Kỳ Thanh vốn dĩ cho rằng chụp hình giường chiếu đã là một chuyện làm lớn mật rồi, nhưng mà không ngờ được là Lục Uyển Đình còn có chuyện lớn mật hơn nữa, chính là muốn quay video.
Không sợ video không cẩn thận bị phát tán sao?
Kỳ Thanh đem sự lo lắng của mình nói ra, kéo kéo góc áo Lục Uyển Đình, giọng nói từ chờ mong bây giờ còn thêm khẩn trương nữa, "Không cần quay video."
"Nhưng mà em đã đồng ý với chị rồi." Lục Uyển Đình hôn cô từng nụ hôn rơi xuống, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi Kỳ Thanh, cơ thể thì không ngừng cọ xát, không ngừng mê hoặc Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh là người miễn nhiễm với mọi dụ hoặc, nhưng mà ngoại trừ Lục Uyển Đình.
"Vậy quay một đoạn ngắn thôi." Giọng nói Kỳ Thanh nhỏ nhẹ, cơ thể đang dần nóng lên, cô muốn đem chăn kéo che lại cơ thể, tay vừa động thì Lục Uyển Đình đã kéo trước rồi.
Chăn che cơ thể của hai người, Kỳ Thanh có một chút cảm giác an toàn, Lục Uyển Đình mở camera của điện thoại lên, chỉnh đến chế độ quay video, rất có hứng thú hỏi cô, "Quay một đoạn ngắn như thế nào?"
Kỳ Thanh nhắm mắt lại, trái tim đập cực kỳ kịch liệt giống như đang chạy bộ, kích động đến mức không thở nổi, "Chỉ quay hôn môi thôi."
Lục Uyển Đình mỉm cười, sờ sờ cái mặt đỏ của Kỳ Thanh, hôn nhẹ lên mí mắt, "Chị nghĩ em sẽ kiên trì mà từ chối chứ."
Kỳ Thanh đồng ý, thật là ngoài dự kiến của cô mà.
Lục Uyển Đình nhấn nút quay, không có phụ lòng của Kỳ Thanh, cô đem quay lại cảnh hôn của hai người.
Cô tôn trọng Kỳ Thanh, nghe Kỳ Thanh nói, lúc tay bắt đầu chui vào trong áo thì đã ấn nút kết thúc.
Điện thoại bị ném qua một bên, bắt đầu nhập cuộc mà một trận mây mưa.
Sáng ngày hôm sau, Lục Uyển Đình mở mắt ra đã nhìn thấy Kỳ Thanh ôm lấy điện thoại, xem đoạn video tối hôm qua.
Sợ làm ồn đến Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh đã tắt âm, chỉ xem hình ảnh.
Đây là lần đầu tiên cô được tỉ mỉ xem biểu cảm của Lục Uyển Đình khi hôn cô. Trong video, Lục Uyển Đình ôn nhu lại thêm thâm tình nhìn cô, nụ hôn dừng ở trên môi thì Lục Uyển Đình chậm rãi nhắm mắt lại mà cùng cô hôn môi triền miên.
Video rất đúng chừng đúng mực, gãi đúng chỗ ngứa, cho dù cái video có lỡ bị phát tán ra thì cũng không bị chê cười, Kỳ Thanh xem đi xem lại mấy lần, mỗi một lần thì cảm giác rất khác nhau.
Chỉ có duy nhất một cái không thay đổi, chính là ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn cô, từ ánh mắt đó cô có thể nhìn thấy được Lục Uyển Đình yêu cô biết bao nhiêu.
"Thú vị không?" Bất thình lình Lục Uyển Đình lên tiếng, làm Kỳ Thanh sợ đến mức tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa là đập lên mặt rồi.
Lục Uyển Đình giúp cô cầm chắc điện thoại, con ngươi xinh đẹp đã thanh tỉnh, còn hàm chứa ý cười chăm chú nhìn Kỳ Thanh.
"Chị tỉnh rồi à." Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, tặng cho Lục Uyển Đình một nụ hôn nồng nhiệt.
Hình ảnh này có chút giống tối hôm qua, Kỳ Thanh cảm giảm được điện thoại trong lòng bàn tay mình bị lấy đi, bên tai có tiếng vang nhỏ, Lục Uyển Đình nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau.
Vào lúc cô sắp không thở nổi nữa, Lục Uyển Đình mới buông Kỳ Thanh ra, xoa xoa tóc cô, cười nói với Kỳ Thanh, "Bây giờ đã tỉnh."
Các cô cùng nhau xem video lại, Kỳ Thanh gối đầu lên cánh tay Lục Uyển Đình, dựa vào lòng ngực ấm áp của người kia, mở âm thanh lớn lên.
Có tiếng rên rỉ nhẹ từ điện thoại truyền ra, ở trong phòng ngủ yên tĩnh cũng không nghe rõ cho lắm, nhưng mà Kỳ Thanh vẫn nghe được tiếng rên rỉ đó là của ai, tức khắc cảm thấy xấu hổ, chui vào trong chăn.
Chỉ là hôn môi thôi mà cô đã có phát ra tiếng rên như vậy!
"Thật đáng yêu." Lục Uyển Đình nhìn tất cả biểu cảm của Kỳ Thanh, cười khẽ ôm lấy Kỳ Thanh, không khắc chế được tình yêu mà hôn mấy cái lên má cô, rất có hứng thú hỏi, "Đêm nay, em có muốn quay dài hơn không?"
Kỳ Thanh rất chính nghĩa mà từ chối Lục Uyển Đình, đem video gửi sang điện thoại mình, rồi trả điện thoại cho Lục Uyển Đình.
"Thật sự không quay sao?" Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh với đôi mắt chờ mong, tay lỡ đãng đụng trúng màn hình điện thoại, video lại bắt đầu phát.
Kỳ Thanh nắm chặt điện thoại, nói lời trái với lương tâm, "Không quay."
Ngoài miệng thì nói không nhưng mà cơ thể lại thành thật hơn cái miệng nhỏ kia, đã nóng lên rồi.
Tuần trăng mật còn có mấy ngày nữa, Kỳ Thanh rúc vào trong ngực Lục Uyển Đình, vuốt ve mấy ngón tay thon dài kia, cùng với Lục Uyển Đình thảo luận chuyện mấy ngày tiếp làm gì.
"Em muốn như thế nào? Chị sẽ theo ý em." Lục Uyển Đình khôi phục lại bộ dáng ôn nhu, ngón tay bị Kỳ Thanh vuốt đến ngứa, cô ôm Kỳ Thanh chặt hơn, ở bên tai mà thỏ thẻ.
Vuốt từ mu bàn tay đến đầu ngón tay, từ ngón út đến ngón giữa rồi sang ngón cái, Kỳ Thanh một bên vuốt một nghĩ, nghĩ đến nghĩ lui, thế nhưng chỉ nghĩ ra được là nằm ở trên giường với Lục Uyển Đình.
Cố bắt đầu từ khi nào mà ham mê sắc đẹp vậy?
Kỳ Thanh dùng một lý do rất hợp lý để nói, "Đi biển chơi mấy ngày mệt rồi, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Ở nhà nghỉ ngơi có khả năng sẽ mệt hơn." Lục Uyển Đình cọ cọ má cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy nguy hiểm, "Chị đối với em không có sức kháng cự."
Là ai đối với ai không có sức kháng cự hả? Kỳ Thanh xoay người, nhìn cái gương mặt làm cô động tâm không ngừng, vỗ về cái má kia, nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên, "Em thích ở nhà với chị."
Lục Uyển Đình nghiêng đầu hôn lòng bàn tay kia, trên mặt không ngừng cười, "Chị cũng thích."
Điện thoại vang lên, Kỳ Thanh buông Lục Uyển Đình ra, cầm điện thoại đưa cho Lục Uyển Đình
Là điện thoại của Lục Vân Tạ.
Nghe thấy hai chị em nói đến chuyện công việc, Kỳ Thanh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, mới vừa ngồi dậy, Lục Uyển Đình đã kéo cô lại, ôm cái eo nói nhỏ, "Ở cùng với chị đi."
Lục Vân Tạ ở đầu điện thoại bên kia có chút ngốc, "Ở với chị?"
Lục Uyển Đình cười cười, "Em tiếp tục nói đi."
Hoá ra câu nói kia không phải nói với cô, Lục Vân Tạ tự hiểu, tiếp tục nói chuyện công việc, tiếp tục nói chuyện công ty, "Trương Hoàng Nhã đề nghị có một buổi tái định giá bất động sản, chiều nay sẽ mở họp."
"Cô ấy yêu cầu mở họp tái định giá khi nào?" Đem phu nhân ôm vào trong ngực, Lục Uyển Đình cũng đã tập trung vào cuộc điện thoại.
"Nửa tiếng trước." Lục Vân Tạ nhớ tới một việc, liền nói trong điện thoại.
Kỳ Thanh nhích gần đến, lời của Lục Vân Tạ nói, Kỳ Thanh cũng nghe thấy, cô tò mò hỏi, "Trưa hôm qua mấy giờ?"
Lục Vân Tạ sửng sốt một chút, trả lời, "Hơn một giờ."
Khi đó là giờ nghỉ trưa, vì sao Trương Hoàng Nhã lúc đó lại đến tập đoàn Lục Thị?
Nhớ đến chuyện ăn trưa hôm qua, Lục Uyển Đình có suy nghĩ, "Có phải trưa hôm qua ở nhà hàng Trương Hoàng Nhã thấy em không?"
"Không có." Lúc đó Trương Hoàng Nhã đang ngồi nói chuyện phiếm với người đối diện, Lục Vân Tạ khẳng định Trương Hoàng Nhã không thấy cô.
"Nếu như cô ấy thấy em thì sao?" Loại chuyện này Kỳ Thanh rất có kinh nghiệm, không chỉ có cô mà Lục Uyển Đình cũng có kinh nghiệm.
Lục Vân Tạ trầm mặc, Trương Hoàng Nhã nhìn thấy cô nhưng cố ý giả vờ coi như không thấy, chỉ có một nguyên nhân là bởi vì người phụ nữ kia.
"Chị, chiều nay chị có thời gian đến họp không?" Lục Vân Tạ không thèm nghĩ đến người phụ nữ ngồi quay lưng kia cùng với Trương Hoàng Nhã có quan hệ gì, tâm tư đều đặt lên công ty.
Buổi tái định giá này cần sự đồng ý của tổng tài, cô chỉ phó tổng không quyết định được.
Lục Uyển Đình nhìn nhìn người trong lòng ngực, Kỳ Thanh nói, "Em đi cùng chị."
Lúc này Lục Uyển Đình mới đồng ý, hỏi thời gian cụ thể, "Mấy giờ?"
"2h30." Lục Vân Tạ cười, tiếng cười truyền đến bên tai các cô, "Em ở công ty chờ hai chị."
Buổi chiều, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh cùng nhau xuất hiện ở tập đoàn Lục Thị.
Lễ tân còn cho rằng cô ngủ không đủ, con bị ảo giác, chớp chớp mắt mấy cái nhìn một lúc mới cho là thật.
Lục tổng và phu nhân đã kết thúc tuần trăng mật rồi!
Chờ các cô đi vào thang máy, lễ tân nhanh chóng phát vào trong diễn đàn thông báo cho mọi người: [Mọi người chú ý, Lục tổng trở về công ty!]
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đến văn phòng, Lục Vân Tạ đã nhận được tin nhắn.
"Trương Hoàng Nhã đến chưa?" Lục Uyển Đình hỏi.
"Vẫn chưa." Lục Vân Tạ nhìn đồng hồ, "Chắc cũng sắp đến rồi."
Vừa dứt lời, trợ lý Tô gõ cửa thông báo cho các cô, "Trương tổng đến rồi." Đặc biệt còn nói riêng với Lục Vân Tạ, "Phó tổng Lục, cô ấy đến văn phòng của cô rồi."
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh nhìn nhau một cái, cuộc họp tái định giá, đại khái là không cần họp rồi.
Tái định giá chỉ là cái cớ mà thôi
Lục Vân Tạ về lại văn phòng, Trương Hoàng Nhã đã đứng sẵn ở cửa chờ cô, nhìn thấy người, lập tức mỉm cười chào, "Phó tổng Lục."
"Trương tổng." Trong lòng Lục Vân Tạ có cảm giác cấn cấn không nói được, mở cửa mời Trương Hoàng Nhã đi vào trong, đóng cửa lại, cái loại cảm giác này càng quái dị hơn.
Trương Hoàng Nhã thản nhiên ngồi xuống, Lục Vân Tạ lấy nước cho cô, sau cũng ngồi ở sô pha đối diện, "Cuộc họp tái định giá được họp ở phòng họp nhỏ."
Nói xong lời này, Lục Vân Tạ mới phát hiện, Trương Hoàng Nhã chỉ đến một mình, không có mang theo trợ lý.
Cái dáng vẻ này cơ bản là đến không phải để họp.
