","Ngày thứ hai cô muốn đến núi Alps.
Mặc dù núi phủ đầy tuyết nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp của ngọn núi này.
Hôm qua Mộ Cẩm Vân đã rất mệt, nhưng khi nhìn thấy cảnh đẹp như vậy liền cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Khi họ đến dãy núi Alps thì trời đã xế chiều, họ chụp vài tấm ảnh hoàng hôn, ngày mai mới là chuyến đi chính thức.
Hôm qua chân của Mộ Cẩm Vân bị sước, mặc dù cô ấy đã đi giày tuyết nhưng vẫn cảm thấy đau.
Khi nhấc một chân lên chân của cô không ý thức được mà nhẩy lò cò, Tống Lâm liền quay đầu nhìn một cái rồi trực tiếp đi đến trước mặt cô ngồi xuống: “Lên đi.”
Cô ngây người ra và có chút ngại vì bọn Lý Minh Việt vẫn còn ở phía trước.
Nhưng sau khi nhìn thấy cặp đôi bên cạnh, người con gái trực tiếp nhảy lên lưng người con trai, cô liền nằm lên lưng của anh.
Trời tối dần, con đường này không dài lắm nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
“Em có nặng không, Tống Lâm?”
“Có chút nặng.”
Anh thở hắt ra, một châm giẵm xuống một chân nhấc lên khỏi mặt tuyết.
Mộ Cẩm Vân xấu hổ, cô quên mất lúc ở Hoà Bình, anh ấy đã cõng cô đi mấy tiếng đồng hồ.
Rất nhanh hai người liền đến chỗ để xe.
Tống Lâm đưa cô vào trong xe và xe dần đi xa.
Vì chụp ảnh liên tiếp năm ngày đã khiến cho Mộ Cẩm Vân mệt đến nỗi không muốn động đậy nữa rồi.
Ngồi trong máy bay, cô nghiêng đầu tựa vào bả vai của Tống Lâm chờ máy bay cất cánh cô sẽ đi ngủ.
“Cơ thể thật là yếu đuối!”
“Anh chắc chắn rằng mình không phải là một tên biến thái chứ?”
Khi về đến Hà Nội đã là chủ nhật rồi, ngày mai là thứ hai, cô có cuộc họp sớm không thể đến chễ.
Cô đang ngủ mơ màng thì nghe thấy Tống Lâm đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Nhưng nghe không rõ lắm chỉ nghe được anh ta nói cái gì đó đã về rồi.
Tiếng chuông báo thức kêu lên nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn không muốn dậy.
Cô ấy mắt nhắm mắt mở thấy Tống Lâm đã đi tập thể dục về.
Anh đến bên giường của cô cầm điện thoại lên và tắt báo thức.
“Tống Lâm.”
Mộ Cẩm Vân mơ hồ gọi tên anh một tiếng sau đó lại ngủ thiếp đi.
Cho đến lúc cô tỉnh dậy đã là hơn tám giờ rồi, cô nhìn thời gian muốn phát nổ rồi.
“Tống Lâm, sao anh không gọi em dậy?”
“Anh gọi rồi nhưng em không dậy đấy chứ.”
Cô nhìn anh ta một cái cảm thấy lời anh nói không đáng tin.
Mộ Cẩm Vân liền nhảy xuống giường đi rửa mặt, lúc chuẩn bị xong đã là tám rưỡi rồi.
Thức ăn đã bày sẵn trên bàn, Tống Lâm đã ngồi một bên ăn rồi.
Cô chạy vội đến, cắn được một miếng, liền cảm thấy mùi vị có chút quen thuộc: “Đồ ăn anh mua ở đâu vậy?”
“Cửa hàng Lương Ký.”
Cô ngẩn người ra một lúc, nhớ lại một năm đó khi mà họ mới ở bên nhau, cô rất ít khi làm bữa sáng, mọi lần đều là trở về công ty tiện đường nhảy xuống mua đồ ăn sáng.
Lúc mới bắt đầu Tống Lâm rất ghét việc cô không làm bữa sáng, cô cũng nhìn ra được điều đó nhưng lại vờ như không biết, mỗi ngày đều không làm bữa sáng.
Dần dà anh ta cũng quen với việc này, thậm chí có khi cô ấy còn quên mua đồ ăn sáng, anh ấy liền dừng xe lại mua.
Khi đó có ba quán ăn cô ấy thường đến mua đồ ăn sáng, ba năm trước khi cô rời khỏi đây đã có một tiệm đổi chủ, năm ngoái trở lại, cô lại đến đó mua và phát hiện chỉ còn đúng tiệm Lương Ký này vẫn còn hoạt động.
Trong nháy mắt, cô không ngờ rằng thì ra cô và Tống Lâm đã quen nhau được năm năm rồi.
Nhìn thấy cô không nói gì, anh nhíu mày: “Không ngon à?”
Mộ Cẩm Vân vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
Chỉ là đã rất lâu rồi cô chưa ăn lại món này, khiến cô có một loại cảm giác thật ra bốn năm qua giữa bọn họ đều là giả.
Nhưng cô biết, đó không phải giả.
Nếu không có bốn năm đó thì giữa cô và Tống Lâm cũng không đi đến được ngày hôm nay.
Mọi thứ đều là như vậy, có được có mất.
Lúc ra khỏi nhà đã là tám giờ bốn mươi năm phút, lại gặp đúng giờ cao điểm lúc xe dừng ở cửa công ty Thụy Hiên đã là chín giờ rồi.
Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe bước xuống, vội vàng đi vào bên trong.
Tống Lâm nhìn bóng dáng cô ý đi xa, mặt có chút khó chịu.
Lẽ nào công việc còn quan trọng hơn anh sao?
Mộ Cẩm Vân chạy đến phòng hội nghị, cửa vừa mở, tất cả mọi người đều nhìn cô.
Mặt cô không chút biểu cảm bước vào: “Xin lỗi mọi người, tôi có chút chuyện nên đến trễ.”
Phương Duệ cười: “Không sao, tôi cũng đến muộn.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh và cười.
Hội nghị duy trì một tiếng đồng hồ, sau khi cuộc họp kết thúc, Phương Duệ gọi cô đến văn phòng.
Mộ Cẩm Vân có chút áy náy, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí bị mắng.
Kết quả Phương Duệ lại đưa cho cô một tập tài liệu: “Đây là dự án hợp tác của công ty chúng ta với công ty Hồng An, cô xem qua đi, sau này tôi sẽ giao dự án này cho cô phụ trách tất.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, đưa tay ra nhận tập tài liệu, cô lật vài trang: “phát triển du lịch.”
“Ừ.”
Cô cũng không hỏi gì nữa liền đóng tài liệu lại: “Đương, để tôi xem qua.”
Phương Duệ gật đầu: “Đúng rồi, hôm nay cô Kim Hiền đến bàn về dự án này, nhưng Nguyệt Ánh không thích tôi đi ăn cơm với người con gái khác, nên bữa cơm này tôi sẽ không đi.”
Mộ Cẩm Vân: “...”
Đây là ngồi không mà cũng ăn cơm chó à?
“Vâng, tôi biết rồi.”
Mộ Cẩm Vân ôm tài liệu quay về văn phòng của mình, cô đột nhiên nghĩ đến muốn nhờ người in tập tài liệu này, nhưng lại phát hiện bản thân không có người trợ lý nào.
Đau đầu.
Cô chỉ có thể đi tìm Phương Duệ lần nữa,Phương Duệ bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô, hỏi cô tại sao không tuyển trợ lý
Một ông chủ không đáng tin như này, cô rất muốn biết sao Phương Duệ có thể duy trì công ty đến ngày hôm nay, còn khiến công ty phát triển không ngừng.
Mộ Cẩm Vân bảo bộ phận nhân sự tuyển trợ lý cho cô trong vòng ba ngày, cô vừa tắt điện thoại, điện thoại của quầy lễ tân liền gọi đến, nói rằng An Kim Hiền đến rồi.
Mộ Cẩm Vân vội vàng xuống lầu đón tiếp, nhìn thấy cô, An Kim Hiền không chút kinh ngạc: “Cô Cẩm Vân, lâu quá không gặp.”
“Cô Kim Hiền lâu lắm không gặp rồi.”
An Kim Hiền là cô con gái duy nhất của An Dật Đông, dạo gần đây sức khoẻ của An Dật Đông càng ngày càng yếu nên hầu như mọi việc của công ty Hồng An đều giao cho An Kim Hiền phụ trách.
Dự án phát triển du lịch lần này là do An Kim Hiền ra sức đàm phán mới có được, cho nên cô sẽ là người phụ trách toàn bộ quá trình.
Hai người trao đổi về dự án này một hồi, đến bữa trưa, Mộ Cẩm Vân mời An Kim Hiền đi ăn.
An Kim Hiền cười: “Để tôi mời đi, coi như là xin lỗi chuyện lần trước.”
“Chuyện lần trước?”
Cô không hiểu ý An Kim Hiền nói, cô hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Năm nay An Kim Hiền bà mươi năm tuổi rồi, nhưng chăm sóc da rất tốt, nhìn như chưa đến ba mươi tuổi vậy.
Thật ra người cô ấy rất nhỏ, nhưng giấu trong lớp áo khoác lại mang một khí chất vô cùng khí thế.
Cô cởi bỏ vẻ lạnh lùng bên ngoài, cười với Mộ Cẩm Vân: “Chuyện lần trước là tôi nói đùa đấy.”
Cô nói rồi dừng lại một chút: “Tôi lái xe đến, cô Cẩm Vân có lẽ là anh Lâm chở đến phải không?”
Mộ Cẩm Vân có chút ngại: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“Không có gì.”
Hai người lên xe, khi An Kim Hiền lái xe mang đến cho cô một cảm giác không tả nổi, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn An Kim Hiền cảm thấy cô cũng là người có câu chuyện riêng.
Nghe nói chồng trước của An Kim Hiền là người con thứ hai của tập đoàn Vạn Hoà tên là Kỷ Văn An, hai người họ cũng coi như là môn đăng hộ đối, kết hôn được năm năm, nhưng đột nhiên tuyên bố li hôn vào năm ngoái.
Kỷ Văn An trong tên của anh ta có chứa cả tên An Kim Hiền, xét về bên ngoài hay bên trong gia đình hai người họ đều rất phù hợp.
Nhưng lại đến mức lí hôn, sự việc trong đó cô cũng không thể biết hết được.
“Cô cứ nhìn tôi như vậy, anh Lâm sẽ ghen đấy.”
Mộ Cẩm Vân cười: “Cô cứ trêu tôi.”
An Kim Hiền cười, phía trước là đèn đỏ, xe từ từ dừng lại: “Thật sự rất ngưỡng mộ cô.”
Cô nói lời này, trong lời nói chất chứa những lời cảm thán.
“Con người chính là như vậy, luôn luôn đi ngưỡng mộ người khác.”
An Kim Hiền quay đầu nhìn cô: “Năm ngoái tôi có bàn với anh Tống Lâm về một dự án.
Khi đó trên bàn ăn của anh ấy đặt chai rượu, lúc tôi bước vào còn tưởng mình đi nhầm phòng.”
“Lúc đó người ở trong phòng không nhiều, có thư ký của tôi và anh ấy.
Anh ấy nói không nhiều, đa phần ngồi uống rượu, sau đó không biết tại sao lại uống say, thư ký Minh Việt ra ngoài nghe điện thoại, thư ký của tôi đi lấy xe, trong phòng chỉ còn là lại tôi và anh ấy.”
An Kim Hiền nhớ lại ngày đó đúng là buồn cười: “Tôi cũng không biết hôm đấy nghĩ thế nào, chỉ muốn trêu anh ta một chút, nghe nói anh ta kết hôn hai năm rồi nhưng vẫn giữ mình trong sạch, tôi cảm thấy thật là hiếm lạ.”
“Đèn xanh rồi, cô Kim Hiền.”
Mộ Cẩm Vân muốn nghe tiếp câu chuyện, nhưng không thể không nhắc cô ấy.
An Kim Hiền gật đầu: “Đợi lát nói tiếp.”
Cách nhà hàng không xa nữa, qua cái đèn đỏ này đi tiếp chưa đầy năm phút là tới rồi.
Xuống xe, hai người đến phòng đặt sẵn.
Gọi món xong, An Kim Hiền mới đem những lời chưa nói xong nói tiếp với cô: “Nhưng tôi vẫn chưa kịp làm gì, liền nghe thấy tên của cô phát ra từ miệng anh ấy.”
Lúc đó cô nghĩ thật là trớ trêu, người ngoài đồn đại anh là người đàn ông tốt giữ mình trong sạch, thì ra trong lòng cũng sẽ nghĩ đến người phụ nữ khác.
Cô đột nhiên cảm thấy không vui, đàn ông trên thế giới này có lẽ đều như vậy.
Mộ Cẩm Vân ngẩn người ra, nhìn cô: “Anh ta nói gì về tôi?”
“Anh ta nói, Mộ Cẩm Vân, em ở đâu?”
Cô mín môi, cúi đầu, cảm thấy Tống Lâm thật sự quá mất mặt, tất cả thể diện đều mất hết trước mặt người này.
An Kim Hiền nhìn cô, ngả lưng về phía sau: “Sau đó tôi gặp cô ở Đà Nẵng, lúc đó tôi mới biết thì ra ngay từ lúc bắt đầu người mà anh ta yêu chỉ có cô.”
Cô ấy nói, không biết đang nhìn vào đâu, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Mộ Cẩm Vân lại ngây người ra: “Để cô chê cười rồi.”
“Chê cười gì chứ?”
An Kim Hiền nhớ đến buổi tối hôm ấy, lúc Tống Lâm gần đi còn nắm lấy cổ tay cô, hỏi cô có nhìn thấy người phụ nữ trong điện thoại của anh không, cô cười lấy tay che mắt: “Thật sự chê cười rồi.”
Cảm giác động lòng người luôn là người khác còn cô cái gì cũng không có.
Bữa ăn này nhẹ nhàng hơn Mộ Cẩm Vân nghĩ, An Kim Hiền nói một câu trước khi tiễn cô về công ty Thụy Hiên: “Cô Cẩm Vân, cô có thể mở xem điện thoại của anh Tống Lâm, nói không chừng sẽ có chuyện vui đấy.”
Nói xong, cô liền đi, để lại cho Mộ Cẩm Vân một khuôn mặt ngỡ ngàng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...