Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


","Lý Minh Việt đứng một góc nhìn, anh ta cũng đã ngoài ba mươi, vợ con đủ cả, đều không nghĩ đến hôm nay vì chữ “Tình” mà xúc động nguyên một ngày.
Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân trong năm năm qua hết tan rồi lại hợp, tất cả những lần vướng mắc giúp đỡ hay hãm hại lẫn nhau anh ta đều chứng kiến một lượt.
Sáu tháng trước, anh ta thậm chí còn cảm thấy hai người chia tay là tốt nhất.
Anh ta cùng Tống Lâm cùng nhau hơn mười năm, hơn ai hết hắn biết rõ anh là người như thế nào
Nhiều năm như vậy, anh ta chưa bao giờ thấy Tống Lâm cúi đầu nhận thua, càng chưa nhìn thấy anh cúi đầu.
Anh muốn gì, bất kể thế nào, anh đều làm mọi cách để có được nó về tay mình.
Ban đầu, hắn nghĩ Mộ Cẩm Vân chỉ là một người phụ nữ thông minh, nhưng chỉ sau những năm này, hắn mới biết rằng cô thực sự là một người sẵn sàng lấy mạng người khác.
Hai người đều cứng đầu cứng cổ, ngoại trừ năm đầu tiên ngọt ngào yêu thương nhau, sau đó là dị nghị làm tổn thương lẫn nhau.
Hắn được xem như người ngoài cuộc, trong lòng ích kỷ chỉ muốn hai người họ tách ra, ít nhất cũng tách ra riêng biệt, ai cũng không cần giống như sói với hổ, giận dữ, không muốn nhượng bộ lãnh thổ của mình.
Nhưng trong sáu tháng kể từ khi họ xa cách, anh thấy tính tình của Tống Lâm ngày càng trở nên kỳ quặc.
Ngày hôm đó khi Tống Lâm nói anh muốn đi một mình, anh ta thực sự rất sốc.
Anh ta biết rằng một người như Tống Lâm đã sống trong những âm mưu thủ đoạn hai mươi năm qua, những gì mẹ ruột của anh để lại cho là sự lạnh lùng tuyệt vọng.

Những gì ba ruột để lại cho anh chỉ là hàng loạt kẻ giết người muốn tước đoạt mạng sống của anh.

Tống Thành là người duy nhất còn chút tình cảm với anh, cuối cùng cũng chỉ là loại tâm địa ác độc, vô ơn, muốn ném anh trở lại vũng bùn trước đó.
Tống Lâm là người yêu sinh mạng mình, đúng như lời anh nói, rất nhiều người muốn mạng của anh, anh sẽ khiến những người đó nhìn anh sống đến bách niên giai lão.
Vì vậy nhiều năm qua, anh rất hạn chế hút thuốc và rượu bia, trên bàn rượu của anh chưa bao giờ có rượu.
Anh ăn uống đều đặn, và dù bận rộn đến đâu, anh ấy cũng sẽ tập thể dục ba đến bốn ngày một tuần.
Tống Lâm là người yêu mạng sống của mình nhất mà hắn từng thấy, không chỉ nói xuông mà còn thực hiện rất nghiêm túc.
Nhưng ngày hôm đó, anh mở miệng nói anh sẽ một mình đi cứu Mộ Cẩm Vân.

Lương Lập Dương hận Tống Lâm đến chết, khi Mộ Cẩm Vân bị bắt, mọi người đều biết mục tiêu của hắn không thể là Mộ Cẩm Vân.
Ngón tay út gửi ngày hôm đó, Tống Lâm không thể không nhìn ra đó không phải từ Mộ Cẩm Vân, nhưng anh vẫn không ngần ngại lao vào hố lửa do Lập Dương sắp đặt, chỉ vì cô.
Bây giờ, anh đang vật lộn ở ranh giới sinh tử, việc đầu tiên khi tỉnh lại là kéo người ấy về lại bên anh.
Mộ Cẩm Vân có thể không biết chiếc nhẫn, nhưng anh ta biết.
Khi tiến hành ca mổ, bác sĩ đã tháo chiếc nhẫn ra và đưa cho hắn để bảo quản an toàn, anh vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là hỏi về chiếc nhẫn.
Lý Minh Việt nghẹn ngào khi nhìn thấy chiếc nhẫn đã về với chủ của nó.
Mặc dù Tống Lâm vừa trở về từ âm phủ, nhưng anh chỉ có chút sức lực.
Sau khi gặp Mộ Cẩm Vân, anh không thể kìm lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt cả người phát lạnh.
Lý Minh Việt nhìn cô nói: “Cô Cẩm Vân, không cần lo lắng, bác sĩ nói, Tổng giám đốc Lâm vừa mới tỉnh lại, hiện tại mỗi ngày chỉ có thể tỉnh táo một chút.”
Cô hơi nhẹ nhõm khi nghe những lời của Lý Minh Việt.
Tống Lâm lại ngất xỉu, phải ở lại phòng chăm sóc đặc biệt một thời gian dài để quan sát, sau đó mới được chuyển lên phòng tổng hợp sau khi xác nhận mọi chuyện đã ổn.
Cô y tá để hai người họ ra ngoài, Mộ Cẩm Vân chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình nhìn xuống.
“Cô Cẩm Vân.”
Lý Minh Việt gọi cô một lần nữa, cô gần như không thể bình tĩnh lại, cởi bỏ bộ quần áo vô trùng rồi bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
“Mộ Cẩm Vân.”
Hứa Thanh Nga khi thấy cô đi ra, cô muốn hỏi tình hình của Tống Lâm, nhưng lại sợ rằng không tốt, sợ động đến nỗi đau trong lòng Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân lau nước mắt: “Anh ấy tỉnh rồi, sau vài lần kiểm tra nữa có thể sẽ được xuất viện.”
Nghe đến đây, Hứa Thanh Nga cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Lý Minh Việt nhìn Mộ Cẩm Vân, anh ấy do dự: “Cô Cẩm Vân, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, đi theo Lý Minh Việt vào lối thang bộ.

“Cô Cẩm Vân, những điều này thật sự không nên để tôi nói với cô, nhưng tôi nghĩ người cao ngạo như Tổng giám đốc Lâm chắc sẽ không đích thân nói với cô.”
Hắn nói rồi dừng lại một chút: “Bốn năm trước lúc cô ra đi thật sự tổng giám đốc Lâm biết điều đó, nhưng Trịnh Bối Văn đã cảnh báo Tổng giám đốc Lâm, anh ấy lo lắng sẽ động đến cô, vì vậy cô rời đi cũng tốt.

Anh ấy vốn dĩ muốn mọi chuyện kết thức sẽ tìm cô, nhưng cô vừa đi đã là bặt vô âm tín.”
Mộ Cẩm Vân không nói một lời, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô đã lựa chọn rời đi.
Tống Lâm có sự kiên định của anh ấy, cô cũng có giới hạn riêng của mình.
“Khi máy bay của cô vừa cất cánh, anh ấy làm đám cưới kết thúc sớm, một mình lái xe ra quốc lộ rồi dừng lại.

Tôi bước xuống xe và chạy phía sau anh ấy, anh đột nhiên quay lại nhìn tôi và nói với tôi rằng anh cảm thấy sợ hãi.”
Những lời của Lý Minh Việt không làm cho cô có quá nhiều cảm xúc, nhưng khi nghe đến điều này, Mộ Cẩm Vân có thể cảm thấy trái tim của cô rõ ràng là run lên.
Có gì đó chặn lại cổ họng cô, cô nhìn Lý Minh Việt và nói: “Những chuyện đã qua, hãy để nó trôi qua.”
Cô ấy nói rất nhẹ, nhưng rốt cục có cho qua được không, chỉ có cô mới biết được.
Lý Minh Việt gật đầu: “Tôi nói điều này, không phải vì tổng giám đốc Lâm.

Cô biết đấy, tôi luôn ngưỡng mộ cô, bất luận là đồng nghiệp hay nửa kia của Tổng giám đốc Lâm.

Tổng giám đốc Lâm, con người này, tôi và anh ấy đã đi cùng nhau hơn mười hai năm.

Khi cậu lên bảy mẹ cậu ấy tự nhiên phát điên.

Sau khi treo cổ tự tử không thành, lại bị bố cậu cho uống thuốc gây ảo giác nhảy lầu tự tử.


Sau đó, chú của cậu đưa cậu về lại Nhà họ Tống.

Nhưng nhà họ Tống luôn cảm thấy mẹ của cậu ấy lấy đi phần lớn tài sản của nhà họ Tống nên đối xử với cậu ấy chẳng ra gì, thậm chí còn bạo hành cậu rất nhiều.

Sau này Nhà họ Tống có một cậu cháu trai lên Hà Nội, hắn làm đủ mọi điều xấu, vốn dĩ hắn cho rằng Tống Lâm vẫn là Tống Lâm của trước đây, muốn dụ dỗ cậu dử dụng ma túy để hủy hoại cậu.

Tống Lâm liền đem hắn ném thẳng xuống biển.

Kết cục đó có thể Tống Thành không thể lường trước được.

Sau đó, hắn cắt đứt mọi quan hệ với tổng giám đốc Lâm.”
Lý Minh Việt vừa nói vừa liếc nhìn Mộ Cẩm Vân: “Tổng giám đốc Lâm từ năm mười tuổi trở đi, trừ việc chung huyết thống thì cậu bị nhà họ Tống ngược đãi rất nhiều, lại phải đối mặt với việc chính tay giết cha mình.