Rất nhanh, Trương Hoàng Nhã đã chứng thực suy nghĩ của Lục Vân tạ, "Tôi đã suy xét xong, vẫn nên sớm tái định giá." Trương Hoàng Nhã bưng nước lên nói, "Đỡ làm phiền đến tuần trăng mật của Lục tổng."
Đã quầy rồi.
"Nếu như vậy, vì sao cô lại còn đến đây?" Lục Vân Tạ nói, "Ở trong điện thoại nói với tôi là được rồi."
Trương Hoàng Nhã nhìn cô không nói lời nào.
Lục Vân Tạ bị nhìn có chút không tự nhiên, "Thật xin lỗi, tôi còn công việc phải làm, không thể cùng cô nói chuyện phiếm được."
Cô đứng lên chuẩn bị đi ra sau bàn làm việc, Trương Hoàng Nhã đột nhiên hỏi, "Trưa hôm qua, em nhìn thấy tôi sao?"
Bước chân đi đến bàn làm việc dừng lại, Lục Vân Tạ quay đầu nhìn Trương Hoàng Nhã, cô ấy lại hỏi cô vấn đề này sao, vậy có thể chứng minh ngày hôm qua Trương Hoàng Nhã đã thấy cô.
"Không thấy." Lục Vân Tạ phủ nhận.
Trương Hoàng Nhã đứng dậy đi đến gần cô, "Nếu không thấy thì đáng lý em phải hỏi lại tôi, là ở đâu."
Một mùi hương nước hoa bay đến mũi, Lục Vân Tạ ngây người.
Trương Hoàng Nhã mỉm cười, "Em không hiếu kỳ người cùng tôi ăn trưa có quan hệ gì với tôi sao?"
Cô ấy ăn cơm với ai thì có liên quan gì đến cô? Lục Vân Tạ lấy lại tinh thần, không nói lời nào.
Cô không hỏi nhưng Trương Hoàng Nhã chủ động giải thích, "Cô ấy là bạn bè của tôi, đã kết hôn." Trương Hoàng Nhã đến càng gần, xưng hô cũng thân mật hơn, "Em không ghen sao, Vân Tạ?"
Cửa văn phòng đột nhiên mở ra, làm cả hai cùng quay đầu nhìn về cửa, Lục Vân Tạ lui về sau một bước, kéo khoảng cách với Trương Hoàng Nhã.
Trương Hoàng Nhã cười chào hỏi, "Lục tổng, cô trở lại công ty rồi sao?"
Lục Uyển Đình bất động thanh sắc mà đi vào văn phòng, "Vân Tạ nói với tôi, cô định tái định giá, cho nên mới về công ty." Mắt cô nhìn đồng hồ nói, "2h30."
Cuộc họp tái định giá lúc 2h30.
"Tôi vừa mới nói với phó tổng Lục, không cần tái định giá." Trương Hoàng Nhã vẫn duy trì nụ cười.
Lục Uyển Đình đã sớm đoán ra được, vẫn quay sang nhìn Lục Vân Tạ, sắc mặt em gái cô không được tốt lắm.
Lục Uyển Đình không khỏi nhíu mày.
Lục Vân Tạ gật gật đầu, xác nhận Trương Hoàng Nhã nói đúng.
"Lục tổng, tôi và phó tổng Lục có chút chuyện cần nói."
Trương Hoàng Nhã hết lần này đến lần khác quấy rầy Lục Vân Tạ, Lục Uyển Đình vẫn luôn tuỳ ý. Hôm nay, cũng muốn quan tâm một chút, cô nhìn Trương Hoàng Nhã, giọng nói thờ ơ, "Vậy nói chuyện với tôi trước đi."
Lục Uyển Đình trưng dụng phòng của phó tổng, bảo Lục Vân Tạ đi ra ngoài đợi.
Lục Vân Tạ không phản đối, đi ra ngoài.
Đi ra khỏi cửa, Lục Vân Tạ thở hắt ra, mới vừa rồi Trương Hoàng Nhã hỏi cô có ghen không, trái tim thiếu chút nữa muốn nhảy ra khỏi ngực.
Cô mới thở nhẹ ra, vừa ngẩng đầu, đã thấy được Kỳ Thanh đứng đó không xa.
Cái phản ứng vừa rồi của cô, đã bị Kỳ Thanh thấy.
Lục Vân Tạ xấu hổ, "Kỳ Thanh..."
Xấu hổ đến mức quên gọi là chị dâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...