Phu Nhân Em Trốn Không Thoát


Lưu Huyên Huyên nhìn người đàn ông đứng trước cửa liền nhận ra anh ta chính là người trên mặt báo khi nãy, Hữu Hữu nói rằng chính anh ta đã bắt mẹ của nhóc con.
Cô nhanh chân ôm lấy Lam Hữu Hữu thật chặt.
"Cô Lưu, chúng tôi đến đón người.

Cảm ơn cô đã giúp Tô tổng chăm sóc cậu bé." - Vệ sĩ đứng phía sau bước đến đón Lam Hữu Hữu.
Lam Hữu Hữu khi nãy nhìn thấy mẹ của nhóc đi cùng người đàn ông này, trong lòng loạn một chút nhưng nhóc cảm thấy bản thân đã lớn rồi, nếu nhóc không bảo vệ mẹ thì ai sẽ bảo vệ mẹ nhóc.
Đôi bàn tay bé nhỏ đưa tay về phía Tô Húc Hoàn nói:" Mẹ con đang ở chỗ chú phải không?"
"Đúng." - Tô Húc Hoàn nhìn nhóc con đang đứng lên, rời khỏi vòng tay của cô gái đang ôm lấy.
"Vậy con đi cùng chú." - Lam Hữu Hữu đi về phía Tô Húc Hoàn không có chút e sợ.
Lưu Huyên Huyên muốn kéo Lam Hữu Hữu lại nhưng lại sợ không dám, thân cô thế cô sao có thể chống lại bọn xã hội đen này.
Lúc này điện thoại Tô Húc Hoàn vang lên, bên trong chỉ có một video quay lại cảnh Lam Y Tịnh bị bịt mắt, trói chặt chân tay ngồi trên chiếc giường lớn.

Ánh mắt Tô Húc Hoàn tối đen, người phụ nữ này… sao không ngoan ngoãn ở Tô gia mà lại bị bắt như vậy.
Bình thường mọi việc trong nhà, dì Trương chỉ có thể liên lạc với Hà Siêu để báo cho Tô Húc Hoàn… hiện tại Hà Siêu đã nhập viện, bà không thấy phu nhân cứ gọi mãi cho Hà Siêu nhưng đều không được.
Tô Húc Hoàn lúc này gọi về nhà, xác minh lại thông tin với dì Trương một lần… sau đó ánh mắt anh lạnh xuống, gương mặt đầy sát khí.
"Lão Lục, cậu cử thêm vài người ở lại bảo vệ đứa bé này… huy động anh em còn lại theo tôi."
Lão Lục nghe xong liền nhìn Lam Hữu Hữu đánh giá, anh ta muốn sát cánh với Tô thiếu… ở lại trông đứa bé này thật quá nhàm chán.
"Nếu để đứa bé này xảy ra chuyện gì, cậu… cũng cút khỏi Thiên Dương hội."
Lão Lục nghe Tô Húc Hoàn nói, liền cúi đầu nhận lệnh không dám lơ là.

Thế lực của Thiên Dương hội hiện tại rất lớn, kẻ phản bội luôn có kết cục không tốt đẹp.

Tại căn phòng bên trong căn biệt thự xa hoa của Lục thị, Lục Cẩn Niên đứng đối diện Lam Y Tịnh, anh ta thật muốn nếm chút mùi vị của người phụ nữ của Tô Húc Hoàn…
"Các người nghĩ có thể lừa được Lục gia tôi sao, để tôi xem Tô Húc Hoàn có dám đến đây cứu cô không?" - Lục Cẩn Niên cười khinh.
Nhận được tin nhắn địa chỉ của người đang giữ Lam Hữu Hữu thì hắn ta liền biết không đúng.

Người của hắn đuổi đến một nơi, địa điểm người phụ nữ kia nhắn lại rất xa… xem ra bọn chúng đã đoán được Lam Y Tịnh đang bị anh bắt giữ.
"Lục thiếu, tha cho mẹ con tôi đi… thù hận giữa Lục gia và Tô gia không liên quan đến chúng tôi." - Lam Y Tịnh cảm thấy quá xui xẻo, từ khi có chút liên quan đến Tô Húc Hoàn đều gặp nguy hiểm.
Lục Cẩn Niên cởi bịt mắt của Lam Y Tịnh xuống, nhoẻn miệng cười nhìn người phụ nữ trước mắt, hắn ta nào có quan tâm đến việc có liên quan đến hay không liên quan.

Chỉ cần khiến Tô Húc Hoàn sụp độ, Lục Cẩn Niên sẽ không bỏ qua cơ hội.
"Y Y, xem ra em không hề yêu Tô Húc Hoàn phải không?" - Lục Cẩn Niên vuốt ve gò má cô.
Nghe lời ngọt ngào từ miệng Lục Cẩn Niên, Lam Y Tịnh chỉ thấy ghê tởm hơn.
"Đúng vậy, tôi không yêu anh ta." - Lam Y Tịnh khẳng định.
Hắn ta đang hận Tô Húc Hoàn, cô nào dám nói cô có cảm tình với Tô gia.
Nhưng không yêu hay yêu… cô e không có cơ hội suy nghĩ…
"Vậy em nghĩ sao nếu trở thành người phụ nữ của tôi." - Lục Cẩn Niên tiến lại gần bờ môi của Lam Y Tịnh.
Lam Y Tịnh rụt người quay mặt đi, nụ hôn kia chỉ chạm vào bờ má cô.
"Rất thơm." - Lục Cẩn Niên đẩy cô ngã xuống giường.
Anh ta đi đến đầu tủ, mang ra một ống tiêm sau đó liền pha chế một loại thuốc.

Gương mặt long lên sự đắc ý, nếu người phụ nữ này trở nên phụ thuộc vào anh ta, thì việc đối phó Tô Húc Hoàn quá dễ dàng.
"Anh muốn làm gì, Lục thiếu… anh điên rồi." - Lam Y Tịnh lùi lại sát mép giường,...!tay chân bị trói chặt khiến cô vô cùng hoảng sợ…

Cô ước rằng, Tô Húc Hoàn sẽ đến cứu cô… cô không muốn chết như vậy.
"Y Y, em yên tâm đi, nó không làm em chết đâu… chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh…anh cho em dùng cả đời, chỉ một chút thôi em sẽ thật sự rất thích thú."
Thì ra trên tay của Lục Cẩn Niên là một dạng ma túy điều chế, khiến con người ta chỉ cần một mũi là nghiện ngập cả đời không bỏ được.
Anh ta muốn dùng ma túy để điều khiển Lam Y Tịnh, dùng cô để đối phó Tô Húc Hoàn, hắn xem cô như một công cụ không hơn không kém.
"Lục thiếu, đừng mà… tôi không muốn." - Lam Y Tịnh nhìn thấy mũi tiêm mà chết lặng.
Lục Cẩn Niên lắc đều thuốc, tiến gần về phía người phụ nữ trước mặt.
Lam Y Tịnh sợ đến bật khóc…
Húc Hoàn, cứu tôi với…
Lòng cô gào thét, chỉ có mỗi Tô Húc Hoàn mới có khả năng cứu cô.
"ẦM ẦM ẦM"
Chỉ ba tiếng đạp cửa, cánh cửa đã mở tung ra… một đoạn người mặc những bộ vest đen lạnh lùng tiến vào, trên tay đều cầm súng ngắn chĩa vào hướng Lục Cẩn Niên.
"Em họ, chỉ là phụ nữ thôi, có cần phải hoành tráng như vậy không?" - Lục Cẩn Niên không chút e sợ, trên tay vẫn còn kim tiêm đang kề trên người Lam Y Tịnh.

"Thả người." - Tô Húc Hoàn lạnh lùng nói.
"Biết trên tay anh trai mày là gì không, là ma túy điều chế… chỉ cần một mũi thôi cô ta sẽ sống phần đời còn lại trong nghiện ngập, sống không bằng chết… hahaha."
Lục Cẩn Niên bàn tay ôm Lam Y Tịnh che chắn cho mình, một tay cầm kim tiêm đặt lên người cô.
"Buông bàn tay mày ra khỏi cô ấy."
Người của Tô Húc Hoàn đưa Lục Kính Hoa và Lâm Thanh Loan bị khống chế bước vào bên trong, đây chính là Lục lão gia và mẹ ruột của Lục Cẩn Niên đã ly hôn bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục từ khi Lục Cẩn Niên còn thiếu niên.
Tô Húc Hoàn dùng chân đạp ngã Lục Kính Hoa, bàn chân siết mạnh lên bàn tay ông ta không chút kiêng dè.
"Thành phố A tôi còn có thể che trời, huống hồ chi chỉ là một Lục gia đã đi mục rửa.


Mày dám làm hại cô ấy, tao sẽ cho tất cả đàn em nếm mùi vị của người đã sinh ra mày… ngay trước mặt mày." - Tô Húc Hoàn hướng mắt về người phụ nữ đang vô cùng sợ hãi mà nói.
"Húc Hoàn, con… sao con có thể như vậy với ta.

Năm đó ta và mẹ con cũng là chị em thân thuộc, ta chưa từng làm gì có lỗi với mẹ con." - Lâm Thanh Loan gào lên, thân thể bà giữ gìn như ngọc ngà, để bọn đầu trâu mặt ngựa này dày vò chỉ có nước tìm cái chết.
"Mau thả bà ấy ra… nếu không tao sẽ kéo cô ta cùng chết." - Lục Cẩn Niên hơi hoảng, ai cũng biết hắn ta thương nhất là mẹ của mình.
Lúc này, Lam Y Tịnh nhìn Tô Húc Hoàn vì cứu cô mà làm đến mức này, trong lòng có chút khó nói, nhưng cô không dám lên tiếng lúc này… chỉ sợ kích thích Lục Cẩn Niên nổi cơn điên thật sự.
"Cẩn Niên, thả cô ta ra đi… mẹ già rồi… không thể chịu được nỗi nhục nhã này được." - Bà ta nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Tô Húc Hoàn liền quay sang cầu xin con trai.
Lục Cẩn Niên nhìn thấy cha mẹ bị Tô Húc Hoàn bắt giữ, không ngờ vì một người đàn bà mà Tô Húc Hoàn đã ra mặt trở mặt với Lục thị, điều này chỉ có thiệt thòi chứ không hề có lợi cho Tô thị.
Lục Kính Hoa nén đau, ông vừa xấu hổ vừa tức giận với đứa con trai ngu ngốc của mình liền lên tiếng:"Cẩn Niên, thả người đi… mau đến nhận lỗi với Húc Hoàn… chúng ta là người một nhà, đùa giỡn cũng có giới hạn thôi."
"Tô tổng bớt giận, Lục thiếu vì có chút tình cảm với cô Lam nên muốn mời cô Lam đến nói chuyện… không ngờ sự việc đến mức này… mong Tô tổng vì chút giao tình thân thích của hai gia đình mà bỏ qua cho Lục thiếu cũng như Lục gia." - Tử Lâm nhanh chóng lên tiếng.
"Muốn tiêm ma túy vô người mà gọi là đùa giỡn sao?" - Vệ sĩ đứng phía sau lên tiếng.
Tử Lâm đi đến phía Lục Cẩn Niên, đưa tay lấy kim tiêm trên tay cậu chủ của mình.

Lục Cẩn Niên không muốn giao nhưng nhìn ánh mắt Tử Lâm và cục diện hiện tại cũng hiểu rõ, bản thân đã không thể làm chủ tình thế.
Tử Lâm đưa kim tiêm đâm vào người mình để chứng minh đây là vật vô hại, ánh mắt Tô Húc Hoàn nhìn thấy thì ánh mắt có chút dịu lại… xem ra Lục Kính Hoa vẫn chừa cho con trai một đường lui.
Người của Tô Húc Hoàn nhanh chóng khống chế Lục Cẩn Niên, kéo anh ta rời ra xa Lam Y Tịnh.
Tô Húc Hoàn đi đến, cởi trói cho Lam Y Tịnh, ánh mắt đã dịu xuống tám phần, không như ánh mắt muốn giết người như lúc mới bước vào.
"Có bị thương không?" - Tô Húc Hoàn ôm cô vào lòng quan tâm hỏi.
"Hữu Hữu… thằng bé có gặp nguy hiểm không?" - Lam Y Tịnh lắc đầu hỏi.
"Không sao, tôi đã cho người bảo vệ thằng bé rồi." - Tô Húc Hoàn nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi:" Tôi đưa em về, lần sau không được phép rời khỏi tôi, hiểu chưa."
Mọi người có mặt trong phòng đều to mắt kinh ngạc… đây là lần đầu họ nhìn thấy Tô tổng tài có một bộ mặt thật kì lạ như vậy.
"Húc Hoàn… tôi… chân tôi bị trói lâu quá không thể đứng được." - Lam Y Tịnh xấu hổ nói… nhưng cô không muốn ở lại nơi này.
Tô Húc Hoàn không đáp, ôm Lam Y Tinh vào lòng bế lên đi về phía cửa, anh đi ngang qua Tử Lâm cảm thấy người như cậu ta ở bên cạnh Lục Cẩn Niên thật phí phạm.

Sau khi Tô Húc Hoàn rời đi, Lục Cẩn Niên nhìn Tử Lâm bằng ánh mắt khó hiểu… sao cậu ta lại dám tiêm thứ đó vào bản thân cậu ta?
"Thằng ăn hại, nếu tao không đổi thuốc thì có phải mày đã hại chết nhà họ Lục hay không?" - Lục Kính Hoa đứng lên, ôm lấy bàn tay đầy máu tức giận.
"Cũng tại ông yếu kém, sao lại trách con trai tôi." - Lâm Thanh Loan thấy con trai bị mắng liền lên tiếng.
"Câm miệng, việc nhà họ Lục không đến lượt bà lên tiếng.

Tử Lâm, đưa thiếu gia về nhà." - Lục Kính Hoa tức giận mắng chửi.
Khi bọn họ đi xuống phòng khách, mới nhận ra người của Tô Húc Hoàn vẫn còn ở lại phía dưới.

Một thanh niên trẻ tuổi đeo kính gọng màu vàng, nụ cười lúc nào cũng trên môi bước đến trước mặt Lục Kính Hoa.
"Lục tổng và phu nhân có thể rời đi… Lục thiếu xin mời theo chúng tôi một chuyến."
Lâm Thanh Loan hoảng hốt bước lên chặn ngang người Lục Cẩn Niên như muốn bảo vệ con trai.
Lục Kính Hoa biết không để lại Lục Cẩn Niên thì cả ông cũng không rời đi được.

Chỉ là lần này con trai động tới Tô Húc Hoàn, cả ông cũng không thể cứu nổi.
"Nếu Lục phu nhân muốn thay con trai đi cùng chúng tôi, tôi cũng đồng ý đổi người."
Lâm Thanh Loan nghe xong liền muốn ngã quỵ xuống… chỉ muốn thể hiện tình cảm trước mặt Lục Cẩn Niên không ngờ lại tự mình chôn mình.
"Mọi người về đi, tôi làm tôi chịu." - Lục Cẩn Niên tất nhiên không để mẹ anh ta chịu thay anh ta, liền đi về phía người của Tô Húc Hoàn.
"Thanh Liêm, xin cậu nhẹ tay với thiếu gia… " - Tử Lâm bước lên phía trước nói.
Thanh Liêm là đàn em thân thuộc nhất của Hà Siêu, năm đó khi lang bạc chốn giang hồ đã từng là anh em tốt của Tử Lâm.
"Thì ra là anh sao, khi này tôi còn thấy quen mắt như vậy… Tử Lâm, anh cũng biết tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của đại ca thôi." - Thanh Liêm cho người khống chế Lục Cẩn Niên rời đi.
Tử Lâm nhìn thấy Thanh Liêm hiện tại đã tốt hơn những ngày tháng trước.

Còn trẻ tuổi như vậy, lại được sự tin tưởng của đàn anh… xem ra cậu nhóc này rất được việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận