảy khó chịu đột nhiên được mơn trớn bằng xúc cảm mát lạnh dụ dàng khiến Quách Trung vô thức tham lam vói lưỡi vào trong, hung hăc lùng sục.
Diệp Vấn Khinh có chút bất ngờ, bạn nhỏ này rất thành thực, không có chút xấu hổ, thẳng thắn bày tỏ ham muốn.
Anh nhanh chóng đảo khách thành chủ, quấn lấy đầu lỡi đang càn quấy bất kham kia, cùng nhau dây dưa không dứt.
Khoang miệng bị xâm nhập càng lúc càng nóng, không phân rõ là thân nhiệt của ai.
Đến tận khi hô hấp của Quách Trung có chút suyễn, khiến cậu vô thức đánh vào ngực anh.
Cánh tay vô lực nên hiệu quả chỉ như mèo vờn qua tâm Diệp Vấn Khinh.
Anh đành tiếc nuối buông tha cậu.
Hơi thở vấn vít mang theo hương vị ngọt ngào của trái cầm, đôi môi sưng đỏ của Quách Trung dưới mắt Diệp Vấn Khinh như lời mời mọc của ác quỷ, khuyên anh nhanh chóng đầu hành dục vọng, đánh dấu hoàn toàn omega ngon miệng trước mắt này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...