Có những người xung quanh tò mò về danh tính của cô, cô lắng nghe, nhưng cô không có ý định giải thích.
Mối quan hệ giữa cô và Tống Lâm dù sao cũng không phải là một mối quan hệ tốt đẹp.
Mà khi Mộ Cẩm Vân cúi đầu nghiêm túc ăn, một đôi mắt nhìn chằm chằm cô cách đó không xa.
“Lộ Lộ, em có thấy không? Đó là Mộ Cẩm Vân, nghe nói là Lục thiếu nhìn em giống cô ta, nên mới…” Trước khi Ngô Thiên Ngữ nói xong, Lâm Lộ đã trừng mắt nhìn cô.
Cô mím môi không nói tiếp.
Lâm Lộ đưa tay cầm lấy hai ly sâm panh trên khay của người phục vụ, nâng chân lên và đi về phía Mộ Cẩm Vân.
“Cạch” Mộ Cẩm Vân đang ăn, đột nhiên hai ly sâm panh được đặt trên bàn.
Chủ nhân của ly sâm panh quá thô bạo, sâm panh tràn ra khỏi ly và đổ thẳng vào đĩa ăn của cô.
Cô nuốt thức ăn trong miệng, và sau đó nhìn lên người khách.
Mộ Cẩm Vân không khỏi choáng váng khi nhìn thấy người tới, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, “Cô là?” “Có phải Mộ Cẩm Vân không? Tôi là Lâm Lộ, ngưỡng mộ Mộ Cẩm Vân từ lâu rồi” “Xin chào, cô Lâm” Cô giơ tay bắt tay, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra Lâm Lộ là ai.
Chỉ là cô ấy nhìn vẻ mặt của Lâm Lộ, Mộ Cẩm Vân không thể không nhớ những gì Lục Tấn Bắc đã nói ngày hôm qua.
Lục Hoài Cẩn nhìn thấy một người phụ nữ trông giống cô ấy, và Lâm Lộ trước mặt cô…
“Cô Mộc, uống một ly thì sao? Cô thấy không, hai chúng ta trông rất giống nhau.” Lâm Lộ rất hào phóng, không phủ nhận rằng hai người trông giống nhau.
Nhưng nếu bạn nói rằng hai người trông giống nhau thì không phải tất cả đều giống nhau.
Cằm của Lâm Lộ đã được sửa qua, và mũi cô hơi nâng lên, khuôn mặt của hai người vẫn trông cũng khá là giống nhau đấy, nhìn từ xa thì cũng khó nhận ra, nhưng sự khác biệt nằm ở đôi mắt.
Đôi mắt của Lâm Lộ hiển nhiên không bằng Mộ Cẩm Vân, đôi mắt của Mộ Cẩm Vân là đôi mắt hoa mai tiêu chuẩn, không to không nhỏ nhưng rất có duyên.
Nhưng đôi mắt của Lâm Lộ hơi phẳng và vầng trán không tròn như Mộ Cẩm Vân.
Nếu nhìn sơ qua thì hai người trông khá giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phân biệt được hai người.
Những người xung quanh thấy hai người này trông quá giống nhau, vẻ mặt sôi nổi hẳn lên.
Mọi người đều không quen thuộc với Mộ Cẩm Vân, nhưng mọi người đều biết về Lâm Lộ.
Tất cả mọi người ở Thành Phố Hà Nội đều biết rằng mặc dù có rất nhiều người họ Lâm, nhưng Lâm Lộ này thực sự có liên quan đến nhà họ Lâm.
Lâm Lộ là con riêng của tam thiếu gia nhà họ Lâm,Lâm Hữu Tường, cô chỉ mới được nhận về hai năm gần đây.
Đem về hai năm mà gây ra không ít rắc rối, tính khí của cô ả không phải loại tốt đẹp gì.
Bây giờ Mộ Cẩm Vân đang bị Lâm Lộ nhằm vào, nếu mà không gây ra chuyện gì thì làm sao mà có thể.
Hơn nữa, sau khi nhìn kỹ hơn, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện ra rằng Mộ Cẩm Vân và Lâm Lộ trông có chút giống nhau, lại càng muốn nhiều chuyện hơn.
Mộ Cẩm Vân nhìn ly sâm panh trước mặt, lắc đầu với Lâm Lộ: “Xin lỗi cô Lâm, tôi không biết uống” “Cô mụ, chỉ là một ly sâm panh, cô còn không uống nổi một ly sâm panh sao?” “Lấy làm tiếc” Mộ Cẩm Vân xác nhận rằng Lâm Lộ này đến để tìm cô gây chuyện.
Cô vô thức tìm kiếm Tống Lâm, nhưng phát hiện ra rằng ban nãy Tống Lâm và Lục Tấn Bắc còn ở cách đó không xa, không biết họ đã đi đâu.
Cô liếc nhìn Lâm Lộ, “Xin lỗi, cô Lâm, tôi đi vệ sinh” Rất nhiều người xung quanh nhìn sang, cô không muốn gây chuyện với Lâm Lộ, cô chỉ viện cớ rồi định rời đi.
Nhưng Lâm Lu không muốn cô rời đi như thế này, Mộ Cẩm Vân vừa đi một bước, Lâm Lu đã vươn tay trực tiếp nắm lấy cô: “Đúng lúc thật, tôi cũng muốn đi vệ sinh” Mộ Cẩm Vân mím môi: “Cô Lâm, chúng ta không có ân oán gì không thù, tại sao phải làm cho tôi khó xử?” “Đừng giả bộ nữa Mộ Cẩm Vân, nhìn thấy tôi trông giống cô, cô đắc ý lắm sao? Nghe nói Lục thiếu lúc trước có theo đuổi cô?” Nghe được lời nói của Lâm Lộ, lúc này Mộ Cẩm Vân mới biết hoá ra là vì Lục Hoài cẩn.
Cô bu môi, “Cô Lâm, tôi và anh Lục chẳng có quan hệ gì” “Thật sao? Hôm nay Lục thiếu tình cờ có mặt ở đây, hai người có muốn gặp lại nhau không?” Không ai muốn làm một kẻ thay thế, huống gì Lâm Lộ càng không phải loại người biết an phận gì.
Nhà họ Lục ở Thành Phố Hà Nội đông nhất, cô tuy họ Lâm nhưng bản thân cô cũng biết mình là con gái ngoài giá thú, không thể gả cho người tốt.
Vì vậy, khi Lục Hoài Cẩn theo đuổi cô, dù biết đối phương là kẻ đào hoa, không chân thành nhưng cô vẫn đồng ý không chút do dự.
Nhưng cô và Lục Hoài Cẩn ở bên nhau chưa được nửa tháng, đột nhiên có người nói với cô rằng Lục Hoài Cẩn chỉ đang lợi dụng cô làm kẻ thay thế.
Lục Hoài Cẩn muốn theo đuổi một người khác, nhưng là do anh không thể thành công.
Rút lui để chọn cô ả.
Chuyện nà đã rất nhiều người quen của cô biết đến.
Lâm Lộ có tiếng xấu trong giới, nhưng bây giờ nó thậm chí còn tôi tệ hơn.
Cô không quan tâm đến những thứ khác, bởi vì cô không dám quan tâm.
Nhưng hôm nay, thế mà cô gặp phải Mộ Cẩm Vân, người như Mộ Cẩm Vân, chẳng phải muốn trừng trị chỉ cần cô đụng một ngón tay hay sao? Lâm Lộ lôi kéo cô, vừa thấy cô không nói chuyện, liền nhướng mày: “Sao, Lục thiếu không xứng để gặp cô sao?” Khi Mộ Cẩm Vân nghe lời cô nói, anh không khỏi nhíu mày, “Cô Lâm, hôm nay tôi đến với anh Tống Lâm.” “Chủ tịch Tống? Chủ tịch Tống nào? Chỉ có chủ tịch Tống ở Thành Phố Hà Nội.
Đừng nói với tôi, cô đi cùng anh ấy” “Tôi chính là đi cùng anh ấy: Nghe được lời của cô, sắc mặt Lâm Lộ thay đổi, nhưng ngay sau đó cô lại khôi phục: “Không thể!” Ai mà không biết Tống Lâm không có nữ nhân bên cạnh, làm sao có thể mang nữ nhân này tới yến tiệc như vậy.
Mộ Cẩm Vân muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nam quen thuộc: “Lộ Lộ, tôi nghe nói em lại gây chuyện ở đây?” Cô nhìn lên, phát hiện người tới đây, chính là Lục Hoài Cẩn đã theo đuổi cô hơn nửa tháng trước.
Lâm Lộ lập tức thay đổi sắc mặt khi nghe thấy giọng nói của Lục Hoài Cẩn: “Lục thiếu, em nghe nói cô Mộ trông rất giống em, nên em sẽ đến xem! Còn đem cho cô ấy một ly sâm panh, nhưng không ngờ cô Mộ đây lại không thích uống rượu.
” Vừa nói, cô vừa quay đầu ghé vào ngực Lục Hoài Cẩn: “Người ta nào có gây chuyện gì đâu?” Lục Hoài Cẩn trực tiếp nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn lên ngón tay Lâm Lộ trước mặt bao nhiêu người.
Mặc dù đang hôn Lâm Lộ nhưng mắt anh vẫn luôn nhìn vào cơ thể của Mộ Cẩm Vân.
“Cô Mộ, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi?” Mộ Cẩm Vân sắc mặt có chút cứng ngắc: ‘Lục thiếu” “Cô không uống rượu à?” Anh nhướng mày nhìn cô cười.
Mộ Cẩm Vân mím môi: “Tôi thường không uống nhiều.” “Không hay uống rượu, cũng đâu phải không uống.
Cũng chỉ là chút sâm panh thôi mà.
Coi như nể mặt tôi, uống hết ly này đi.
Không thì Lộ Lộ lại không vui, đến lúc thật sự tức giận rồi, tôi sợ tôi lại không cản được cô ấy, đến lúc đó, không phải chuyện một ly sâm panh có thể giải quyết đâu nha” Nói tới đây, nhiều người xung quanh bắt đầu nhìn Lâm Lộ với ánh mắt ngưỡng nộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...