Năm cậu mười lăm tuổi thiếu chút nữa đã chết rồi, bị chôn trong băng tuyết, nếu hôm ấy không gặp được người thợ săn tốt bụng ắt hẳn cậu đã chết dưới tay cha mình.”
“Cô Cẩm Vân, Tổng giám đốc Lâm con người này sống đến nay đã hơn ba mươi tuổi rồi, thứ duy nhất có thể ủ ấm trái tim cậu ấy chỉ có thể là cô.

Cô cũng biết, cậu ấy bướng bỉnh, kiêu ngạo.nhưng thật sự cậu ấy rát yêu cô, khi Lương Lập Dương yêu cầu cậu một mình đến cứu cô, cậu không một chút dao động đã tự mình rời đi, trước giờ cậu ấy yêu mạng mình hơn bất kỳ thứ gì thậm chí chưa từng đụng tới rượu, thuốc lá, đông cũng như hè, cậu ấy cũng nhất định phải luyện tập thể lực, tức là sống lâu hơn một chút so với những người mong cậu chết, nhưng anh ấy suýt chút nữa vì cô mà mất mạng, tôi nghĩ hai người dù có gì cũng hãy nên bỏ qua cho nhau.

Cô Cẩm Vân.”
Lý Minh Việt cúi đầu nhìn cô: “Cô Cẩm Vân, tôi hy vọng, sau này tôi có thể gọi cho cô một câu Bà Tống.”
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, để cô lại đằng sau.
Mộ Cẩm Vân đứng đó, từ đầu đến cuối không nói được điều gì.
Rốt cuộc, cô vẫn trách anh, không đơn giản chỉ vì sự lựa chọn của của anh ngay từ đầu, hơn thế anh từng bị đối xử như vậy cũng chưa từng kể cho cô nghe một chút nào.
Thật ra cô đã cho anh rất nhiều cơ hội, mấy tháng qua cô đợi chờ nhưng hễ anh bảo cô đợi anh thì cô vẫn đi, nhưng cô sẽ không hận anh nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ, cô thậm chí không thể phàn nàn.
Sự bướng bỉnh của anh, sự kiêu ngạo của anh, giờ đây đều trở thành nỗi đau của cô.
Nhớ lại những gì Lý Minh Việt đã nói, không kìm được mà trượt người dựa vào tường một chút, nước mắt rơi nhìn chiếc nhẫn trên tay.
Hứa Thanh Nga đứng ngoài cửa đường thang bộ, nghe thấy câu chuyện cũng không nói lời nào, chỉ đứng vậy, chờ cô.
Đến sáu giờ tối, Tống Lâm cuối cùng cũng được chuyển ra khu tổng hợp.
Khi Lý Minh Việt tìm thấy Mộ Cẩm Vân, anh ta nói rằng các chuyên gia đề nghị Tống Lâm quay trở lại Hà Nội.

Dù sao, anh vẫn đang bị tràn khí màng phổi.
Mộ Cẩm Vân không hiểu gì về mặt này, vì chuyên gia đã nói nên cô ấy đương nhiên sẽ nghe theo.
Lý Minh Việt sắp xếp một chiếc trực thăng ngay lập tức, sau chín giờ tối, Mộ Cẩm Vân cùng với Tống Lâm lên trực thăng.
Khi trực thăng hạ cánh xuống Hà Nội thì đã gần mười một giờ tối.
Mộ Cẩm Vân đi theo xe cấp cứu của Tống Lâm đến bệnh viện, sáng sớm Lý Minh Việt mua cho Mộ Cẩm Vân ít đồ ăn, cô ăn vài ngụm cháo, ngồi ở mép giường nhìn người đàn ông đang ngủ.
Tống Lâm bây giờ nằm ​​trên giường bệnh, cả người rất yếu, không còn là Tổng giám đốc Lâm ép cô không còn nơi nào để đi.
Cô nhìn anh, muốn khóc mà lại muốn cười.
Trong đêm khuya thanh vắng, Lý Minh Việt rời phòng, kê một chiếc giường bên ngoài phòng và ngủ thiếp đi.
Mộ Cẩm Vân nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, mới nhớ tới lúc nói với cô rằng cô được tự do, trên mặt không có biểu hiện gì, lúc đầu chỉ cảm thấy mệt mỏi, bây giờ nghĩ lại có lẽ anh thật sự bất lực.
Cô cúi đầu xuống và nắm lấy chiếc nhẫn trên tay mình, chiếc nhẫn này rất dễ nhận ra, cô đã ném nó rất nhiều lần vào sáu tháng trước, dù thế nào anh cũng tìm thấy nó.

Ngày hôm sau khi cô mở mắt ra, chiếc nhẫn lại ở trên tay cô rồi.
Ngày cô rời khỏi biệt thự, cô tháo chiếc nhẫn ra và đặt trên bàn cạnh giường.
Cô cứ nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ trở về đây nữa, có thể Tống Lâm đã nhận thua rồi.
Nhưng bây giờ, chiếc nhẫn lại trên tay cô một lần nữa.
Loanh quanh một vòng, chắc hẳn ngay từ đầu, cô đã không thể tránh khỏi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui