Phu Nhân Em Trốn Không Thoát


Năm Hà Thiên Thiên mười ba tuổi vẫn còn là một cô bé trắng trắng tròn tròn, trên cơ thể vẫn như trẻ con, không hề ra dáng một thiếu nữ như bạn bè cùng trang lứa, đã vậy cô bé có tính cách giống mẹ không thích váy vóc nên đối với các bạn nam trong trường đều xem cô như huynh đệ.
Từ bé đã bị Tô Hữu Hữu gieo rắc trong đầu rằng lớn lên là vợ của anh nên Hà Thiên Thiên năm mười ba tuổi vẫn xem đó là điều hiển nhiên.
Năm Tô Hữu Hữu mười lăm tuổi đã dùng phần thừa kế của Hà Thiệu Dương thành lập một công ty của riêng mình chuyên về sản xuất ô tô.
Năm Tô Hữu Hữu mười sáu tuổi, công ty Thiên Hữu Nhất Nhất đã có tên trên niêm yết cổ phiếu.
Năm Tô Hữu Hữu mười bảy tuổi, Thiên Hữu Nhất Nhất đã đột phá sản xuất ra chiếc xe đua kỹ thuật cao do chính tay tổng giám đốc Tô Hữu Hữu giám sát từng quy trình.
Cho đến năm Tô Hữu Hữu mười tám tuổi, Tô Húc Hoàn cảm thấy con trai tuy xuất sắc nhưng vẫn còn phải học hỏi hơn khi chuẩn bị giao Tô thị cho Hữu Hữu, nên đưa con trai đi ra nước M học hỏi và tu nghiệp một thời gian.
Năm Tô Hữu Hữu mười tám tuổi đã đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, trước hàng vạn ánh mắt ngưỡng mộ và ao ước được gả vào nhà họ Tô của các tiểu thư khuê các.
Trong một buổi tiệc của công ty, nhà báo liền hỏi mẫu bạn gái lý tưởng của người đàn ông hấp dẫn nhất thành phố A liền nhận được câu trả lời.
"Tôi không cần bạn gái, tôi đã có vợ… chỉ là đang đợi cô ấy lớn lên."
Lúc này Hà Thiên Thiên đang ngồi ăn bánh ở quầy line, nghe câu trả lời của Tô Hữu Hữu cũng không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy bánh ở đây thật ngon.
Giống như câu chuyện đã định sẵn, anh Hữu Hữu là chồng của cô rồi.
"Ngon không?" - Tô Hữu Hữu cao hơn thước tám, gương mặt sở hữu nhan sắc của Tô Húc Hoàn năm đó, chỉ là có hơn chứ không kém… mười tám tuổi đã có phần trưởng thành.
Thiên Thiên cũng là chưa đến tuổi phát triển hết, chỉ đứng tới vai anh.
"Ngon lắm, anh ăn không?" - Hà Thiên Thiên đưa một miếng bánh về phía Tô Hữu Hữu.
Tô Hữu Hữu không hề tỏ ra chán ghét, há miệng đón nhận lấy miếng bánh của cô bé.
"Thật ngọt." - Tô Hữu Hữu cười đầy cưng chiều.
Bữa tiệc hôm nay chính là tự anh chọn bánh, tất cả các loại bánh Thiên Thiên thích nhất đều được bày biện.
"Thiên Thiên, theo anh."
Thiên Thiên tất nhiên đi cùng anh Hữu Hữu của cô bé, trên đời này người đàn ông cô bé tin tưởng nhất ngoài ba Siêu ra chính là anh Hữu Hữu, bởi anh ấy sau này sẽ là chồng của cô mà.
Tô Hữu Hữu lái một chiếc siêu xe đưa Thiên Thiên đến một cây cầu lớn… nhìn về phía xa xa là cả thành phố A được thu gọn trong tầm mắt.
Gió đêm tung bay chiếc váy của cô bé.

Từ phía sau, Tô Hữu Hữu cởi chiếc áo vest khoác lên người cô, chiếc áo vest quá rộng lại hơi dài như che chắn toàn bộ cơ thể của Thiên Thiên.
"Anh Hữu Hữu, đẹp quá đi."
Hữu Hữu mỉm cười xoa đầu cô bé.
"Thiên Thiên, sắp tới anh phải đi du học ở nước M phải xa em một thời gian."
Thiên Thiên không cảm thấy có vấn đề gì, chuyện này cô bé đã nghe bác Tô nói chuyện với ba Siêu rồi… không phải là đi du học mấy năm rồi sẽ quay về sao.
"Em có nghe ba nói rồi, anh đi đi rồi về… chúng ta lại cùng nhau đi chơi."
Thiên Thiên là được Tô Hữu Hữu bao bọc đến mức đến giờ vẫn có suy nghĩ như trẻ con, cuộc sống an bình đến mức cô bé luôn ngây ngô suy nghĩ mọi chuyện đều thật đơn giản.
Đó cũng là điều anh muốn, anh không muốn cô bé của anh phải gặp bất cứ chuyện không vui nào.

Như hiện tại, Tô Hữu Hữu đang rất không nỡ rời xa Thiên Thiên, nhưng con bé lại quá ngây ngô, không hề hiểu tâm ý của anh.
"Anh đi năm năm… vừa đúng lúc khi trở về em vừa đủ tuổi kết hôn rồi."
Thiên Thiên liền gật đầu nói:"Lúc đó em phải chuyển qua nhà họ Tô sao, vậy thì mẹ Huyên Huyên được hưởng lợi quá rồi… độc chiếm ba Siêu của em."
Hữu Hữu bật cười vuốt mái tóc dài của cô bé cưng chiều:"Không phải em cũng độc chiếm anh rồi sao?"
Thiên Thiên bĩu môi:"Anh là của em từ bé rồi, không cần tranh với ai."
Hữu Hữu cười khổ, con bé này… đúng là vẫn còn bé lắm.
Cho đến khi máy bay cất cánh đưa chàng trai mười tám tuổi đầy năng lượng sống rời khỏi cuộc đời bình yên của Thiên Thiên thì cô mới cảm thấy trống vắng.
Thiên Thiên quay về nhà trốn trong phòng khóc lóc ba ngày nhưng vẫn không lý giải được tâm trạng của mình, anh chỉ mới lên máy bay thì cô bé đã nhớ anh rồi… vậy mà phải đợi đến năm năm, cô bé muốn lúc nào anh Hữu Hữu cũng phải ở bên cạnh cô.
Ba năm sau…
Thiên Thiên đã mười sáu tuổi… trở thành một nữ sinh trung học.
Cô đã ra dáng một thiếu nữ rồi, khác xa của ba năm trước.
Trong trường học không ai dám mơ tưởng đến Thiên Thiên vì ai cũng biết cô đã có hôn phu là con trai duy nhất của nhà họ Tô… họ đâu muốn tranh giành với ông vua thương mại thành phố A này.
Nhìn thấy các bạn học trong lớp đều nhận được thư tình của các bạn nam, Thiên Thiên cảm thấy có chút ganh tỵ… cô cũng xinh xắn như vậy mà không ai để mắt đến.
Thiên Thiên sau khi tan trường liền nhanh chân thu dọn để đến sân bay đón anh Hữu Hữu về nước thăm nhà sau ba năm chưa gặp lại.
Do trái giờ và Tô Hữu Hữu vừa học vừa hoạt động Thiên Hữu Nhất Nhất nên anh thật sự rất bận.
Lần này nếu Thiên Hữu Nhất Nhất không gặp một số vấn đề kỹ thuật thì Hữu Hữu cũng không về nước.
Tài xế đợi sẵn ở cổng trường, Thiên Thiên nhanh chóng lên xe đến sân bay thì giữa đường xe nhà cô lại bị chết máy.
Lại đang trên đường cao tốc… không thể đón taxi.

Vậy là không kịp đón anh ấy rồi.
Cùng lúc ấy thì một chiếc siêu xe màu đỏ dừng lại ở làn khẩn cấp.
Trên xe một người thanh niên bước xuống, đi về phía Thiên Thiên đang lo lắng.
"Có cần giúp đỡ không, cô bé."
"Xe tôi bị hư rồi, anh biết sửa sao?"
Thiên Thiên có chút nghi ngờ.
Hướng Hàn mỉm cười lắc đầu:"Tôi không biết sửa nhưng có thể cho cô đi nhờ."
Thiên Thiên lắc đầu:"Tôi không đi cùng người lạ."
Hướng Hàn khẽ cười:"Tôi là bạn của chồng tương lai của cô Tô Hữu Hữu… tôi cũng đang đến đón cậu ấy ở sân bay… cô xem, tôi không lừa cô."
Thiên Thiên nhìn bức ảnh Tô Hữu Hữu chụp cùng Hướng Hàn, bọn họ ngồi gần nhau còn khoác vai nhau nữa.
Vả lại chuyện Hữu Hữu về nước không phải ai cũng biết.


Nhìn đồng hồ cũng đã trễ giờ một chút, ba năm rồi cô không muốn bỏ lỡ một giây phút nào ở bên cạnh anh.
Thiên Thiên lên xe của Hướng Hàn để anh ta đưa cô đến sân bay.
Hướng Hàn nhấn ga lao đi trên đường, tài nghệ lái xe của anh ta rất được khiến Thiên Thiên vô cùng hứng thú với tốc độ.
Lúc đầu có chút hoảng, nhưng sau đó lại cảm giác kích thích.
Chiếc xe hơi màu đỏ dừng trước sân bay còn sớm hơn dự tính.
"Cảm ơn anh, chúng ta vào thôi."
Hướng Hàn mỉm cười nói:"Tôi vừa có tin nhắn công ty có chút việc, có lẽ phải về ngay… lần sau tôi sẽ tìm cậu ấy… cô vào đi."
Thiên Thiên ngây ngô gật đầu, sau khi xuống xe lại khẽ cười nói:"Anh lái xe rất ngầu."
Hướng Hàn bật cười vẫy tay chào cô, cho xe rời đi.
Thiên Thiên đi vào thì thấy Tô Hữu Hữu từ bên trong bước ra, vừa định chạy lại bám lấy anh thì phía sau xuất hiện một cô gái.

Cô gái đó vừa đi vừa nói chuyện với anh rất vui vẻ, cô còn thấy anh cười với cô ta.
Từ bé cô đã mặc định anh Hữu Hữu là của cô, chỉ được cười với một mình cô… trong lòng Thiên Thiên vô cùng khó chịu, vô cùng không vui.
Thiên Thiên có chút giận, muốn quay lưng bỏ đi… không ngờ lại đụng vào valy của người phía sau, khiến cô vấp ngã.
"Có đau không?"
Anh bước đến đỡ cô ngồi dậy, nhìn vết xước khi bị va chạm trên tay cô có chút đau lòng, liền thổi xuống.
Thiên Thiên nhìn cô gái khi nãy đang đứng phía sau liền rút tay lại giận dỗi:"Em không sao?"
Hữu Hữu ôm Thiên Thiên vào lòng, hôn lên tóc cô nói:"Thiên Thiên, rất nhớ em."
Hai má Thiên Thiên đỏ ửng, cô bé lần đầu cảm thấy tim mình nhộn nhịp.
"Thì ra đây là Thiên Thiên mà cậu hay nhắc đến phải không, đáng yêu quá." - Cô gái đi cùng Tô Hữu Hữu véo má Thiên Thiên nói.
Coi cô như trẻ con sao?
"Thiên Thiên, đây là Nhất Mai, chị ấy là bạn học cùng khóa với anh."
Thiên Thiên liếc nhìn Nhất Mai, chị ta xinh đẹp kiểu trưởng thành và tri thức, nhìn thôi cũng đã khiến động lòng người… còn cô chỉ luôn là một cô nhóc mà thôi.
"Tô thiếu gia, Tô tổng cho người đến đón cậu." - Cận vệ nhìn thấy Tô Hữu Hữu liền đến đón.
"Đi thôi…về Tô gia."
Tô Hữu Hữu nắm chặt tay Thiên Thiên bước đi, tuy vẫn đang bàn bạc một số vấn đề liên quan đến thị trường cùng Nhất Mai nhưng bàn tay vẫn không buông.
"Nhất Mai, cậu say xe thì ngồi phía trước đi… tôi và Thiên Thiên sẽ ngồi phía sau."
Nói rồi Tô Hữu Hữu mở cửa cho Thiên Thiên vào trước, vào ngồi bên cạnh cô bé.

Trên xe, Nhất Mai luôn chủ động đề cập đến công việc, đến thị trường để cũng trò chuyện với Tô Hữu Hữu mà không cho Thiên Thiên xen vào, thật ra cô cũng không hiểu họ đang nói gì.
Tô Hữu Hữu vừa nói chuyện, vừa lấy trong túi ra một ít bánh ngọt, đặt vào tay Thiên Thiên.
Cô bé Thiên Thiên khẽ mỉm cười.
Đến đêm, khi Nhất Mai đã quay về khách sạn thì Thiên Thiên mới có thể ở bên cạnh Tô Hữu Hữu không lo ai làm phiền.
Cô ở lại Tô gia là chuyện rất bình thường, từ bé đã được xem như là con gái cưng trong nhà.
"Chị dâu, chị phải hành động đi… em thấy cô gái mà anh hai dẫn về rất khả nghi." - Tô Y Đình ôm lấy tay Thiên Thiên nhìn vào phòng anh trai mà nói.
"Anh trai em đã hứa sẽ lấy chị, chị không gấp… nếu không lấy chị chị sẽ… sẽ… méc ba Siêu."
Tô Y Đình sở hữu trí thông minh siêu đẳng của Tô Húc Hoàn nên cứ như bà cụ non, nhìn chị dâu cứ ngây ngô liền thấy ngứa ngáy trong lòng.
"Chị và anh hai đã hôn nhau chưa?"
Thiên Thiên liền đỏ mặt… thật ra là hôn rồi… hôn lúc cô năm tuổi mà anh mười tuổi.
Nhưng như vậy chắc là không tính.
"Chị dâu… chị ngốc như vậy thì phải dùng cách để trói buộc anh hai em lại… ví dụ như…"
Tô Y Đình nói nhỏ vào tai Hà Thiên Thiên.
Càng nghe thì lại càng đỏ mặt xấu hổ.
"Không được, chị không làm được."
"Chị mang sữa vào phòng cho anh hai, mặc bộ đồ ngủ này nữa… em nói chị biết… anh ấy mà không động lòng thì chắc chắn đã thay lòng rồi."
Thiên Thiên không hiểu vì sao lại nghe lời con nhóc nhà họ Tô này, cô thay một bộ đồ ngủ có chút gợi cảm, nhìn trong gương liền đỏ mặt.
"Y Đình, em lấy ở đâu ra trang phục này vậy?"
"Ba mua tặng mẹ em nhiều lắm, em thấy đẹp nên xin một bộ mới, em vẫn chưa mặc bao giờ đâu nên chị an tâm." - Tô Y Đình nháy mắt.
"Trong có quá kì lạ không?"
"Không hề kỳ lạ, chị thấy ba mẹ em không… ghen nhà em là sợ vợ, chị phải nắm chắc anh hai em trong tay… chắc chắn sau này nói gì nghe đó." - Tô Y Đình tư vấn.
Thiên Thiên ngây ngô tin lời Tô Y Đình nên mặc một bộ váy ngủ kiểu giả người hầu cầm trên tay ly sữa bước vào phòng của Tô Hữu Hữu.
Lúc này, Tô Hữu Hữu đang tập trung vào sơ đồ kỹ thuật nên không ngước nhìn Thiên Thiên, chỉ nghe giọng cô để xác định.
"Anh Hữu Hữu, em mang sữa cho anh." - Thiên Thiên bước lại gần đặt ly sữa lên bàn làm việc.
Tô Hữu Hữu đưa tay lấy ly sữa, mắt vẫn dán vào ipad.
Anh đưa ly sữa lên miệng uống được một nửa, đưa mắt nhìn về phía Thiên Thiên liền phun hết sữa từ trong miệng ra phía trước, ướt cả ipad trên tay.
Sau đó là một tràng ho sặc sụa.
Thiên Thiên có chút hoảng, liền vỗ lưng cho anh.
"Anh sao vậy…sữa có vấn đề sao?"
Hữu Hữu liền lắc đầu… anh đi đến tủ quần áo lấy chiếc áo sơ mi chùm Thiên Thiên lại.
"Ai bày ra trò này." - Hữu Hữu nghiêm mặt.
"Trò gì cơ?"- Thiên Thiên giả vờ không hiểu.
"Là Tô Y Đình đúng không?"
Thiên Thiên lắc đầu:"Sao, anh không thích sao?"
Tô Hữu Hữu ôm đầu than trời.

"Thiên Thiên, em ở yên trong phòng… anh đi tìm đồ cho em thay… nghe lời anh, hiểu không?" - Tô Hữu Hữu bế cô ngồi vào bàn làm việc, sau đó nhanh chóng đi tính sổ với Tô Y Đình.
Tô Y Đình đâu thể nằm yên chờ chết, nên đã chạy sang phòng làm việc của Tô Húc Hoàn bóp vai, lấy lòng baba.
"Baba, một lát anh hai có mắng con…baba phải đứng về phía con." - Tô Y Đình vừa bóp vai vừa nói.
"Con gây chuyện, lại muốn baba bênh con?" - Tô Húc Hoàn cưng chiều nói.
"Baba nghĩ xem… con gái chỉ còn ở với baba mấy năm là lấy chồng, sau khi về nhà chồng không biết họ có bắt nạt con hay không… những ngày tháng tươi đẹp chỉ còn vỏn vẹn mấy năm, baba không thương cho phận làm con gái như con sao?"
Tô Húc Hoàn day day mi tâm, đặt ipad trên tay xuống nhắm mắt lại:"Được rồi, được rồi… sẽ bênh con… con đừng mang chuyện lấy chồng sẽ bị ức hiếp ra dọa ba."
Con gái của Tô Húc Hoàn, tính khí y hệt anh, học võ từ bé, không theo ai lại theo Thanh Liêm học tất cả trò xấu xa trên đời.
Ai ăn hiếp được con bé, thì cũng phải là cao thủ.
Vừa nói xong thì cánh cửa phòng bật tung ra, Tô Hữu Hữu giận đỏ cả mặt nhìn Tô Y Đình.
"Y Đình, ra ngoài anh hai có việc nói với em."
"Không, em bóp vai cho baba… baba, anh hai định đánh con."
Y Đình nhận Thanh Liêm làm sư phụ… nhưng sư phụ của Hữu Hữu lại là Hà Siêu… đấu không lại.
"Có gì từ từ nói, con bé còn nhỏ." - Tô Húc Hoàn nói.
"Tô Y Đình."
"Baba… anh hai hung dữ với con."
Tô Y Đình nhanh chân nhảy vào lòng Tô Húc Hoàn ngồi, thách anh trai dám động vào con bé.
"Được, em khôn hồn thì trốn trong đó… anh không tin không có cách trị em."
Tô Hữu Hữu nói xong liền bỏ đi, anh còn phải tìm y phục cho Thiên Thiên..

chứ nhìn cô bé của anh như vậy…anh sợ bản thân không thể kiềm chế mà làm cô sợ.
Lúc này ở trong phòng, Thiên Thiên ngồi trên bàn làm việc của Hữu Hữu nhìn bức ảnh năm cô còn bé và anh cũng chỉ là một cậu nhóc trên bàn.
Tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn của Hữu Hữu vang lên, Thiên Thiên đắn đo nhưng không muốn xen vào đời sống cá nhân của anh.
Chỉ là tin nhắn gửi đến quá dồn dập, cô lẻn nhìn thì thấy là tin của Nhất Mai, trong lòng liền không khỏi tò mò.
Thiên Thiên cầm điện thoại lên, mở khóa một cách dễ dàng vì nó là ngày sinh của cô, cũng là ngày kỉ niệm tình yêu của anh và cô.

Anh từng nói, cô vừa khóc chào đời đã là người của anh rồi.
Bên trong là hình ảnh Nhất Mai đang mặc đầm ngủ, một ly rượu đỏ và nhắn muốn anh đến uống rượu cùng cô ta.
Thiên Thiên giận dỗi trong lòng.
Không muốn nhìn thấy cô mặc đồ ngủ, lại có nữ nhân gửi ảnh đồ ngủ.
"Thiên Thiên, em thay bộ này ra đi."
Tô Hữu Hữu bước vào thì hai mắt Thiên Thiên đã đỏ ửng lên rồi.
Cô bé đang nghĩ bản thân không đẹp, không bóc lửa như Nhất Mai nên Tô Hữu Hữu không thèm nhìn cô, trong lòng đầy uất ức.
"Tô Hữu Hữu… em không thèm làm vợ anh nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận