Phu Nhân Em Trốn Không Thoát


Buổi tối, sau khi bố trí cho Lam Hữu Hữu một căn phòng tràn ngập đồ chơi ô tô mô hình khiến cậu nhóc thích mê, nhất quyết ôm tất cả xe hơi như bảo bối không muốn rời xa.
Tô Húc Hoàn thành công tách Lam Y Tịnh ra khỏi Lam Hữu Hữu, để hiện tại anh triền miên không dứt với cô gái mê người đặt dưới thân.
"Ưm, Húc Hoàn… tôi không chịu được… nhẹ nhàng một chút, ưm…"
Anh kích tình bên dưới, cô trải qua cảm giác khó tả, chỉ muốn nổ tung, muốn anh nhẹ một chút.
Tô Húc Hoàn sao có thể kìm chế được sự kích thích từ cơ thể mê người của cô.

Nếu như cô không muốn bên cạnh anh, anh sẽ khiến cô cả đời không thể quên được anh… chỉ có một mình anh khiến cô đạt cực đỉnh vui sướng.
Tiểu thái tử ngày càng hung hăng, đổi hàng loạt tư thế khiến cô đỏ mặt nhưng không thể chối từ anh… khi lâm trân Tô Húc Hoàn cực kì mạnh mẽ, mặc cho cô xin anh nhẹ nhàng một chút…
Tô Húc Hoàn nhìn thấy cô gái bên cạnh nằm ngủ ngon lành không phòng bị như ban nãy cảm thấy vô cùng bình yên.

Anh lại có một giấc mơ, anh và cô sống bên nhau vô lo vô nghĩ, sinh ra những đứa trẻ đáng yêu.
Suy nghĩ vừa lướt qua thì hiện tại vô cùng trớ trêu.

Cô từng nói không muốn sinh con cho anh, trái tim sắt đá của cô không thuộc về anh, và bản thân anh… không thể buông bỏ thù hận nuôi dưỡng bấy lâu nay.
Tô Húc Hoàn bước ra khỏi giường, thân ảnh anh cao vút, trên cơ bụng từng múi hiện rõ rệt, mồ hôi túa ra khiến nó càng thêm hấp dẫn.
Anh càng nghĩ càng phiền lòng, Tô Húc Hoànoppo mặc lại trang phục thể thao, đi ra khỏi căn phòng đầy mùi hương dục vọng.
"Thanh Liêm, đến bang hội đi."
"Đại ca, giờ này anh kiếm em có việc gì sao?" - Thanh Liêm đang ngồi trong một bar quen lắc lư cùng bọn đàn em.
"Tìm cậu luyện tập." - Tô Húc Hoàn nói rồi cúp máy, lên xe lao thẳng đến địa điểm tụ tập của Thiên Dương hội.
Lão Lục đang cùng bọn đàn em luyện tập trên võ đài, nhìn thấy Tô Húc Hoàn đêm rồi còn đến liền có chút chột dạ… xem ra sẽ có một người trong số bọn họ bị đại ca dần cho tới sáng rồi.
"Đại ca, anh đến có việc gì không?
"Có việc." - Tô Húc Hoàn ngồi trên ghế khán giả nhìn về phía khán đài.
Sau đó liền thấy một người mới, đang đè bẹp Thân Trung dưới sàn…
"Ai?" - Tô Húc Hoàn lên tiếng.

"Đại ca, cô ấy do Hà Siêu cứu về.

Cô ấy tuy là phụ nữ nhưng rất mạnh… đã hạ gục rất nhiều anh em.

Sống khá nội tâm, rất ít khi mở miệng với mọi người trong bang chúng ta."
"Phụ nữ sao?" - Tô Húc Hoàn chỉ nhìn thấy dáng người nhỏ con, không nghĩ là phụ nữ đứng trên võ đài.
"Vì Thiên Dương hội không thu nhận phụ nữ nên anh Siêu chỉ tạm thời cho cô ấy tập luyện cùng chúng tôi." - Lão Lục biết rõ quy tắc của Thiên Dương hội, chỉ sợ đại ca nghĩ bọn họ qua mặt thì thật sự rất đáng sợ.
"Tiểu Linh, cô qua đây chào Tô tổng đi, anh ấy là đại ca của Thiên Dương hội chúng tôi."
Lão Lục nhanh chóng gọi Tiểu Linh đến chào hỏi, cũng nói rõ ràng giữa cô và Thiên Dương hội không có liên quan.
Tiểu Linh nghe Lão Lục nói liền buông Thân Trung ra, trèo ra khỏi võ đài đi về phía Lão Lục đang gọi.
Người đàn ông trước mắt cô thật sự quá thu hút, rất có mị lực… chỉ là ánh mắt của anh ta khiến cô cảm giác thật lạnh lẽo vậy nên chỉ nhìn lướt qua Tô Húc Hoàn rồi cúi đầu chào hỏi.
"Tô tổng, tôi là Tiểu Linh… xin phép được chào anh."
Tô Húc Hoàn dời mắt lên người Tiểu Linh.

Ngũ quan không tệ, thân hình tuy nhỏ bé nhưng rất săn chắc… chỉ tiếc là phụ nữ nên anh không muốn thu nhận.
"Ừm." - Anh lạnh lùng đáp.
"Thật xin lỗi khi tôi ở lại nơi này nhưng chưa có sự cho phép của anh." - Tiểu Linh cũng từng nghe những người ở này to nhỏ về việc đại ca họ không thu nhận phụ nữ.
"Cảm thấy có lỗi, sao còn ở lại." - Tô Húc Hoàn cười nhếch nhìn Tiểu Linh đáp.
Lão Lục muốn lên tiếng nhưng không dám, chỉ đứng đó nhìn cô gái kia đỏ mặt cúi đầu.
"Đợi anh Hà quay về, tôi cảm ta một câu rồi sẽ rời đi." - Tiểu Linh cúi đầu, không dám nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ sợ anh ta nhìn thấy hết con người cô.
Tô Húc Hoàn phẩy tay, ý muốn bọn họ đừng làm phiền.
Bên ngoài, một chiếc xe mô tô phân khối lớn ầm ầm tiến vào bên trong Thiên Dương hội.

Người đàn ông tháo nón bảo hộ, gương mặt có chút mem rượu lộ ra, trên môi vẫn giữ nụ cười tươi tắn như mọi ngày.

"Đại ca, hôm nay có nhã hứng như vậy sao?" - Thanh Liêm nhìn thấy Tô Húc Hoàn đang ngồi đợi liền nhanh chân bước đến.
"Thay đồ đi."- Tô Húc Hoàn đứng lên, không nói dư thừa một lời.
Tiểu Linh nhìn thấy Thanh Liêm thật sự đã ngấm men say nên đi về phía anh nói nhỏ:" Hay để em thay thế anh đấu với Tô tổng, anh say rồi."
Thanh Liêm lắc đầu:"Ý đại ca là ý trời, không phải ai cũng có thể đấu."
Nếu như Hà sư phụ không bị thương, sao đến lượt anh được đấu với đại ca.
Mọi người dừng lại mọi hoạt động để đứng tụ tập lại khán đài, xem trận đấu giữa đại ca và Thanh Liêm người mạnh nhất chỉ sau Hà Siêu.
"Nếu cậu dám thua, tôi sẽ đuổi cô ta cút khỏi nơi này." - Tô Húc Hoàn chỉ về phía Tiểu Linh đang đứng phía dưới.
"Đại ca, tình cảnh Tiểu Linh thật sự không còn chốn dung thân đâu." - Thanh Liêm đứng khởi động trên sàn đáp.
Dù sao thì đây cũng là người của Hà sư phụ mang về, vì anh mà bị đuổi đi thì biết ăn nói sao với sư phụ đây.

Khi sư phụ mang người tới đã nhờ anh giúp đỡ cô gái này.
"Phụ nữ của cậu sao?" - Tô Húc Hoàn trêu chọc.

Tô Húc Hoàn nói rồi không đợi Thanh Liêm trả lời, ra lệnh bắt đầu trận đấu.
Mọi người chia làm hai phe, một bên cổ vũ cho đại ca, một bên ủng hộ người anh em Thanh Liêm.
Tiếng reo hò của mọi người, tiếng chan chát từng cú đấm tung ra… khiến tâm trạng Tô Húc Hoàn mới khá lên một chút.
Tô Húc Hoàn tung cú đá chân trái, khiến Thanh Liêm không thể ra chiêu chống đỡ liền té ngã ra sàn.
Tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, tiếng la hét náo nhiệt khiến không khí ngày càng nóng dần lên.
"Đứng lên đi, cậu muốn cô ta bị đuổi đi sao."
Thanh Liêm nằm ra sàn thở muốn đứt hơi.

Xem ra đại ca còn mạnh hơn cả sư phụ, anh nào đâu phải đối thủ.


Nhưng trong Thiên Dương hội, tất cả anh em đều được học đầu tiên chính là không được phép bại trận, trừ khi chết.
"Đại ca, trừ khi chết… em cũng không chịu thua." - Thanh Liêm chóng tay từ từ đứng lên.
Tô Húc Hoàn khá hài lòng với cậu thanh niên này, tuổi trẻ tài cao kèm theo sự tàn ác thật giống anh lúc còn niên thiếu.

Dù bất cứ việc gì được giao, chưa bao giờ khiến anh thất vọng.
Trận đấu kết thúc khi mà Thanh Liêm mệt đến tắt thở.

Tuy không bị vết thương nào nghiêm trọng nhưng cảm giác như đại ca đang vờn anh như mèo vờn chuột.
Đúng là thua thê thảm.
"Hôm nay tới đây thôi, tập luyện cho tử tế vào." - Tô Húc Hoàn cả đêm không ngủ mà đâu một trận với Thanh Liêm, xương cốt cũng giãn ra cảm thấy có chút thoải mái.
"Đại ca, cô ấy phải rời đi thật sao?" - Lão Lục thật không muốn Tiểu Linh rời đi.
Tô Húc Hoàn nhìn cô gái đang dùng khăn lau lau những vết thương trên người Thanh Liêm.

Ánh mắt anh lạnh xuống, cô gái này xem ra không đơn giản.
"Tạm thời không cần." - Tô Húc Hoàn xoay người rời đi.

Một cô gái dám ở chung với một đám đàn ông giang hồ, thô kệch như cô ta, cũng rất đáng để mắt đến.

Nếu cô ta có ý đồ bất chính, một thân một mình dám chui vào hang cọp, cũng rất đáng để chiêm ngưỡng.
Anh không quay về biệt thự Tô gia, lái xe thẳng đến Tô Thị.

Trời tờ mờ sáng, anh đi vào bên trong văn phòng làm việc, ngâm mình trong làn nước lạnh băng khiến tinh thần anh có chút phấn chấn hơn.

Tô Húc Hoàn nhìn trong gương, vết cắn mờ ảo trên ngực trái khiến anh vô cùng đắc ý.

Cô gái của anh, lại còn muốn để dấu yêu trên người anh.
Anh quấn chiếc khăn che lại vị trí dưới rốn 1 gang tay bước ra khỏi phòng tắm của phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc.
Bên ngoài, thư ký riêng của Tô Húc Hoàn đang cúi người dọn dẹp, nên khi Tô Húc Hoàn bước ra không thấy người.


Anh đi đến phòng thay đồ, lấy một bộ vest có sẵn chuẩn bị mặc vào.
"Tô tổng… em… em… xin lỗi, em ra ngoài ngay ạ." - Cô thư ký đỏ mặt khi nhìn thấy Tổng giám đốc đang thiếu vải trước mắt…
Cái cơ thể thật sự khiến cô mê đắm, bình thường gương mặt đã đẹp trai mê hồn, công với cơ bắp săn chắc kia nữa thì tổng giám của cô thật quá kinh người.
"Sao cô ở đây?" - Tô Húc Hoàn nhíu mày, giờ này cô ta đến đây làm gì?
"Dạ anh quên rồi sao, phòng Tổng giám không để lau công vào dọn dẹp nên anh đã lệnh cho bộ phận thư ký riêng sắp xếp dọn dẹp.

Hôm nay là đến lịch của em, em đến sớm để dọn dẹp phòng làm việc của anh."
Tô Húc Hoàn chợt nhớ ra… năm đó đối thủ cài người lao công để dễ dàng tiếp cận tài liệu mật lưu trong phòng tổng giám đốc nên từ đó anh ra lệnh cấm người là vào phòng mình.
"Cô muốn xem tôi thay đồ sao?" - Tô Húc Hoàn nhìn cô gái trước mặt chưa chịu rời đi liền không vui.
"Tô tổng, có cần em giúp anh thắt cà vạt không?" - Cô thư ký phụng phịu, nơi này chỉ có hai người riêng tư… là cơ hội để cô tiếp cận người đàn ông tài hoa này.
Tô Húc Hoàn sao có thể không hiểu ý đồ của đám phụ nữ này, bao nhiêu năm lăn lộn thương trường, bao nhiêu kẻ vì muốn anh đầu tư mà đưa mỹ nữ đến tận giường… chỉ là anh chán ghét loại phụ nữ như vậy, anh muốn tìm một cô gái đoan trang thục nữ như mẹ của anh.
Lam Y Tịnh không đoan trang thục nữ, không nhẹ nhàng thuần khiết như mẹ của anh… nhưng anh lại muốn dây dưa không dứt.

Anh cho rằng bản thân đã nhượng bộ cô như vậy, cô phải vui mừng ngã vào lòng anh mới đúng… vậy mà cô lại cự tuyệt anh.
"Đến đây." - Tô Húc Hoàn phát tiết khi nghĩ đến Lam Y Tịnh, liền nảy ra ý định điên rồ.
Cô thư ký vui mừng đi về phía Tô Húc Hoàn, lẳng lặng cởi một cúc áo khoe ra bộ ngực căng tràn silicon của mình.

Nếu thật sự leo lên giường của Tô tổng, cuộc đời cô sẽ sang một trang mới.
"Tô tổng, để em giúp anh."
Cô đưa tay sờ nhè nhẹ lên người Tô Húc Hoàn, từng mảng cơ bắp săn cứng khiến cô mê người.

Chiếc áo hở ngực hững hờ, Tô Húc Hoàn dùng tay xé toạc ra khiến chiếc áo bó sát người kia tung ra.
"Tô tổng, em là người của anh."
Cô gái trước mặt lùi ra hai bước, tự mình cởi bỏ những thứ vướng lại trên người.
Cơ thể của cô chính là điều cô kiêu hãnh nhất, ngực tấn công, mông phòng thủ, gương mặt được tiêm filter đều đặn rất thu hút… nếu đã là đàn ông, nhìn thấy cơ thể này không ai có thể kiềm chế.
Cô thư ký bước đến, hôn lên bờ ngực săn chắc của anh, từ từ tiến về cơ bụng… đôi môi hôn lên từng thớ thịt, chiếc lưỡi điêu luyện tìm kiếm vật chủ… bàn tay nắm lấy chiếc khăn tắm hững hờ đang che lại tiểu thái tử bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận