","“Anh thật sự không ăn sao?”
Cô cắn một miếng xiên thịt cừu và phần còn lại thì để ngang song song với môi anh.
Anh liếc nhìn cô, cắn một miếng, vẻ mặt như muốn ép anh uống thuốc độc.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy chán nản, khịt mũi và tự mình ăn.
Cô vừa ăn hai xiên, thì một chiếc tay chìa ra.
Mộ Cẩm Vân có chút sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Lâm đối diện mặt mình mặt không có chút biểu cảm cầm lấy xiên thịt cừu rồi cúi đầu ăn.
Cô uống một ngụm đồ uống, nhìn anh cười: “Không phải anh luôn xem thường mấy món ăn đường phố này sao?”
“Em sợ bụng anh không chịu nổi.”
“Một hai lần, bụng tôi chịu được rồi.”
Tống Lâm chỉ liếc cô một cái: “Thế em còn ăn nữa không?”
Thấy anh có chút cáu kỉnh, cô cười cười, thôi không vạch trần anh nữa.
Hừ hừ, rõ ràng là chính bản thân anh ấy cũng muốn ăn.
Ăn uống no say thì cũng đã hơn mười giờ, Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm và đi thanh toán.
Bàn bên cạnh cô là con trai, cô lắng nghe họ trò chuyện, và một trong những chàng trai trong số họ bị bọn họ trêu đùa Sau đó, một người nào đó đưa ra một chủ ý, nói rằng họ gọi một số bia, giả vờ là một mình anh chàng uống, và sau đó gọi cho cô gái mà anh chàng thầm thích đến.
Cô nghe có vẻ thích thú, Tống Lâm thanh toán xong đi lại, cúi đầu nhìn cô, có chút khó hiểu: “Sao vẫn chưa đi?”
Khó lắm Mộ Cẩm Vân mới có hứng thú làm bà tám, đưa tay kéo tay anh ngồi xuống ghế của mình: “Đợi chút đã, Tống Lâm, em muốn xem bàn bên kia đang có chuyện gì.”
Tống Lâm nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy một đám người, sắc mặt của anh bỗng tối lại: “Có gì đáng để xem đâu chứ.”
Mộ Cẩm Vân bám lấy cánh tay anh: “Có! Vừa nãy bọn họ nói người con trai mặc quần đùi đen kia đang giả vờ say! Sau đó lừa bạn gái kia đến để tỏ tình!”
Tống Lâm miệng ngậm điếu thuốc, muốn kéo cô ấy đi, nhưng khi quay mặt qua, thấy cô đang dựa vào vai mình, tư thế rất thân mật.
Anh đột nhiên cảm thấy giữ nguyên một lúc như thế cũng chẳng sao.
Mộ Cẩm Vân đơn thuần kéo anh đi xem náo nhiệt, cô cũng không để ý rằng toàn thân mình đã dựa sát vào người anh.
Bọn họ cũng không đợi bao lâu, người con gái đó vội vội vàng vàng cùng bạn chạy tới.
Đám con trai đó cũng khá là nghĩa hiệp, còn biết điều tách bạn của cô gái đó ra.
Anh chàng kia giả vờ say, loạng choạng ngã vào lòng cô gái, cô gái kia có vẻ như vừa mới tắm xong liền chạy qua luôn, tóc vẫn còn ướt, có chút ngại ngùng, nhưng vẫn đưa tay ra đỡ lấy người con trai, có thể nhìn ra rằng cô gái cũng thích người con trai.
Bạn của cô bị đám bạn kia giữ lại, cô chỉ có thể một mình đỡ anh ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân kéo tay Tống Lâm đuổi theo đôi kia, chiếc xe cô gọi để đến đây vẫn dừng ở trên đường, Mộ Cẩm Vân nhìn bọn họ lên xe, sau đó cô không nhìn thấy gì nữa.
Nhưng chỉ cần người con trai kia không ngốc nghếch, thì nên nắm lấy cơ hội này để tỏ tình.
“Chúng ta về thôi.”
Cô thôi không nhìn nữa, quay đầu nhìn Tống Lâm.
Anh nhìn cô, nắm tay cô đi qua đường.
Mộ Cẩm Vân đột nhiên nhớ ra thứ gì đó, bèn cúi đầu cười rồi nhìn anh: “Tống Lâm, tối qua không phải anh cũng giả vờ say đấy chứ.”
“Tại sao anh phải giả vờ say cơ chứ.”
Mặt anh toát vẻ ung dung, nhưng Mộ Cẩm Vân biết anh vẫn luôn biết giả bộ.
Cô hắng giọng: “Thế tại sao tối qua đột nhiên anh lại uống rượu?”
Tống Lâm không trả lời câu hỏi của cô, bời vì đèn tín hiệu giao thông đã chuyển màu: “Đèn xanh rồi.”
