','Mày Tống Lâm cau lại khi nghe cô nói: “Chú chó hoang nhỏ?”
Vừa nói anh vừa đặt một tô mì trước mặt của cô: “Em có chắc là em dùng từ nhỏ này một cách chính xác không?”
Mộ Cẩm Vân đang uống nước, nhưng khi nghe thấy câu nói của anh, cô gần như phun hết nước ở trong miệng ra.
Cô liếc nhìn anh và quyết định sẽ không nói những câu lung tung nữa.
Lần trước tại lễ kỉ niệm của Samsung, Mộ Cẩm Vân bị gãy chân và không xuất hiện.
Mặc dù không thể đi giày cao gót trong cuộc họp thường niên năm nay, cô ấy vẫn có thể mặc váy.
Phía trước của chiếc váy thực sự khá kín đáo, là một chiếc váy dài tay Hepburn, nhưng phía sau lại là thiết kế hở lưng rất lớn.
Hai bên xương bướm của Mộ Cẩm Vân rất đẹp, làn da trắng ngần, chiếc váy màu mực làm nổi bật lên tấm lưng gợi cảm lại tinh tế.
Tống Lâm mặc vest từ trong phòng bước ra, vừa nhìn thấy anh, Mộ Cẩm Vân vội hỏi anh: “Cái váy này có lố quá không?”
“Không đâu.”
Anh liếc nhìn cô một cái, cúi đầu cài lại khuy áo măng sét.
Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, Tống Lâm nhìn qua gương, sắc mặt tự nhiên tối đen lại: “Đổi cái váy khác.”
Mộ Cẩm Vân đang trang điểm hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Mặt anh lạnh đi, ánh mắt đặt trên tấm lưng hở của cô: “Em không thấy lạnh hả?”
“Trong đấy có máy sưởi mà!”
“Đi thay!”
Lưng của cô lộ ra ngoài cả một phần lớn, ha ha, cô ấy thực sự rất hào phóng đấy!
Mộc Mộ Cẩm Vân nhướn mày: “Được.”
Cô phải đổi sang một cái váy màu hồng nhạt dịu dàng và kín đáo hơn, trên váy có những đóa hoa mẫu đơn màu trắng, vừa thanh lịch lại không quá đơn giản.
Lần này, cuối cùng Tống Lâm cũng đã hài lòng.
Mộ Cẩm Vân đang trang điểm, thấy Tống Lâm đang ngồi trên giường, cà vạt chưa thắt, cúc áo sơ mi cũng chưa cài.
Cô không khỏi nhướn mày, giơ tay kéo cổ áo của anh: “Anh Tống, anh có thể nói cho em biết, anh định tham gia cuộc họp hàng năm của công ty như thế này sao?”
Anh cười lạnh một tiếng: “Những chuyện này không phải nên do Bà Tống nên làm hay sao?”
Khi nói câu này, anh nhìn cô biểu lộ như đây là việc đương nhiên.
Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng, dưới ánh mắt của anh, phải giúp anh cài chặt hai cúc áo đầu tiên.
Cô cúi đầu, hai người cách nhau rất gần, Tống Lâm đưa tay ôm eo cô.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng mi, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy kia, cô chỉ cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp, vội vàng buông tay ra thu lại ánh mắt: “Chà, hôm nay ngài Tống muốn đeo cà vạt màu gì?”
“Tùy đi.”
“…”
Mộ Cẩm Vân cũng không chọn, dù sao cà vạt của Tống Lâm cũng không có khác nhau lắm.
Cô ấy chưa từng thật sự giúp ai thắt cà vạt, trước kia lúc đi cùng Tống Lâm cũng là tự anh làm.
Bây giờ anh muốn cô làm, thật sự cô có chút làm không được.
May mắn là cô có thể thắt được nút thắt Windsor đơn giản nhất.
“Được rồi!”
Cô hài lòng nhìn anh một cái, thu tay lại rồi mỉm cười.
Ngay giây tiếp theo, Tống Lâm đã kéo cô vào lòng.
Mộ Cẩm Vân không khỏi sửng sốt: “Làm sao thế?”
“Cảm ơn.”
Vừa nói xong anh liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh không nhịn được cười: “Ngài Tống bây giờ còn nói cảm ơn.
Thật là tuyệt đấy!”
Tống Lâm nghe thấy trong lời nói của cô có sự trào phúng, hừ lạnh một tiếng: “Anh không chỉ cảm ơn, anh còn sẽ cảm tạ!”
Anh liếc nhìn cô, trái tim của Mộ Cẩm Vân nhảy lên khi nhìn anh, cũng không dám khiêu khích anh nữa.
Đây là lần thứ hai họ xuất hiện cùng nhau sau khi kết hôn.
Những nhân viên kỳ cựu đã làm việc ở Samsung hơn 5 năm đều biết Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm.
Lúc đầu, có nhiều người không xem trọng bọn họ lắm.
Sau 5 năm, dù đã trải qua nhiều khó khăn, trắc trở nhưng cuối cùng hai người cũng vẫn dắt tay nhau bước đi thành vợ chồng.
Tống Lâm sau khi kết hôn đã khác hẳn so với trước đây, trước đây anh không thích xuất hiện dưới ống kính của giới truyền thông.
Nhưng bây giờ chỉ cần được ôm Mộ Cẩm Vân,anh rất vui vẻ, anh rất thích để cho truyền thông chụp ảnh, sau đó chính mình cầm điện thoại lướt facebook, nhìn một đám người hâm mộ cặp đôi ăn cẩu lương, anh sẽ âm thầm đắc ý.
Mộ Cẩm Vân chỉ mới phát hiện ra thói quen đặc biệt này của anh không lâu, khi đó Tống Lâm đã lan truyền thông tin rằng hòn đảo kia đổi tên thành “đảo Mộ Vân”.
Việc này truyền ra ngoài, những người để ý chuyện này liền biết là Tống Lâm chiều vợ như nào.
Tối hôm đó sau khi cô ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang ngồi trên giường cầm điện thoại vẻ mặt nghiêm túc, cô nghĩ anh đang đọc email của Lý Minh Việt gửi cho anh, nhưng khi cô cúi xuống nhìn, cô thấy rằng thật ra anh đang lướt facebook!
Chỉ là lướt facebook, lướt facebook thôi ý, thỉnh thoảng theo dõi những điều nổi bật cũng không phải là chuyện xấu.
Nhưng anh lại chỉ đọc tất cả bình luận về chủ đề “Đảo Mộ Vân”.
Nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa sổ xe, vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Tống Lâm quay đầu nhìn cô, bắt gặp được ánh mặt của cô, anh nhướn máy: “Khẩn trương sao?”
“Không phải.”
Cô không phải là đang lo lắng, cô chỉ là không biết ngày mai truyền thông sẽ viết về cô và Tống Lâm với chủ đề như thế nào sau buổi tối hôm nay.
Hai người vừa xuống xe, tất cả máy quay hầu như hướng về phía họ.
Bởi vì giới truyền thông không thể đi vào hội trường, chỉ có hai nhà truyền thông được mời mới có tư cách đi vào, vì vậy hầu hết mọi người chỉ có thể chụp ảnh ở bên ngoài hội trường.
“Ngài Tống, Bà Tống!”
Ngay khi hai người đi vào, rất nhiều người đã đi đến chào hỏi.
Tống Lâm luôn tỏ ra vô cảm, chỉ khi gặp những người quan trọng, anh mới có thái độ tôn trọng.
Tối nay, An Kim Hiền cũng được mời, sau khi Mộ Nghiên và Tống Lâm đi dạo một vòng, cô để anh tự tiếp khách, rồi đi đến chỗ An Kim Hiền.
“Rất đẹp.”
Ngay khi Mộ Cẩm Vân bước đến, lời khen của An Kim Hiền cũng được nói ra.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Hôm nay cô cũng rất xinh đẹp và gợi cảm.”
An Kim Hiền đưa cho cô một ly nước trái cây: “Cô nghĩ gì về thành phố này?”
Nghe được câu nói của cô, Mộ Cẩm Vân sửng sốt: “Tốt lắm, rất phồn thịnh, thích hợp với chúng ta.”
Nghe cô nói xong, An Hỉ Nặc cười: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe được câu trả lời ở một câu hỏi như thế này.”
Cô nói xong, uống một chút nước trái cây: “Cô nói đúng, rất hợp với chúng ta.”
Mộ Cẩm Vân nghe được ý khác ngoài lời nói: “Làm sao vậy?”
“Tự nhiên muốn kết hôn với một người mà thôi.”
Lúc này Mộ Cẩm Vân không khỏi nhíu mày một cái, lúc đầu muốn hỏi nhiều điều nữa, cuối cùng chỉ nở một nụ cười thoáng qua: “Vậy có cần tôi giới thiệu cho không?”
An Kim Hiền nghiêng đầu nhìn cô: “Cô có tài nguyên tốt sao?”
“Có lẽ ít nhiều cô cũng biết nhà họ Lục chứ?”
“Thì sao?”
“Cô nghĩ sao về Lục Tấn Bắc?”
Lúc này thật ra Mộ Cẩm Vân cũng chỉ là nhất thời nảy ra ý nghĩ này, nhưng Tống Lâm nói rằng Lục Tấn Bắc đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, một người đàn ông gần 30 tuổi, bên cạnh anh ta cũng không có một ai.
Nếu không phải cô kết hôn với Tống Lâm, Tần Thâm cũng kết hôn, thì đoán chừng không ít người đã cho rằng Lục Tấn Bắc thích đàn ông rồi.
An Kim Hiền đưa tay vỗ một cái vào vai cô: “Người kia sao?”
