Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa



Từ nhà vệ sinh đi ra, trên mặt trợ lý Hoa còn có vài giọt nước, sắc mặt so với vừa rồi đã khá hơn nhiều, nhưng mà vẫn còn ửng hồng.

Cô sửa sang lại nội y xong, dùng nước lạnh rửa mặt, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, nhưng mà làn da phản ứng có chút chậm, một chốc không thể khôi phục bình thường.

Đầu sỏ gây tội nhìn trợ lý Hoa, nhanh chân lại đến xin lỗi, thái độ vô cùng thành khẩn.

Đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chăm vào mình, tim trợ lý Hoa đập như khua chiêng gõ trống, không khống chế được suy nghĩ mà buột miệng thốt ra, "Không có gì, lần sau đừng có bắt lấy nội y của tôi như vậy."

Người vừa rồi dữ dằn với Lục Vân Tạ dường như không phải cô vậy.

Kỳ Thanh liếc mắt nhìn hai người, lần sau đừng có bắt lấy? Cô như thế nào lại cảm thấy trợ lý Hoa rất mong chờ cái này đến lần nữa vậy?

Việc này cứ vậy cho qua, Lục Vân Tạ nói xin lỗi xong nói việc chính, hôm nay là ngày chị gái và chị dâu kỷ niệm kết hôn một năm, cho nên đến chúc mừng.

Nhìn tới ánh mắt của Lục Uyển Đình, trợ lý Tô rất có tiền đồ hiểu được ý của Lục tổng, lập tức lấy lý do vì công việc cho nên không có thời gian, "Phó tổng Lục, cô cùng với Lục tổng và Kỳ tổng ăn mừng đi, tôi phải đi về công ty."

Lục Uyển Đình gật đầu hài lòng.

Trong nhà chỉ còn lại bốn người, trợ lý Hoa biết bản thân không nên làm bóng đèn, trước kia Lục tổng và Kỳ tổng chưa công khai mối quan hệ, mỗi ngày cô đều làm bóng đèn cản trở hai người.

Không chỉ có làm bóng đèn mà còn tám chuyện về Lục tổng, nhắc nhở Kỳ tổng không cần là tiểu tam.

Nghĩ chuyện đã qua, hình như da mặt ngày càng dày lên.

Thấy trợ lý Hoa không chịu đi, Kỳ Thanh từ trong vali lấy một món quà, đưa cho trợ lý Hoa, "Tuần trăng mật của tôi còn chưa kết thúc, tuần sau mới về công ty làm việc, lát nữa sẽ cùng Uyển Đình ra ngoài ăn, tự em đi về công ty đi."

Không chút khách khí nào mà đuổi người.

"... Em biết rồi." Trợ lý Hoa ôm quà trong tay, mắt nhìn Lục Vân Tạ, muốn ở lại cũng không thể ở, "Em đi về công ty."

Ánh mắt của cô bị Lục Vân Tạ nhìn thấy, Lục Vân Tạ nhớ đến một chuyện rất quan trọng, kịp thời gọi trợ lý Hoa lại, "Khoan đã trợ lý Hoa."

Ánh mắt trợ lý Hoa sáng lên, quay đầu lại, "Chuyện gì?"


Tiểu Lục tổng nhìn hiểu ánh mắt của cô sao, muốn giữ cô ở lại ăn trưa sao?"

Còn có thể chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện trong công ty rồi, lục Vân Tạ nói, "Cuộc họp vào chiều nay dời đến 3h, cô giúp tôi thông báo cho Kỳ tổng một tiếng nhé."

Trợ lý Hoa có chút mất mát, cô đã sớm quên mất chiều nay phó tổng Lục đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật của các cô mở họp, trợ lý Hoa không có lập tức đáp ứng, quay đầu lại hỏi ý Kỳ Thanh, "Kỳ tổng, chị cảm thấy có thể sao?"

Cùng một câu hỏi, trợ lý Hoa hỏi cô, cô lại đi hỏi Lục Uyển Đình, "Chị thấy có thể dời lại sao?"