Nói rồi, anh nắm tay cô băng qua đường.
Về đến khách sạn đã là mười một giờ hơn, Mộ Cẩm Vân tắm xong bước ra ngoài, Tống Lâm đang nghe điện thoại.
Cô cầm chiếc điện thoại, ngồi bên cạnh hỏi tình hình hôm nay của Hứa Thanh Nga.
Cô muốn về thành phố Hòa Bình một chuyến, chủ yếu là muốn xem tình hình của Hứa Thanh Nga thế nào.
Trước kia vì chuyện của cô, cô nghe Hàn Nghị nói Hứa Thanh Nga có chút dấu hiệu.
Hứa Thanh Nga sau khi mang thai thì đã ngủ sớm, lúc đó cô cũng đã biết là sẽ không chờ đợi được thông tin gì rồi.
Sau một hồi, Tống Lâm đã vào phòng tắm.
Cô không có gì làm, bèn liên lạc với Tiêu Dật, hai người lệch múi giờ tận mười hai tiếng đồng hồ, hỏi về tình hình của công ty.
Khoảng thời gian này Tiêu Dật rất bận, cô gửi tin nhắn đến, anh ta toàn không trả lời, Mộ Cẩm Vân đoán rằng anh ta đang họp, đành vứt điện thoại sang một bên, mở ti vi của khách sạn lên.
Chương trình truyền hình cũng rất nhàm chán, cô chuyển kênh không biết bao nhiêu lần, lúc Tống Lâm tắm xong, cô cũng chưa tìm thấy kênh gì hay để xem.
Không biết có phải đàn ông ai cũng giống nhau không, mỗi khi tắm xong đều không lau đầu, đầu anh toàn nước, anh vừa quay đầu lại mặt Mộ Cẩm Vân bị nước nhỏ xuống ướt cả mặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay lên sờ mái tóc ướt của anh: “Anh mau lau tóc ướt của anh đi.”
“Để đó nó tự khô.”
Anh nói rồi bế cô lên, Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn, có chút ngại ngùng, không biết anh có ý gì: “Anh không mệt sao?”
Rõ ràng vài ngày trước hai người đã làm rồi, đây mới có mấy ngày trôi qua, cô cảm thấy lưng đau khủng khiếp.
“Thể lực anh tốt mà.”
Mộ Cẩm Vân đưa tay lên ngăn anh lại: “Nhưng em thì không”
“Vậy thì để anh”
“Anh...”
Đối với việc này thì Tống Lâm là phái mạnh, cô chưa một lần nào có thể từ chối.
Mộ Cẩm Vân định ngày mai thức dậy, ăn sáng đầy đủ, sau đó từ từ dọn đồ để đến
Buổi sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì đã là chín giờ hơn rồi, rèm cửa sổ đã được kéo ra, chỉ còn để lại một lớp rèm mỏng, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua, cô đưa tay che che mắt, Tống Lâm không có trong phòng, anh đang nghe điện thoại bên ngoài.
Bên trong phòng rất yên tĩnh, tiếng anh nói không to nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được anh đang nói gì.
Cô nằm thêm một lát mới đi vào phòng tắm, lúc cô ra thì Tống Lâm đã nghe điện thoại xong, đứng trước cửa sổ nhìn cô: “Chào buổi sáng”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh: “Đã chín giờ rồi, tổng giám đốc Lâm à, ai nói là chín giờ còn sớm vậy”
Anh nhau nhẹ mày: “Anh nói đó”
Cô không thèm để ý anh, lấy quần áo từ trong vali ra thay.
Nhân viên khách sạn đưa bữa sáng tới, Mộ Cẩm Vân ăn một bát cháo rồi bắt đầu dọn dẹp đồ về Hà Nội.
Chuyến bay dài một tiếng mười mấy phút, lúc máy bay đáp hạ cánh đến Hà Nội vừa đúng lúc bữa trưa.
Lý Minh Việt đến đón, nhìn thấy Lý Minh Việt, cô nhớ ra chuyện gì đó: “Thư ký Minh Việt, máy ghi âm mà cậu mua cho tổng giám đốc Lâm là hãng gì vậy? Giới thiệu cho tôi đi, tôi cũng muốn mua.”
Lý Minh Việt đột nhiên bị gội tên, không biết nói gì cuối cùng đành nói tên hãng máy ghi âm: “Là một nhãn hàng ở bên Đức, là tôi nhờ bạn tôi mua.”
“Vậy cậu cũng nhờ bạn cậu mua cho tôi một cái đi.”
Lý Minh Việt: “...”
Cặp vợ chồng này đã xảy ra chuyện gì vậy.
Trên mặt của thủ phạm không thay đổi, dắt Mộ Cẩm Vân lên xe và hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì”
Mộ Cẩm Vân quay đầu lại mỉm cười và nhìn anh một cách thờ ơ: “Cái gì cũng được, em ăn gì cũng được.”
Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại trước quán Ngọc Hương, và Tống Lâm lại đưa cô đến ăn những món ăn của đám cưới.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy anh ấy cố ý, cố ý trả thù mình khi nhờ Lý Minh Việt mua máy ghi âm ghi âm.
Sau bữa ăn, Tống Lâm siêng năng đến mức thay vì theo cô về căn hộ mà là trở về công ty.
Sau khi Mộ Cẩm Vân về nhà, cô ấy sắp xếp lý lịch của bản thân, cô ấy từng chơi với Cảnh Quân, không có việc gì cũng không sao, dù sao cô ấy cũng có đủ tiền.
Nhưng bây giờ cô ấy đã quay lại với Tống Lâm, cô ấy không thể thoải mai đi ra ngoài như trước nữa.
Cả ngày ở nhà như vậy là không thực tế, vì vậy cô ấy định bắt đầu tìm việc.
Cô ấy ở độ tuổi này và đã khởi nghiệp thành công rồi, và cũng đã từng là giám đốc điều hành của một công ty lớn, đương nhiên là lý lịch của cô ấy rất đẹp, không lâu sau khi sơ yếu lý lịch của cô ấy được nộp đi, có nhiều nhân sự đã gọi đến.
Cô ấy đã chọn ra hai công ty và dự định sẽ đi phỏng vấn vào ngày mai.
Nộp sơ yếu lý lịch xong thì cũng đã hơn bốn giờ, gần năm giờ chiều, cô thay bộ quần áo mới, định đi tìm Tống Lâm ăn tối.
Chị tiếp tân ở quầy lễ tân đã nhận ra cô từ lâu, khi cô vừa bước vào, mọi người đã chào hỏi và nhiệt tình đưa cô vào thang máy.
Thang máy đi thẳng lên văn phòng của Tống Lâm, Lý Minh Việt sửng sốt khi nhìn thấy cô: “Cô Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm đang gặp khách hàng ở bên trong.”
Cô gật đầu: “Tôi sẽ đợi ở khu vực chờ.” Cô vừa nói, vừa bước qua.
Nửa tiếng sau, cửa văn phòng bị đẩy đi.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt trong chốc lát, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy là một người đẹp.
Cô ấy trạc tuổi Tống Lâm, khí chất thì rất lớn, cử chỉ đều tự tin.
Mọi ánh mắt của cô trong cuộc trò chuyện đổ dồn vào Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân nhận ra người này, cô ấy là con gái của chủ sở hữu bất động sản Hồng An, An Kim Hiền đã kết hôn một lần nhưng đã li hôn cách đây ba năm.
“Tổng giám đốc Lâm, buổi tối nay anh có ngại đi ăn cơm với em không?” An Kim Hiền mang một đôi mắt đào hoa đặc trưng, khi cô cười như có thể cuốn hút được tất cả mọi người.
Nhưng Tống Lâm cũng không để ý: “Thư ký Minh Việt, tiễn khách đi.”
An Kim Hiền cười: “Lần sau có thời gian chúng ta cùng dùng bữa.”
Tống Lâm không đáp lại, Mộ Cẩm Vân cũng không ở lại nữa.
và đứng dậy bước ra: “chị An, thật trùng hợp quá?”
Cô ấy gặp qua An Kim Hiền một lần, khi cô mới ở Đà Nẵng một năm trước đây.
An Kim Hiền có chút sửng sốt: “Giám đốc Cẩm Vân, thật trùng hợp, cô cũng ở đây?” Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Tống Lâm, và mỉm cười hờ hững: “Tôi đến đây để gọi chồng tôi ăn tối.”
Cô ấy nói xong và dừng lại một chút rồi bảo: “Cô Kim Hiền, nếu cô không ngại, thì chúng ta hãy đi cùng nhau”.
An Kim Hiền liếc với cô đầy ẩn ý: “Được quá, tôi mới đến Hà Nội, cũng không quen lắm.”
Vừa dứt lời, một giọng nói cứng rắn truyền đến: “Tôi thấy phiền” Anh nói xong, liền kéo Mộ Cẩm Vân đến bên cạnh anh, cau mày, và dường như một chút tức giận: “Tôi không thích ăn với người phụ nữ khác.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh một cách ngây ngốc, sau đó nhìn sang An Kim Hiền: “Cô Kim Hiền, tôi xin lỗi, tính anh ấy là thế này.”
An Kim Hiền cũng mỉm cười, không có chút bối rối trên khuôn mặt của mình: “.
Sau này có thời gian chúng ta sẽ hẹn riêng, tôi không làm phiền hai người nữa, đi trước nhé.
“Thư ký Minh Việt, tiễn cô Kim Hiền đi.” Mộ Cẩm Vân đã nói điều này.
An Kim Hiền liếc cô một cái, gật đầu rồi bình tĩnh rời đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...