Cô cựa mình, đôi chân có chút bũn rủn, thắt lưng hơi đau, trên người chỉ có độc nhất một chiếc áo choàng ngủ có thắt lưng màu xanh khói.
Rèm cửa không được kéo chặt hoàn toàn, ánh sáng lọt vào từ khe hở khiến căn phòng trở nên rất sáng sủa.
Cô đang ngồi trên giường nhớ lại chỉ tiết từng chuyện xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến Tống Lâm, cô đột nhiên cứng đờ.
Lúc này Mộ Cẩm Vân mới nhận ra còn có ai đó trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy thỉnh thoảng truyền đến, vang vọng rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh này.
Cô hơi sửng sốt, vừa quay người lại thì Tống Lâm đã bước ra khỏi phòng tăm.
Anh đang quấn một chiếc khăn tắm, tóc vừa mới gội, lau khô được một nửa, nước vẫn còn đang nhỏ giọt.
Anh đi tới tủ cạnh đầu giường, cuối người nhặt hộp thuốc lá, lấy một điếu thuốc ra rồi châm ngòi.
Anh hút một ngụm, sau đó cuối đầu nhìn cô gái vẫn còn đang ngơ ra nhìn: “Có còn nhớ những gì tự mình nói tối qua không?” Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, Mộ Cẩm Vân mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, bàn tay ở trong chăn vô thức siết chặt tấm trải giường: “Tôi nhớ rồi, tổng giám đốc Lâm.
Cổ họng cô khô khốc, mở miệng nói chuyện vô cùng khó khăn.
Tống Lâm lại hút thêm một ngụm thuốc nữa, khói thuốc nghi ngút, đôi mắt đen láy lúc nào cũng sáng trong và sắc bén.
“Tôi tới công ty, cô thu dọn đồ đạc bên đó của cô chút đi, hai ngày nữa tôi sẽ kêu thư ký Việt đến đón cô”.
Vừa nói anh vừa trực tiếp cởi áo choàng tắm ra.
Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không ngờ tới thao tác này của anh, ngây người ra nhìn hai giây, cho đến khi anh cuối đầu nhìn cô, cô mới vội vàng quay đi chỗ khác.
“Xin, xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, tôi, tôi không cố ý”.
Khi cô nói điều này, khuôn mặt của cô đã đỏ bừng lên.
Môi trường nước ngoài thực sự rất cởi mở, nhưng mẹ của Mộ Cẩm Vân là một bậc thầy về hội họa truyền thống của Trung Quốc, lúc còn sống đã dạy cô ấy rằng là phụ nữ phải dè dặt, độc lập và tự tin.
Tuy rằng là kí ức từ rất nhỏ, nhưng qua bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn ghi nhớ trong long.
Dè dặt, độc lập và tự tin.
Tống Lâm không hề quan tâm, hai cặp chân thon dài xỏ vào trong quần tây, một tay khoác chiếc áo sơ mi lên người.
Anh vừa cài cúc áo vừa thản nhiên nhìn cô: “Trước đây cũng không phải là cô chưa từng nhìn qua, sau này vẫn còn có dịp để nhìn tiếp”.
Một câu nói ngắn gọn như vậy thôi cũng đủ làm rõ mối quan hệ trước đây và sau này của hai người.
Sắc mặt Mộ Cẩm Vân hơi tái, bàn tay đang siết chặt tấm khăn trải giường kia, suýt chút nữa xé rách tấm trải giường.
Chưa đầy ba giây, Tống Lâm đã cài cúc áo sơ mi xong xuôi.
Ngón tay thon dài lật cổ áo, tay còn lại chọn xong thì trực tiếp thắt lên.
Chẳng mấy chốc, người đang mặc áo choàng tắm lúc nãy trở thành một tổng giám đốc Lâm cao quý kiêu ngạo.
“Có chuyện gì thì liên hệ cho thư ký Việt”.
Anh nói xong thì nhấc chân bước ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh, trước khi anh đi ra ngoài, cô không nhịn được gọi một tiếng: “Tống Lâm”.
Tống Lâm quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen láy mang theo một chút lạnh lùng.
Ngón tay cô khế run lên, nhưng may mà chúng đang được giấu dưới lớp chăn bông, anh không thể nhìn thấy.
Mộ Cẩm Vân cắn môi, nói chuyện một cách khó khăn: “Tôi có thể ở bên anh, nhưng anh phải giúp tôi”.
Cô nói xong một mạch, giọng điệu nghe có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, câu nói này gần như tiêu hao hết dũng khí của cô.
Tống Lâm không nói gì, chỉ đứng cách đó năm sáu mét nhìn cô.
Từng đợt từng đợt mồ hôi lạnh chảy ra phía sau lưng của Mộ Cẩm Vân.
Ngay khi cô cho rằng anh sẽ nói cô không biết tự lượng sức mình thì anh đột nhiên đáp lại: “Ừ”.
Nói xong, lần này Tống Lâm không quan tâm đến cô nữa, mở cửa bỏ đi.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộ Cẩm Vân như muốn ngã quy, cả người co rút lại ngồi ở trên giường.
Vừa nãy cô thật sự lo sợ Tống Lâm sẽ chế nhạo mà nói với cô rằng: “Mộ Cẩm Vân, cô cũng quả là không biết tự lượng sức mình”.
Cô đã từng thấy sự tàn nhẫn của người đàn ông này, tối qua ở trong thang máy, khi anh ấy nói không cứu cô, ánh mắt của anh thậm chí còn không hề động đậy lấy một cái.
Thật may, thật may là anh ấy đã đồng ý.
Một lúc sau, Mộ Cẩm Vân đứng dậy đi tắm rửa.
Khi trở ra, trong phòng đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng và một bộ váy mới.
Mộ Cẩm Vân ăn sáng xong rồi thay chiếc váy mới, rời khách sạn trở về căn hộ.
Cô không biết là cái gì đã khiến cho Mộ Đình Nam bị ảo giác, để ông ta nghĩ rằng cô là người dễ dãi, để ông ta có thể tùy ý nhào nặn như thế nào cũng được.
Là con gái, cô đã cho ông ta rất nhiều cơ hội nhưng ông ta đều không nhận ra và không biết hối cải.
Hết lần này đến lần khác coi cô như một món hàng giao dịch, nếu ông ta đã thích sử dụng cô để đổi lấy lợi ích, vậy thì cô cũng sẽ cho ông ta được toại ngyện.
Cô giao thân thể của mình cho Tống Lâm, sau đó yêu cầu Tống Lâm phải cho mình một chút lợi ích.
Giao dịch đó mà, đây chẳng phải là việc yêu thích nhất của Mộ Đình Nam hay sao? Lúc này ở nhà họ Mộ.
Mộ Đình Nam vẫn chưa có phản ứng gì, ông ta cho rằng chuyện xảy ra đêm qua là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Nhưng việc không bao giờ ngờ tới là Mộ Cẩm Vân đã bị chính Tống Lâm đuổi khỏi công ty, đêm qua cũng lại là Tống Lâm đích thân cứu cô đi.
Bây giờ thì ông ta ngon rồi, cùng một lúc đã đắc tội với hai người.
Một bên là Trương Minh Lâm thì cũng đỡ một chút, cùng lắm là không cần phần hợp đồng kia nữa, bồi thường một số tiền là được.
Nhưng một bên là Tống Lâm, anh không có tên trong danh sách những người giàu có nhất hàng năm ở thành phố Hà Nội, bởi vì không một ai biết rốt cuộc anh có bao nhiêu tài sản, chỉ biết rằng tài sản của anh rất lớn, tài chính sung túc, giá trị thị trường của Samsung lớn như vậy nhưng anh chưa bao giờ có ý công khai.
Nghĩ đến Tống Lâm, khắp người Mộ Đình Nam cảm thấy cả người đều không tốt.
Còn Mộ Tinh Anh trở về sau một đêm dài, nhìn thấy Mộ Đình Nam đang tuyệt vọng ngồi trên ghế sô pha, cô ta ngẩng ra một lúc, nghĩ đến số tiền mà mình quẹt thẻ tối qua, trái tim bất giác run lên, cô ta nhỏ giọng kêu thưa một tiếng với Mộ Đình Nam rồi vội vã chạy lên lầu tìm Lương Thu Trà.
Tâm trạng của Lương Thu Trà cũng không tốt hơn là mấy, Mộ Cẩm Vân giống như một con sâu đánh mãi cũng không chết, lân nào cũng có người đến cứu cô ta.
Hơn nữa người cứu cô ta không phải ai khác lại chính là Tống Lâm.
Tống Lâm đó mà, ở thành phố Hà Nội có bao nhiêu người muốn bò lên người Tống Lâm? Còn cô ta thì may quá rồi, không cần bò mà trực tiếp nằm trên rồi! “Mẹ, ba có chuyện gì sao? Có phải là ông ấy hối hận chuyện ngày hôm qua…
Nghe thấy giọng nói của Mộ Tinh Anh, Lương Thu Trà cau mày: “Tối hôm qua con đi đâu mà cả đêm không về?” Mộ Tinh Anh có chút chột dạ: “Không, không có đi đâu cả, con chỉ cùng mấy chị em gái đi hát karaoke chút thôi!” Lương Thu Trà nghi ngờ liếc nhìn cô: “Mấy ngày này con an phận một chút đi, ngừng qua lại với đám bạn bè của tổng giám đốc Minh Lâm kia đi.
Mau chóng đưa tiền cho cô ta rồi cắt đứt sạch sẽ!” Nghe những gì Lương Thu Trà nói, Mộ Tinh Anh có ngốc tới đâu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Mẹ, ý của mẹ là sao? Đêm qua lại để cho Mộ Cẩm Vân trốn thoát nữa rồi à?” “Trốn thoát thì cũng không nói làm gì! Nó không chỉ thoát, mà còn được Tống Lâm tới cứu nữa!” Ngay khi Lương Thu Trà nói xong, Mộ Tinh Anh tức đến toàn thân run lên: “Cô ta, cô ta rốt cuộc đã ăn phải vận cứt chó gì thế hả!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...