Lý do Lục Vân Tạ dời lại cuộc họp không cần nghĩ cũng đã biết, muốn trưa này cùng các cô ăn cơm, Lục Uyển Đình làm sao có thể để cho người khác quấy rầy các cô chúc mừng kỷ niệm kết hôn chứ.

Thái độ Lục Uyển Đình rất kiên quyết, "Không thể."

Lục Vân Tạ: "...." Sớm biết vậy đã lén chị gái dời lại cuộc họp.

Nhưng mà không sao, cuộc họp diễn ra lúc 2h, cô vẫn có thể cùng chị và chị dâu đi ăn cơm.

"Vậy thì không dời lại." Lục Vân Tạ mỉm cười, "Thời gian ăn trưa vẫn có."

Trợ lý Hoa đi rồi, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh bất đắc dĩ phải mang cái bóng đèn không biết giác ngộ kia đi cùng.

Bên cạnh khách sạn Duyệt Giang có một nhà hàng thiết kế theo phong cách sông nước, có vài cây cầu nhỏ bắt ngang qua con sông nhân tạo, bên bờ sông tạo thành những cái đình nhỏ, còn có những con tàu nhỏ bồng bềnh trên mặt nước, không gian xung quanh yên tĩnh, rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, Lục Uyển Đình đã đặt chỗ ở đây.

Lục Vân Tạ lần đầu tiên đến nhà hàng này ăn, lúc đi vào nhà hàng, dưới chân là kính cường lực trong suốt, có thể thấy được cảnh vật ở bên dưới, nước chảy theo dòng, tạo thành gợn sóng vui vẻ, ở dưới đáy còn có đá sỏi bóng loáng, làm cho người ta có cảm giác đang đi trên mặt nước.

Cái này ai thiết kế vậy? Làm cho người ta có cảm giác muốn rơi xuống nước.

Kỳ Thanh nắm chặt lấy tay Lục Uyển Đình, đến nổi Lục Vân Tạ không có ai để nắm lấy, chỉ có thể tự nắm tay mình.

Các cô đi theo nhân viên phục vụ, ở dưới thì có gợn sóng li ti, ở trên thì treo đèn lồng, nhà hàng này thực sự rất nổi tiếng, mấy cái thuyền đều đã có khách, trong lơ đãng, Lục Vân Tạ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Cho rằng bản thân đã nhìn lầm, Lục Vân Tạ dừng bước chân mình lại, nhìn chăm chú người bên trong, đúng là Trương Hoàng Nhã.

Cô ấy ngồi đối diện với một người phụ nữ khác, mặc một chiếc váy đen hở một bên vai, hai người bưng chén trà, Trương Hoàng Nhã miệng cười đối diện với người phụ nữ kia trò chuyện rất vui vẻ.

Lục Vân Tạ không nhịn được mà tò mò, người phụ nữ kia là ai?


Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh nói chuyện rất vui, không chú ý đến tiểu bóng đèn không đi theo kịp, vừa đi đến ngay khúc rẽ, mới phát hiện Lục Vân Tạ đi rất chậm, cách các cô rất xa.

Các cô đứng ở trên cầu chờ Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh có nghi vấn, "Vân Tạ sợ nước sao?"

Cô nhớ rõ cô em chồng của mình đâu có sợ nước đâu.

Lục Uyển Đình không đứng đắn mà nói hươu nói vượn, "Có khả năng tiểu bóng đèn đã giác ngộ."

Nhân viên phục vụ đứng cạnh hai người, nghe câu nói đó, lén cúi đầu cười trộm.

Rất nhanh Lục Vân Tạ đã đến chỗ của hai người.

Đi qua hành lang, các cô đi cầu thang lên tầng hai, cầu thang được làm bằng gỗ, khi bước lên đó có tiếng cộc cộc, hai bên được trồng giàn cây xanh, ngăn chặn tầm mắt.

Ở trên thuyền, Trương Hoàng Nhã quay đầu nhìn về hướng cầu thang đi lên lầu, người phụ nữ ngồi đối diện tò mò, nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn thấy mấy cái bóng dáng không rõ lắm.

"Cô đang nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì." Trương Hoàng Nhã thu hồi ánh mắt, mỉm cười.

Lục Uyển Đình rất yêu thích sự yên tĩnh, chỗ ngồi là ở trong phòng riêng, Kỳ Thanh và cô ngồi ở một bên, còn Lục Vân Tạ ngồi đối diện hai người.

Gọi đồ ăn xong, người phục vụ đi ra ngoài.

Lục Uyển Đình giúp Kỳ Thanh châm trà, nhìn thấy em gái không biết tâm đã bay đến đâu mà nhìn chăm chú trên mắt bàn, cuối cùng phát hiện em gái có chút không thích hợp.

"Vân Tạ." Lục Vân Tạ ngẩng đầu lên, Lục Uyển Đình hỏi cô, "Mấy món chị gọi không thích sao?"

"Cái nào em cũng thích." Lục Vân Tạ tự rót trà cho mình, ở trong phòng riêng không có người ngoài, cô nói thật, "Em nhìn thấy Trương Hoàng Nhã."

Cho nên vừa rồi Lục Vân Tạ thất thần là do nhìn thấy Trương Hoàng Nhã sao? Kỳ Thanh ngồi thẳng người, bình tĩnh mà nhìn Lục Vân Tạ, làm bộ muốn nghe nhiều chuyện hơn.

Lục Uyển Đình cảm thấy không khỏi buồn cười, ở dưới bàn nhéo Kỳ Thanh, "Sau đó thì sao?"


Tim Kỳ Thanh đập nhanh, chỗ bị Lục Uyển Đình nhéo có chút tê tê, Lục Uyển Đình là đang làm trò trước mặt em gái, âm thầm khiêu khích cô sao?

Kỳ Thanh mím môi, ổn định hô hấp, liếc Lục Uyển Đình một cái, đè cái tay không an phận kia lại.

Lục Uyển Đình trở tay nắm lấy tay Kỳ Thanh, mười ngón tay đan vào nhau, khóe miệng cười thật dịu dàng.

Lục Vân Tạ giả vờ như không thấy hai người kia ở trước mặt cô mà tán tỉnh nhau, sắp xếp lại ngôn từ, dùng giọng điệu bình thản mà nói chuyện, "Cô ấy đi ăn cùng với một người phụ nữ rất xinh đẹp, không có nhìn thấy chúng ta."

Nói chuyện từ Trương Hoàng Nhã đến chuyện công ty.

Lục Vân Tạ uống ngụm nước, cầm lấy điện thoại nhấn mở hồ sơ, đưa cho người đối diện, "Đây là toàn bộ kế hoạch của chiến dịch , buổi sáng em đã nói với Trương Hoàng Nhã về chuyện này. Dự án hợp tác của Trương Trạch và Lục Thị, cả hai bên sẽ chịu chi phí chung với nhau."

Vì xem kế hoạch , Lục Uyển Đình không thể không buông tay Kỳ Thanh ra.

Chỉ mất vài phút là đã xem xong phương án này rồi, Lục Uyển Đình hỏi, "Trương Hoàng Nhã đồng ý với phương án này?"

"Vâng, cô ấy đồng ý."

"Không có ý kiến gì khác?"

Lục Vân Tạ hơi hơi ngơ ngác "Có một cái cũng không tính là ý kiến, cô ấy đề nghị cái dự án do chúng ta độc lập khai phá có thể làm cùng nhau, chi phí vẫn chia đôi."

Người đối diện nghe được, liền dùng ánh mắt sâu xa nhìn cô, Kỳ Thanh cười như không cười hỏi, "Em đồng ý rồi à?"

"Không có, em từ chối rồi."

Lục Uyển Đình đem điện thoại trả cho Lục Vân Tạ, "Em biết cô ấy có ý gì không?"

Lục Vân Tạ gật đầu, "Có thể đoán được."

Người phục vụ gõ cửa, đem đồ ăn vào trong, Lục Uyển Đình nhìn em gái khẽ lắc đầu.

Kỳ Thanh tay chống cằm, "Vân Tạ, em thật sự rất giống Uyển Đình."

Lời này không phải lần đầu tiên nghe Kỳ Thanh nói, Lục Vân Tạ nhướng mày đắc ý, "Bọn em là chị em ruột, đương nhiên phải giống nhau rồi."

Kỳ Thanh: "Giống nhau ở chỗ không hiểu phong tình."

"Hửm?" Lục Uyển Đình chuyển mắt nhìn cô.

Tâm Kỳ Thanh run lên, chạy nhanh lấy lòng, "Là em không hiểu được phong tình của chị."


Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, "Ừ, là em không hiểu." Cô đưa mặt đi qua, ở bên má Kỳ Thanh hôn một cái, cười rất sâu xa, "Giờ đã hiểu chưa."

Lục Vân Tạ không biết đặt mắt ở đâu cho hợp lý, chỉ có thể yên lặng cúi đầu dùng bữa.

Kỳ Thanh gấp ngó sen đút cho Lục Uyển Đình ăn, sau đó đem nửa cái còn lại bỏ vào trong miệng mình.

Người đối diện nhìn hai người các cô, cắn răng mà gắp một miếng ngó sen lên cắn một cái.

Bữa cơm này ăn rất lâu, ba người uống hết hai chai vang đỏ, chờ các cô đi xuống lầu, khách trong thuyền đã đổi thành người khác.

Lục Vân Tạ nhìn vào chỗ Trương Hoàng Nhã đã ngồi, hiện tại chỗ đó được thay thế bởi một nữ sinh trẻ tuổi, người đối diện thì mặc áo thun đen.

Đi ra khỏi nhà hàng, Lục Uyển Đình nhớ đến em gái còn phải mở họp, có chút lo lắng, "Em như vậy có thể mở họp sao?"

Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt của Lục Vân Tạ có chút ửng hồng, đôi mắt thanh tỉnh, không có một chút say.

Xem ra là vẫn ổn, Lục Uyển Đình giao cho Tiểu Lương đưa Vân Tạ về công ty.

"Vậy hai chị đi đâu?" Lục Vân Tạ hỏi.

Lục Uyển Đình nhìn khách sạn Duyệt Giang cách đó không xa, "Trễ một chút chị mới về."

Nhìn Lục Vân Tạ lên xe rời đi, Lục Uyển Đình bung dù ra nói nhỏ với Kỳ Thanh, "Chúng ta đến khách sạn nghỉ một lát đi."

"Chỉ đơn thuần là nghỉ thôi sao?" Kỳ Thanh bị giọng nói nhỏ này của cô chọc phát ngứa, nhớ tới lúc ăn cơm chọc ghẹo cô, ngực lại xao xuyến.

Lục Uyển Đình mỉm cười, nói ra một câu mờ ám, "Không đơn thuần."

Kỳ Thanh bị nụ cười này hớp hồn, kéo Lục Uyển Đình đi về phía khách sạn Duyệt Giang, Lục Uyển Đình nắm chặt cán dù, tay còn lại nắm tay Kỳ thanh, "Đừng có vội, chúng ta còn nghỉ mấy ngày nữa mà."

Ngoài miệng thì nói đừng có vội nhưng mà chân còn vội hơn cái miệng.

Các cô đi rồi, một chiếc xe chỗ đậu xe cũng rời đi.

Hơi lạnh từ khe cửa sổ luồn vào trong xe, người ngồi ở ghế sau nhìn theo bóng dáng của các cô, nâng cửa sổ xe lên, sai bảo tài xế lái xe đến tập đoàn Lục Thị.

Lục Uyển Đình mang Kỳ Thanh đến một phòng có hồ bơi, không thèm đổi áo tắm, cởi giày dẫm lên sàn khổ đi đến bên hồ bơi, tuỳ tay ném điện thoại lên bàn rồi nhảy xuống.

Quần áo chạm nước lập tức ướt đẫm, đường cong của cơ thể cứ như vậy mà được phác hoạ theo đó, Lục Uyển Đình sải tay bơi một đoạn, sau đó ngừng lại quay đầu nhìn Kỳ Thanh mà cười.

Chỉ bao nhiêu đó thì tâm Kỳ Thanh lại dao động, đi đến cạnh hồ bơi ngồi xuống, từ từ đi xuống hồ bơi, Lục Uyển Đình bơi trở về cạnh Kỳ Thanh, đem cô áp lên thành hồ bơi, nụ cười ôn nhu lại tràn ngập câu dẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui