Phu Nhân Em Trốn Không Thoát


Lam Y Tịnh cứ ngỡ sẽ quay lại biệt thự Tô gia tại thành phố A này, nơi cô đã chịu bao nhiêu sự lạnh nhạt từ anh.

Nhưng với tình cảm mà Tô Húc Hoàn dành cho Lam Y Tịnh hiện tại, anh biết cô không hề muốn quay về nơi đó.
Lam Y Tịnh bước vào ngôi nhà nhỏ nhưng khang trang đầy đủ mọi tiện nghi.

Từ phía sau, Tô Húc Hoàn ôm lấy Lam Y Tịnh giọng nói đầy cưng chiều.
"Y Y, chúng ta cùng nhau sống ở nơi này đến khi già đi, có được không?"
Sống đến khi già đi… Ở bên cạnh anh.
Cô không đáp câu hỏi của anh, cô sợ một ngày nào đó đặt hy vọng rất nhiều rồi nhận lại đầy thất vọng.
"Tối nay chúng ta sẽ đi gặp mặt cha của tôi, em không cần phải nói gì cả… chỉ cần ngồi yên bên cạnh tôi là được."
Lam Y Tịnh có chút hoảng, kể cả ngày cưới của họ cũng không có sự xuất hiện của cha anh, vậy mà mấy năm trôi qua lại đưa cô đi gặp ông ta.
"Tôi có cần chuẩn bị quà gặp mặt không, cha của anh thích gì nhỉ."
"Không cần, chúng ta cũng không phải đến xin phép bọn họ.

Y Y, em nhớ lời tôi căn dặn, chỉ cần em im lặng, mọi việc cứ để tôi lo."
Lam Y Tịnh gật đầu… nhưng trong lòng lại vô cùng loạn… được dắt ra mắt phụ huynh ai lại cảm thấy dễ chịu.
Buổi tối, Lam Y Tịnh mặc một bộ váy do Tô Húc Hoàn chuẩn bị, chuyên viên cũng đến chỉnh chu cho cô rất tốt.

Cho đến khi cô bước ra từ trong phòng thay đồ, đã biến hóa thành con người rất khác lạ.
Tô Húc Hoàn khẽ cười… người phụ nữ của anh bình thường không trang điểm, hôm nay lại càng xinh đẹp hơn… đúng là người Tô Húc Hoàn đã chọn, không thể sai đi được.
"Tô tổng, ngài có hài lòng không ạ." - Chuyên viên nhìn thấy Lam Y Tịnh xinh đẹp liền bắt chuyện với Tô Húc Hoàn.
"Đẹp lắm." - Tô Húc Hoàn nhìn Lam Y Tịnh không rời mắt.
"Mẹ, mẹ đẹp quá đi." - Lam Hữu Hữu đang ngồi trên ghế salon chơi xe ô tô, ngước nhìn về phía mẹ của nhóc liền thốt lên.
"Cảm ơn con trai." - Lam Y Tịnh nhìn Hữu Hữu mỉm cười.
Thanh Liêm từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy một nhà ba người đang nhìn nhau bằng những ánh mắt hạnh phúc, liền cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.

"Đại ca, Tô Lâm không đi một mình, ông ta đưa Yến Thanh Na theo."
"Tôi biết rồi."- Tô Húc Hoàn đáp.
Tô Húc Hoàn nắm tay Lam Hữu Hữu đi về phía Lam Y Tịnh.

Một tay dùng để cho cô khoác vào, một tay nắm chặt lấy tay con trai.

Một nhà ba người nhìn vô cùng hạnh phúc.
"Tô tổng, tiểu thiếu gia thật là bản sao của ngài… ôi cục bột nhỏ rất cưng nha." - chuyên viên nhìn cậu nhóc nhỏ đứng bên cạnh Tô Húc Hoàn liền không kìm được mà khen ngợi.
Quả nhiên giống ba như đúc.
Lam Y Tịnh hơi hoảng… nhưng quả thật cô còn thấy Hữu Hữu càng lớn càng giống Tô Húc Hoàn như đút ra.

Tô Húc Hoàn đưa mắt nhìn cậu nhóc đang đứng kế bên… giống anh sao?
"Hahaha người xưa thường nói… khi có bầu ghét kẻ nào nhất, xin con ra thường sẽ giống kẻ đó nhất." - Lam Y Tịnh đáp… nhưng cô vừa nói xong thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Thanh Liêm: hahahahahaha…
Chuyên viên:"...."
Tô Húc Hoàn:"Đi thôi, đi sớm về sớm, buổi tối còn có việc phải làm."
Buổi tối anh có việc gì phải làm chứ…
Nghe nói cứ mập mờ.
Chuyên viên nhìn ba người nhà họ Tô rời đi thì mới có thể ôm tim lăn lộn:"Nghe nói Tô tổng là đại ma đầu… nhưng không ngờ lại cưng chiều vợ con như vậy."
Trong một phòng V.I.P của một nhà hàng lớn nhất thành phố A.

Tô Lâm và Yến Thanh Na đang ngồi bên trong trong tâm trạng thật sự chẳng nuốt nổi thứ gì, kể từ khi Tô Huân Huân xảy ra chuyện tới nay… hai vợ chồng ông ta luôn trong trạng thái căng thẳng.
"Tô Lâm, ông xem thằng con trai của ông nó hẹn chúng ta ăn cơm… ăn cơm gì mà đến bây giờ đã trễ hẹn hơn 30 phút rồi." - Yến Thanh Na cau có.
"Tôi đã nói em ở nhà nghỉ ngơi đi.

Tô Húc Hoàn nó hẹn anh ra chắc chắn có mục đích gì đó, anh đang tính nhờ nó cứu Huân Huân ra, em biết ở thành phố A này thế lực của Húc Hoàn lớn ra sao không?"

Tô Lâm thâm trầm… đúng là ngoài Tô Húc Hoàn ra, không ai có thể cứu Huân Huân của ông.
Nhưng ông biết Tô Húc Hoàn rất ghét Yến Thanh Na, vì vậy ba ta đòi theo như vậy rất là không tốt.
"Sao em phải ở nhà, nếu nó có thể cứu Huân Huân… em có thể quỳ xuống nhận tội với nó, chỉ cần nó cứu được con trai em ra khỏi chốn ngục tù." - Yến Thanh Na khóc ngất.
Tô Lâm cảm thấy người phụ nữ này thật là phiền… cái nét thanh cao nho nhã của bà ta hiện đã biến mất đâu rồi.
Nhân viên phục vụ mở cửa phòng bao, bên ngoài một nhà ba người đang từ từ bước vào bên trong.

Tô Lâm nhìn đứa bé đang nắm tay Tô Húc Hoàn cảm thấy thật đáng yêu… tới cái tuổi này rồi người già nào cũng mong có cháu gọi ông nội.
"Chào ông, chào bà ạ."
Lam Hữu Hữu nhìn thấy người lớn liền ngoan ngoãn cúi người chào.
"Húc Hoàn, đứa bé này?" - Tô Lâm vội hỏi, ông chưa từng nghe về việc dòng họ Tô có thêm một thành viên nào khác.
"Giới thiệu với Tô lão gia, đây là con trai của tôi."
Lam Y Tịnh hơi bất ngờ, vậy mà Tô Húc Hoàn giới thiệu với cha anh ấy Hữu Hữu là con trai anh… nhưng anh ấy lại không gọi ông ta là ba… có lẽ có khuất mắc trong lòng.
Cô nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Tô lão gia thầm đánh giá, còn trẻ như vậy chắc chắn không phải mẹ anh ấy rồi… xem ra là mẹ kế của Tô Húc Hoàn.
"Và cô ấy… chắc ông cũng đã biết… là vợ của tôi."
Tô Lâm nhìn qua phía Lam Y Tịnh, rồi lại hướng mắt nhìn cậu nhóc liền có cảm giác gia đình ba người nhà này thật đáng ngưỡng mộ.
Lam Y Tịnh cúi đầu chào bậc trưởng bối:"Chào Tô lão gia, Tô phu nhân."
"Ngồi đi." - Tô Lâm nghiêm mặt nói.
Tô Húc Hoàn kéo ghế cho Lam Y Tịnh và con trai yên vị rồi sau đó liền ngồi bên cạnh Lam Y Tịnh.

"Húc Hoàn, bữa cơm hôm nay cũng là xem như ngày cha con ta tái ngộ sau bao nhiêu năm xa cách.

Mấy năm qua có hiểu nhầm gì, cũng nên buông bỏ rồi… có thể đặt xuống đè nặng trong lòng mà đối với nhau như người trong gia đình." - Tô Lâm đạo mạo nói
Tô Húc Hoàn hơi cười, nụ cười đầy sự xấu xa.
"Gia đình sao… để xem đã."

Ông ta chưa từng xem anh là gia đình.
"Đúng rồi, chính là gia đình… vậy chuyện của Huân Huân, chắc con cũng biết."- Yến Thanh Na không thể vội hơn.
Tô Lâm lườm người phụ nữ bên cạnh này, sao cô ta lại hấp tấp như vậy?
"Có nghe nói… nhưng cậu ta bị nghiện sao? Lâu chưa?" - Tô Húc Hoàn tỏ ra không liên quan, cũng không để tâm đến.
"Không phải, em trai con rất ngoan ngoãn… là nó bị người khác dụ dỗ, nó đa hối hận lắm rồi, đã bị nhốt trong nơi đó chịu khổ lắm rồi." - Yến Thanh Na khóc lóc kể lễ.
"Em trai?" - Tô Húc Hoàn nhíu mày.
"Húc Hoàn, ta biết con không chấp nhận Huân Huân là em, nhưng có những sự thật không thể phủ nhận mãi được." - Tô Lâm đáp.
"Ha… tôi không nhận em là có đáng gì, cả ông cũng có dám nhận nó khi xảy ra việc vừa rồi."
Tô Húc Hoàn vừa nói, vừa lấy đồ ăn cho mẹ con Lam Y Tịnh, không thừa ra phút giây nào.
Tô Lâm nhớ lần đó ở bệnh viện, ông không dám thừa nhận vì sợ ảnh hưởng đến Tô thị… cũng may trước đó Tô Húc Hoàn không nhận nó… nếu không ít nhiều cũng ảnh hưởng đến Tô thi… chắc chắn sẽ có người trừ khử nó ngay.
"Tô lão gia, hôm nay tôi đưa vợ con đến gặp ông… để cho ông biết bản thân đã có con dâu, cháu nội… ngoài ra không có gì để thương lượng." - Tô Húc Hoàn lấy khăn, lau vết dính bẩn trên miệng Hữu Hữu, vừa chăm con vừa nói.
Yến Thanh Na biết Tô Húc Hoàn chắc chắn sẽ không chịu giúp con trai bà.

Năm đó thằng nhóc đó bị bà và Tô Lâm ép đến cô nhi viện… nó mà không hận bà mới lạ.

Nhưng vì con trai, bà phải nhịn nhục… không ngờ thằng nhóc năm đó còn ôm hình người đàn bà kia khóc lóc… nay lại trở nên đẹp trai và quyến rũ đến như vậy, đã vậy lại còn nắm quyền lực trong tay.
"Cô gái… thấy em chồng bị nạn mà cũng không khuyên chồng cô nên cứu người sao?" - Yến Thanh Na đã động đến Lam Y Tịnh.
Với cái nhìn lạnh như dao của Yến Thanh Na, Lam Y Tịnh có chút e ngại… người phụ nữ này quá ranh ma… như cô nghe được hình như bọn họ đang muốn nhờ bả Tô Húc Hoàn… nếu Tô Húc Hoàn không muốn cứu, là có lý do của anh ấy.
"Y Y, em nói xem… có muốn anh cứu không?" - Tô Húc Hoàn đưa ánh mắt si mê nhìn về phía Lam Y Tịnh.
Cô hơi bối rối… nếu trả lời không muốn cứu… chỉ sợ bọn người ở đây lột xác cô mất.
Yên Thanh Na đang trợn mắt nhìn cô, cả Tô Lâm cũng nhìn cô đầy bất ngờ.
"Húc Hoàn, nếu thật sụ có thể giúp được cha anh… anh cứu người đi." - Lam Y Tịnh đáp
Tô Húc Hoàn vuốt mái tóc của Lam Y Tịnh mỉm cười:"Được, theo ý em."
Yến Thanh Na vui như hội…cuối cùng con trai bà cũng có cơ hội ra khỏi nơi mà quỷ tha ma bắt đó.
"Cảm ơn con Húc Hoàn."
Tô Húc Hoàn cười nhếch mép:"Bà đang nợ vợ của tôi một ân tình."
"Đúng đúng đúng… là ta nợ vợ của con…" - Yến Thanh Na nhìn Lam Y Tịnh mà ganh tỵ… cô gái này có gì mà lại được Tô Húc Hoàn cưng hơn trời, chỉ cần một lời nói đã khiến Tô Húc Hoàn thay đổi quyết định.
Tô Lâm nhìn cách Yến Thanh Na nịnh hót con trai ông ta mà cảm thấy khó chịu.
Nếu năm đó ông không si mệ người phụ nữ này sẽ không bị Tô Húc Hoàn trở mặt như hôm nay.


Giờ đã được làm Tô lão gia hưởng phước của con dâu cháu nội… đằng này phải đi lạy lộc một thằng nhóc để tìm cách giải quyết hậu quả của thằng con trai mà ông kì vọng.
Nghĩ lại, lại cảm thấy có chút ân hận.
Nhưng lòng tự trọng của ông không cho phép, ông không khuất phục.
"Ông nội, ông ăn gì đi, con gắp cho ông nhé." - Lam Hữu Hữu đưa một con tôm đã được nhóc tỉ mỉ lột vỏ vào chén của Tô Lâm.
Nghe câu nói của trẻ con, trái tim Tô Lâm có cứng gắn ra sao… cũng mềm mỏng lại, thằng nhóc y chang Tô Húc Hoàn còn bé…
"Được, cảm ơn con… con tên gì?" - Tô Lâm hỏi.
"Con tên là Hữu Hữu ạ." - Lam Hữu Hữu đáp.
"Ngoan lắm." - Tô Lâm cười lớn…
Yến Thanh Na chán ghét nhìn thái độ của Tô Lâm… xem ra ông ta rất thích đứa cháu này…không được chỉ có con của Huân Huân mới chính là đích tôn dòng họ Tô.
Bữa cơm kết thúc khi Yến Thanh Na giả vờ mệt trong người để Tô Lâm đưa bà ta về, thật ra là không muốn Tô Lâm thân thiết với Lam Hữu Hữu nữa.
Thanh Liêm đưa một nhà ba người quay về ngôi nhà ven thành phố thì cũng hết việc ngày hôm nay.

Anh lái chiếc xe mô tô phân khối lớn chạy một vòng thành phố A khi trời đã về đêm… nhìn đại ca có vợ có con cũng thấy bản thân mình cũng muốn có hạnh phúc… chỉ là một tên đầu đường xó chợ như anh ta, chỉ e làm khổ con gái nhà người ta.
Thanh Liêm tự cười suy nghĩ của bản thân rồi rú ga xe lên, chạy thẳng đến một quán bar lớn nhất thành phố A náo nhiệt.
Anh chọn cho bản thân một góc khuất, gọi vài chai bia lạnh rồi tự mình lắc lư với nền nhạc sôi động.
Trên sàn nhảy, nhưng cô gái mặc những bộ bikini vô cùng quyến rũ đang nhảy nhót khiêu khích.
Phía xa xa, là bàn của bác sĩ Hiểu Lan cùng một số đồng nghiệp… hôm nay cô ăn mặc phá cách, không nghiêm túc như thường ngày.
Cô có vẻ cũng ngấm men say rồi… nên muốn ra nhà vệ sinh một chút.
Hiểu Lan nhìn cô trong gương….tự cười bản thân cô.
"Mày buồn cái gì… thích người ta mà không đi tìm người ta.

Để người ta có vợ có con rồi thì dằn vặt để làm gì… Hiểu Lan ơi là Hiểu Lan… mày quá thất bại."
Bên trong Thanh Liêm bước ra từ trong nhà vệ sinh nam, tụ dưng nhìn thấy một cô gái bên trong có chút hoảng.
"Này, cô gái… đi nhầm nhà vệ sinh rồi."
Hiểu Lan nhìn thấy Thanh Liêm… biết bản thân mình đã nhầm lẫn một cách quá xấu hổ, với tâm trạng đè nén bấy lâu nay bị bia rượu tuôn ra tất cả.

Cô ngồi sụp xuống sàn, khóc lớn.
Thanh Liêm:"Cái quái gì vậy trời."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận