Trước khi lên xe, Lục Uyển Đình hôn lên mặt Kỳ Thanh hết cái này đến cái khác, những nụ hôn vừa đến rồi đi thật ngắn ngủi, Kỳ Thanh còn luyến tiếc, chưa tách ra đã bắt đầu nhớ nhung rồi.
Lục Uyển Đình chui vào trong xe, Kỳ Thanh giúp cô đóng cửa lại, Lục Uyển Đình ngồi ổn định trong xe thì hạ kính xe xuống, cười ngọt ngào với người ở bên ngoài, "Vào nhà đi em, chờ chị về nha."
Chờ cô về nhà rồi video.
Lòng lại say với ánh mắt ôn nhu kia, tim lại đập loạn vì nụ cười ngọt ngào ấy, Kỳ Thanh vẫy vẫy tay, lùi về sau hai bước.
Sự ấm áp trong lòng cũng tản đi sau khi người yêu đi mất, Kỳ Thanh về lại phòng của mình, nhớ tới lời Lục Uyển Đình nói trước khi đi, tay che mặt, thật sự cảm thấy thẹn a.
Cô đem điện thoại mang vào nhà tắm, trước khi tắm rửa còn nhắn tin cho Lục Uyển Đình, nói cho Lục Uyển Đình chuyện kế tiếp cô làm là gì.
[Em đi tắm nha.]
Lục Uyển Đình khẽ mím môi, đè nén câu nói bảo trợ lý Tô quay xe xuống, [Chờ chị về cùng nhau tắm đi.]
Kỳ Thanh có thể hiểu được ý Lục Uyển Đình bảo chờ về tắm là gì. Gọi video sau đó cùng tắm.
Cô cởi quần áo ra, sau đó nhắn tin [Em cởi quần áo rồi.]
Kỳ Thanh cố ý, chọn đúng lúc này trợ lý Tô đang lái xe, Lục Uyển Đình sẽ không gọi video vào lúc này mà tắm.
Nhưng mà tin nhắn vừa gửi đi vài giây, Lục Uyển Đình đã nhấn mời gọi video.
Sao lại thế này, Lục Uyển Đình muốn trợ lý Tô nghe cuộc gọi video này sao!
Kỳ Thanh nhấn từ chối.
Lục Uyển Đình kết nối tai nghe không dây với điện thoại, lại gọi lần nữa.
Kỳ Thanh cự tuyệt lần nữa, cô cong khoé môi lên cười, [Đừng nháo. Trợ lý Tô sẽ nghe được.]
[Chị đeo tai nghe rồi.] Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn người đang lái xe, trợ lý Tô lái xe rất nghiêm túc, cho dù nghe được cái gì thì cũng sẽ giả vờ như không nghe được.
Kỳ Thanh không nhắn tin lại cho cô.
Thành phố Giang Lâm phồn hoa, ánh đèn sáng rực rỡ, nhìn thấy cảnh đêm quen thuộc, nghĩ đến ngày mai cô và Kỳ Thanh sẽ nắm tay nhau cử hành hôn lễ, khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên càng cao.
Ánh mắt cô dời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, tay soạn tin nhắn theo ngữ điệu làm nũng, [Gọi video đi em, chị chỉ nhìn thôi, đảm bảo không lên tiếng ~]
Nhìn cái ký tự bổ trợ câu nói kia, cách một màn hình đều có thể cảm giác được Lục Uyển Đình đang làm nũng.
Lục Uyển Đình đoán Kỳ Thanh sẽ để ý đến điện thoại, đúng là như vậy, Kỳ Thanh một bên tắm, một bên nhìn điện thoại đặt trên bồn rửa mặt, màn hình sáng lên, cô nhịn không được mà liếc mắt một cái.
Lục Uyển Đình mà làm nũng thì một chút khí thế của tổng tài cũng không còn, Kỳ Thanh che ngực lại, đảm bảo mình vẫn còn thở nổi.
Không được rồi... cô chống đỡ không được, Lục Uyển Đình sao có thể có nhiều mặt như vậy, quá khác xa so với bình thường, hơn nữa mỗi một mặt đều làm cho cô chết mê chết mệt.
Lý trí không khống chế được đại não suy nghĩ, Kỳ Thanh cầm lòng không được nghĩ đến bộ dáng của Lục Uyển Đình khi nhắn tin này.
Lục Uyển Đình lại gửi một cái tin nhắn nưa, [Bảo bối, gọi video đi em.]
Kỳ Thanh che mắt, chống tay lên bồn rửa mặt mà cười, nước từ cánh tay đọng lại trên mặt bồn rửa mặt, cô cố gắng không trả lời Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình không có ở bên cạnh, chuyện tắm rửa này không thuận lợi một chút nào.
Cô quay trở lại đứng dưới vòi hoa sen, một lần dòng nước ấm thay Lục Uyển Đình ôm lấy cô, nhưng màn hình điện thoại lại sáng lên.
Không cần đoán, khẳng định lại là phu nhân nhà cô.
Muốn tắm rửa xong mới lại đó xem tin nhắn của Lục Uyển Đình, lại không kìm nén được tò mò trong lòng, Kỳ Thanh do dự nửa giây, lại đi qua.
Lần này, Lục Uyển Đình không cầu cô gọi video, lại thay đổi một cái yêu cầu khác, là muốn cô chụp hình lúc tắm gửi qua.
Có ai đang tắm mà đi chụp hình đâu a!
Kỳ Thanh xoay người đưa điện thoại chụp dòng nước chảy ra từ vòi hoa sen, sau đó gửi cho Lục Uyển Đình.
Cô có thể nghĩ đến cảnh Lục Uyển Đình xem hình, nhất định cảm thấy vừa bất đắc dĩ mà lại vừa buồn cười.
Lục Uyển Đình cười, nhấn vào tấm ảnh phóng to lên, ánh mắt nhìn tên trên xuống dưới không tha một góc nào, xem ảnh chụp rất tỉ mỉ.
[Em đâu?]
Không đợi Kỳ Thanh trả lời, cô đã nhấn nút gọi điện thoại.
Chỉ là giọng nói không có hình ảnh, Kỳ Thanh thẹn thùng mà đồng ý.
Tiếng nước thông qua tai nghe không dây truyền tới tai Lục Uyển Đình, cô nghe tiếng nước chảy, nghĩ đến dáng vẻ Kỳ Thanh khi tắm.
Hai người đều không có nói chuyện, một người tắm rửa, một người an tĩnh nghe.
Cảm giác gọi điện thoại để nghe cô tắm, so với Lục Uyển Đình đứng ở ngoài cửa, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, có một loại kích thích, nước ấm có thể xối hết bọt xà phòng trên người cô, nhưng không có cách nào đi vào trong để giải nhiệt, Kỳ Thanh càng tắm càng cảm thấy nóng.
Cái phần nóng này còn thể hiện qua hơi thở của cô, Kỳ Thanh vài lần há miệng thở dốc, Lục Uyển Đình nghe rất rõ.
Lục Uyển Đình cười mở miệng, "Tắm xong rồi sao?"
Trong xe đang yên lặng không ai nói với nhau một câu, trợ lý Tô hoang mang mà "A?"
Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn cô, bĩnh tĩnh hỏi, "Sắp tới nhà rồi sao?"
"Vâng, sắp tới rồi." Trợ lý Tô bắt đầu hoài nghi con người mình, tai mình lãng rồi sao?
Điện thoại bên kia, Kỳ Thanh tắt nước, trả lời Lục Uyển Đình, "Em tắm xong rồi." Cô nghe được tiếng của trợ lý Tô bên kia, mặc áo tắm dài lên, thẹn thùng nói, "Em đi sấy tóc."
Nói xong kết thúc cuộc gọi.
Tâm của Lục Uyển Đình thật vui vẻ, mắt cười còn không thấy cả mí mắt.
Người ở dưới nhà bắt đầu đi lên lầu, mấy cô em chị họ của Kỳ Thanh, hai người ngủ một phòng, Tần Phụ Tuyết và Dương Châm thì mỗi người một phòng, phòng cho khách đều liền kề nhau.
Đêm nay, trợ lý Hoa cũng ở lại biệt thự nhà Kỳ Thanh, gần phòng với Kỳ Thanh nhất.
Nghĩ đến người ngày mai đến đón dâu là tiểu Lục tổng, cô trằn trọc, ngủ không yên, sờ sờ ngực mình, hình như trái tim này khi nghĩ đến Lục Vân Tạ, đập có hơi nhanh.
Sấy tóc xong, Kỳ Thanh lên giường đắp chăn nói chuyện với Lục Uyển Đình, vừa mới gửi tin nhắn đi, thì một cái tin nhắn khác được gửi đến.
Tin nhắn của trợ lý Hoa, trợ lý Hoa hỏi cô, [Kỳ tổng, ngủ chưa?]
Kỳ Thanh nhanh mà trả lời lại chưa ngủ, qua hai phút sau trợ lý Hoa mới trả lời, [Vậy chị ngủ sớm một chút a, Kỳ tổng.]
Trợ lý Hoa gửi tin nhắn cho cô chỉ để nói vậy thôi sao?
Mà thôi kệ, sau đó chúc ngủ ngon với trợ lý Hoa.
Không có Lục Uyển Đình bên cạnh, ổ chăn thật lạnh lẽo cô đơn, Kỳ Thanh đem cái gối đầu ôm vào trong ngực, cũng không có tác dụng gì cả, ngược lại càng làm cho cô nhớ đến cái ôm ấm áp của Lục Uyển Đình.
Đêm nay, sợ là ngủ không ngon.
Lục Uyển Đình vẫn còn đang tắm, Kỳ Thanh nhấc chăn lên nhìn chiếc áo ngủ trên người mình, vừa mỏng manh vừa gợi cảm.
Nghĩ đến chuyện sắp làm, vừa cảm thấy thẹn là vừa chờ mong.
Nhìn tin nhắn Lục Uyển Đình gửi qua, Kỳ Thanh ôm gối trở mình, nằm nghiêng trên giường, kiên nhẫn mà chờ Lục Uyển Đình.
Lúc con người ta nhàm chán quá thì thường hay có những suy nghĩ khác, Kỳ Thanh nghĩ nếu lúc này cô gọi video cho Lục Uyển Đình, phu nhân nhà cô sẽ đồng ý sao?
Nghĩ đến hình ảnh tay Lục Uyển Đình giao du hết chỗ này đến chỗ khác trên cơ thể, mời gọi người ta, chắc cũng thẹn thùng đi.
Kỳ Thanh thử gọi video cho Lục Uyển Đình, vài tiếng tít tít qua đi, Lục Uyển Đình đã đồng ý.
Đồng ý dễ như vậy sao!
Nhìn một thân ảnh xuất hiện trên màn hình, Kỳ Thanh theo bản năng mà nín thở, "Chị... sao lại đồng ý?"
Trái tim bất động vài giây, sau đó lại đập thình thịch...
Hình ảnh chỉ quay đến ngực, nhưng Kỳ Thanh chắc chắn, Lục Uyển Đình không mặc gì cả, đang khoả thân.
"Phu nhân của chị mời, làm sao mà chị từ chối được." Lục Uyển Đình cười ôn nhu, "Em muốn xem chị tắm sao?"
Kỳ Thanh nhéo cái gối, thẹn thùng nhỏ giọng nói, "Muốn nhìn ~"
"Không cho nhìn." Lục Uyển Đình nói xong lập tức ngắt cuộc gọi.
Kỳ Thanh vừa bị khiêu khích, máu nóng trong người sôi lên, lại ngẩn ngơ, cô vùi đầu vào gối cười, Lục Uyển Đình ấy vậy mà dùng chiêu này báo thù cô.
Nghĩ đến vừa rồi cô không quay màn hình lại, Kỳ Thanh có chút hối hận.
Mà khoan đã, lúc gọi video, Lục Uyển Đình cũng sẽ không có quay màn hình lại chứ?
Kỳ Thanh nhắm mắt lại, giữa không gian yên tĩnh, tâm cứ thể mà suy nghĩ đến những hình ảnh nào đó, cô nắm lấy góc chăn, rụt người vào trong đó.
Lục Uyển Đình tắm rửa xong chuẩn bị lên giường.
Cô nhắn qua hỏi Kỳ Thanh, [Ngủ chưa em?]
Kỳ Thanh trả lời [Chưa ngủ.] Ngay sau đó mời gọi video.
Vì để tiện nói chuyện, cô từ ổ chăn chui ra, nghiêng người ôm lấy cái gối, "Chị không ở bên, em không ngủ được."
Trong video, Lục Uyển Đình cũng nghiêng người nằm trên giường, trên mặt còn có nụ cười ôn nhu, giọng nói so với ngày thường nhỏ hơn, "Nằm như vậy có giống đang ở cạnh em không?"
Giọng nói thì giống đang ở bên cạnh nhưng mà trong ngực cô chỉ có cái gối đầu, chả có cảm xúc gì cả.
Kỳ Thanh ôm chặt cái gối, nhìn người trong video, đem gối đầu tưởng tượng Lục Uyển Đình đang nằm trong lòng ngực mình, "Chị cởi áo ngủ ra sao?"
Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn thoáng qua, "Em muốn chị cởi sao?" Dỗ dành bà xã cần phải cởi quần áo ra nữa à?
Tâm Kỳ Thanh như đang khua chiêng gõ trống, ý Lục Uyển Đình là cô không cởi thì Lục Uyển Đình sẽ tự cởi sao?
Gương mặt Kỳ Thanh hồng hồng, "Em muốn nhìn chị cởi."
"Em cứ như vậy, hẳn là đêm nay chúng ta sẽ không ngủ được." Tay Lục Uyển Đình ở dưới chăn bắt đầu cởi một cúc áo, đem cổ áo kéo xuống, lộ ra một bên xương quai xanh, hướng camera cho Kỳ Thanh xem, "Như vậy được chưa em?"
Đối với yêu cầu của phu nhân, cô vẫn sẽ thỏa mãn.
Kỳ Thanh nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm, không lên tiếng trả lời nhưng trong ánh mắt đầy thúc giục.
Lục Uyển Đình nhìn đã hiểu ánh mắt chờ mong của cô, lại tiếp tục cởi một cúc áo, dịu dàng hỏi, "Như vậy sao?"
Kỳ Thanh thẹn thùng che mặt, "Uyển Đình, em thẹn thùng."
Lục Uyển Đình nhìn lại chính cô, rồi nhìn Kỳ Thanh đang che mặt, cô và Kỳ Thanh tiếp xúc thân mật với nhau không có một mảnh vải nào, bây giờ, cô mới tháo hai cái cúc áo mà đã thẹn thùng là sao?
Cởi một cái nữa, có phải Kỳ Thanh sẽ trốn vào trong chăn luôn không?
Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, dịu dàng dỗ dành, "Trễ rồi, ngoan, đừng có thẹn thùng, đi ngủ thôi."
Lời nói của cô bị Kỳ Thanh hiểu lầm thành thúc giục, tim Kỳ Thanh đập gia tốc, tay xoa xoa ngực mình, chậm chạp bất động, "Em... em trước nay không có làm như vậy."
Giờ này, Lục Uyển Đình mới cảm thấy có cái gì không đúng, các cô hình như không cùng chung một kênh.
"Làm cái gì?" Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng mím môi, thực sự quá đáng yêu, làm cho người ta muốn khi dễ, Lục Uyển Đình cũng đã đoán được.
"Không phải chị nói, gọi video cũng làm được sao?" Kỳ Thanh nhớ lại lời nói của Lục Uyển Đình, thông qua video vẫn làm được là ám chỉ làm cái gì?
"Cùng nói chuyện với em, nhìn em ngủ, những việc này thông qua video vẫn làm được mà." Lục Uyển Đình nhẫn nhịn, không nhịn xuống được, cười thành tiếng, tiểu Kỳ tổng thật sự quá đáng yêu, đem lời nói của cô hiểu lầm thành như vậy.
Cô áp xuống cảm giác cuồn cuộn trong lòng, nói, "Ngày mai phải dậy sớm, ngoan ngoãn đi ngủ nào."
Kỳ Thanh sửng sốt, ngắt cuộc gọi kéo chăn lên che đầu, thật sự mất mặt quá.
Điện thoại vang lên, là Lục Uyển Đình gọi tới, nhìn thông báo trên điện thoại, Kỳ Thanh do dự một lúc mới tiếp.
Giọng nói dịu ở dừng ở trên đầu quả tim của cô, Lục Uyển Đình hỏi cô, "Em có nghĩ muốn thử không?"
"Không muốn." Kỳ Thanh nắm chặt chăn, "Em muốn đi ngủ, ngủ ngon."
Cô đang muốn cúp điện thoại thì giọng của Lục Uyển Đình lại truyền tới, "Vậy em muốn cái gì?" Lục Uyển Đình nói, "Em nói cái gì thì chị sẽ làm theo cái đó."
Kỳ Thanh nở nụ cười, "Thật sao?"
Nghe trong lời Kỳ Thanh có ý cười, trong lòng Lục Uyển Đình nhẹ nhàng thở ra, cũng cười theo, "Thật mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...