Cô nhìn theo ánh mắt của An Kim Hiền, cô thấy Lục Tấn Bắc đang mặc bộ vest trắng.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Là anh ta, hơi lạnh lùng một chút, nhưng nhân phẩm khá đáng tin.”
“Bạn của tổng giám đốc Lâm, đương nhiên tin được.”
An Hỉ Nặc đổi sang một ly sâm panh: “Đã thế thì tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
Nói xong, cô ấy thực sự đi đến chỗ Lục Tấn Bắc.
Mộ Cẩm Vân ngơ ngác một lúc, sau đó vô thức đi tìm Tống Lâm.
Thật tình cờ, Tống Lâm cũng đang đi tìm cô.
Cô nhấc chân bước đến chỗ Tống Lâm, thấy cô vội vàng như vậy, anh nhíu mày: “Có chuyện gì thế?”
“Lục Tấn Bắc sẽ không làm cho phụ nữ bị khó xử đúng không?”
“Thì sao?”
Mộ Cẩm Vân vừa nói vừa giơ ngón tay chỉ đến chỗ cách đó không xa: “Tổng giám đốc Kim Hiền đang đi đến bắt chuyện.’
Tồng Lâm nhìn, hiếm khi thấy anh nhướn mày lên: “Ồ, anh ta không có đánh phụ nữ.”.
Kiếm Hiệp Hay
“…”
Mộ Cẩm Vân không biết An Kim Hiền có tiếp cận anh ta thành công không, bởi vì Tống Lâm đã kéo cô lên sân khấu.
Đây là lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu với danh nghĩa “Phu nhân chủ tịch”.
Mộ Cẩm Vân cầm micro và thất thần trong hai giây.
Tống Lâm ở bên cạnh, cô siết chặt lòng bàn tay, cô tỉnh lại và mỉm cười: “Tôi rất vui khi được đứng đây cùng mọi người hôm nay để tạm biệt năm cũ và chào đón năm mới.
Năm nay, Samsung đã trải qua nhiều “phong ba bão táp”, Tống Lâm và tôi rất cảm ơn sự ủng hộ của các bạn.
Không ngờ buổi tối hôm nay…”
Cô không có bản thảo trước, sau vài lời cô đã nhường sân khấu lại cho Tống Lâm.
Tống Lâm vẫn luôn nói ngắn gọn và súc tích, chỉ nói trong một phút ngắn ngủi, đã đến phần bốc thăm trúng thưởng mà ai cũng mong chờ.
Mộ Cẩm Vân nhấn công tắc và nhìn những tấm lì xì màu đỏ rơi xuống từng cái một, cô nhịn không được đưa tay ra lấy một cái.
Tối nay sự may mắn của cô quá tốt, cái lì xì màu đỏ mà cô vừa đưa tay ra là cái giải nhất.
Khi Tống Lâm lên trao giải thì đã đưa cho cô.
Khi đưa chìa khóa xe cho cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy hoảng hốt.
Sau khi Tống Lâm đưa chìa khóa xe cho cô, anh trực tiếp nắm lấy tay cô và kéo cô ra phía sau.
Anh ấy vẫn còn đang tiếp tục trao giải, chẳng qua lúc này chỉ nhiều thêm một người là cô.
Mộ Cẩm Vân phục hồi lại tinh thần, có chút quẫn bách.
May mắn thay, mọi người trên khán đài đều đang vui mừng vì lì xì đỏ năm nay là 1 triệu 750 nghìn, cho dù không đoạt giải cũng có lì xì 1 triệu 750 nghìn.
Khi bước xuống sân khấu, Mộ Cẩm Vân nhìn chùm chìa khóa xe trong tay, có chút ngẩn người: “Em làm gì với cái xe này đây?”
Tống Lâm đưa đón cô từ đi làm đến tan việc, bình thường muốn đi đâu, cũng có lái xe, cái xe thật ra cũng là lãng phí.
“Ồ, vậy thì để làm kỷ niệm.”
“…”
Trong trường hợp này, có lẽ chỉ có mình người giàu có như Tống Lâm mới có thể nói ra.
Cô đành cất chìa khóa xe vào túi xách, quay đầu nhìn Tống Lâm: “Bây giờ chúng ta liền về ư?”
Lúc này mới được bao lâu chứ, đi như vậy có vẻ không tốt lắm nhỉ?
“Ở lại thêm một lúc nữa.”
Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng họp hằng năm, Tống Lâm cũng không ở lại hơn nửa tiếng.
Lúc đầu Mộ Cẩm Vân còn không hiểu tại sao Tống Lâm ở lại lâu như vậy cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói: “Ngài Tống, Bà Tống”, cô mới chợt hiểu ra.
Hôm nay, người của năm dòng họ lớn ở Hà Nội cũng đến, lúc rời đi đều muốn chào hỏi Tống Lâm.
Cô ở bên cạnh Tống Lâm, là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Tống Lâm, gọi ngài Tống, dĩ nhiên phải gọi cô là Bà Tống.'.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...