Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


Hứa Thanh Nga đứng ở bên giường nhìn cô thật lâu, vài lần muốn gọi cô nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Cô gái ấy lén lút đóng cửa ra ngoài và nhìn Hàn Nghị đang đứng ngoài phòng khách: ""Anh về trước đi em ở lại đây trông chừng cho cô ấy.""
Hàn Nghị gật đầu: ""Đừng lo lắng quá.""
""Ừ."" Hứa Thanh Nga lên tiếng và tiễn anh ta ra ngoài.
Sau khi tiễn Hàn Nghị về, cô ấy lại trở về trong phòng ngủ, Mộ Cẩm Vân vẫn còn trốn trong chăn như đang ngủ, nhưng cô ấy không dám đến chạm vào
Cô ấy Nghĩ tới cảnh Mình vừa mới vọt vào trong, ánh mắt của Mộ Cẩm Vân khi ấy khiến Hứa Thanh Nga cảm thấy khó chịu.
Người đàn ông Tống Lâm này thật là đáng ghét!
Mộ Cẩm Vân không ngủ, cô nằm bên trong chăn và nhớ tới những lời Tống Lâm nói thì lại cảm thấy hận thù bao phủ lấy cả người mình.
Cô không yêu anh! Làm sao cô có thể yêu anh được nữa cơ chứ!
Thế nhưng cô cũng biết rằng mình đang tự lừa mình dối người!
Nếu như không thương thật thì tốt quá!
Nếu như cô thật sự không thương anh thì có lẽ đã không hận anh đến thế!
Nhưng cô không thể nào làm được! Cô thực sự không thể nào làm được!
Nghĩ tới đó cô lại hận chính bản thân mình rõ ràng cô là người bị coi thường! Rõ ràng cô là người đã tự dâng mình lên trước mặt anh để anh có thể thoải mái chém giết.
Nước mắt cứ rơi xuống không ngừng cô nghĩ đến đứa trẻ đó và cảm thấy cả người mình như đang vỡ vụn ra, lạnh đến nỗi run rẩy.
Nhiều năm trôi qua nhưng cô vẫn nhớ rõ cái ngày đó!
Sự tuyệt vọng của cô, sự đau khổ của cô, tất cả đều dồn vào ngày hôm đó!
Hứa Thanh Nga ngồi trong phòng gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thể nhịn được đi tới xốc chiếc chăn lên.
Cô gái ở dưới tấm chăn ấy đã ngủ rồi nhưng gối đầu lại ướt mèm, hai mắt sưng phù lên và nước mắt vẫn còn vương trên mi.
Hứa Thanh Nga biết chắc chắn cô đã khóc rất lâu.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy nên hứa Thanh Nga biết rõ chuyện có thể khiến cô đau lòng như thế chỉ có thể là đứa bé.
Cô ấy cẩn thận nhấc đầu Mộ Cẩm Vân lên và đổi thành một chiếc gối khác.
Mộ Cẩm Vân vừa nằm xuống thì đã ngủ thẳng đến hơn sáu giờ chiều, sắc trời bên ngoài dần tối xuống và cô mở mắt ra nhìn căn phòng u ám chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Sau Một lúc lâu cô mới nhớ ra mình đã không còn ở trong nhà giam nữa, cô đã được thả ra ngoài.

Cô cũng biết rằng cái giá mình phải trả còn lớn hơn rất nhiều.
Có người gõ cửa, giọng của Hứa Thanh Nga vang lên: ""Cẩm Vân à Cậu đã tỉnh giấc chưa.""
Nghe thấy tiếng của Hứa Thanh Nga, Mộ Cẩm Vân chống giường ngồi dậy và khàn giọng nói: ""Mình dậy rồi!""
""Mình có thể vào trong được chứ?""
""Được."" Cô đã khóc một lúc lâu nên giọng khàn khàn.
Cửa nhanh chóng được đẩy ra, Hứa Thanh Nga nhìn thấy căn phòng u ám thì sững người và giơ tay mở đèn: ""Tại sao cậu lại không mở đèn thế?""
Ánh đèn hơi chói mắt nên Mộ Cẩm Vân giơ tay che lại: ""Mình vừa mới tỉnh thôi.""
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thanh Nga rồi lại cúi xuống không nói gì.
""Cậu có đói bụng không?""
Mộ Cẩm Vân khẽ lên tiếng: ""Có.""
""Thế thì cậu đi rửa mặt để ra ngoài ăn chút gì đi! Mình có hầm canh gà.""
""Được."" Mộ Cẩm Vân lên tiếng nhưng cô vẫn ngồi đó không động đậy
Hứa Thanh Nga nhìn cô một lát rồi không lên tiếng thúc giục mà chỉ xoay người ra ngoài.
Sau một lúc lâu thì Mộ Cẩm Vân mới bước xuống từ trên giường và vào phòng tắm.
Cô chống hai tay trước gương và nhìn bản thân mình trong thương thật thảm hại
Có rất nhiều tóc thấm đẫm nước mắt nên bết lại với nhau ánh mắt cũng sưng phù lên.

Nước mắt trên mặt trông cực kỳ xấu.
Cô thoáng sũng người và vội vàng mở nước ra rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong thì ra ngoài lấy lược chải tóc.
Khi Mộ Cẩm Vân ra khỏi phòng thì trạng thái của cô đã tốt lên rất nhiều.

chỉ là mắt vẫn sưng phù lên nên trong tinh thần không được tốt lắm
Hứa Thanh Nga thấy cô bước ra thì thở phào nhẹ nhõm: ""Canh gà mái hầm hai tiếng đồng hồ rồi đấy, cậu lại đây nếm thử xem sao.""
Cô ấy nói xong bèn múc cho cô một chén canh gà.

Mộ Cẩm Vân nhận lấy rồi nói: ""Cảm ơn.""
""Nóng đấy, cậu cẩn thận một chút.""
""Ừ.""
Mộ Cẩm Vân uống hết một ngụm canh: ""Gần đây sản phẩm trang điểm của Dành Dành thế nào rồi?""
Cô ở trong đó một tháng thì Dành Dành đã thừa thắng xông lên, tung ra bộ sản phẩm mới gồm có phấn má hồng và phấn mắt.
""Rất tốt, cả tinh dầu của Dành Dành cũng được bán ra khá nhiều.""
""Tốt rồi.""
Hứa Thanh Nga nhìn cô, thoáng do dự hỏi: ""Cậu có về không?""
""Không về được.""
Cô và Tống Lâm đã xé rách lớp da cuối cùng rồi, đó giờ cô luôn cảm thấy mình như thế là đáng đời nhưng bây giờ lại nghĩ bản thân quá thiệt thòi và uất ức.
Tại sao cô phải sợ Tống Lâm?
Có cái gì phải sợ đâu?
Cô phải tới Hà Nội, phải khiến Hạ Như Mộng trả một cái giá đắt!
Mộ Cẩm Vân không tính gạt Hứa Thanh Nga: ""Mình tính trở về Hà Nội!""
Hứa Thanh Nga kinh ngạc một chút, mím môi, rốt cuộc không nói gì thêm.
Bữa cơm này hơi áp lực.

không ai nhắc đến chuyện hồi chiều.
Hứa Thanh Nga ăn cơm với cô xong thì đi.
Hơn bảy giờ thì Hòa Bình đã bắt đầu chuyển sang màn đêm, Mộ Cẩm Vân ngồi đó nhìn bầu trời ngoài cửa sổ và rít một hơi thuốc lá, cô nheo mắt lại lại nhìn bóng đêm ngoài kia.
Cuối cùng Lý Minh Việt cũng đã điều tra rõ ràng chuyện năm đó cùng với việc Hạ Như Mộng cố ý đụng vào mộ Cẩm Vân khi đang ở sân trượt tuyết.
Ban đầu cô ta chỉ định cử người đi chụp hình Mộ Cẩm Vân và Lục Hoài Cẩn để gửi về cho Tống Lâm thôi nhưng không ngờ lại phát hiện ra chuyện cô mai thai.
Vì thế cô ta mua chuộc y tá để bác sĩ kê toa thuốc cho cô, sau đó lại lặng lẽ bỏ thêm một loại thuốc gây sảy thai vào.

Trước đó khi Mộ Cẩm Vân bị thương chân, bác sĩ có hỏi chuyện cô mang thai, kinh nguyệt cô chậm một tuần và khuyên cô đi siêu âm xem thế nào nhưng sau đó bị cái chân rồi lại quên mất, cuối cùng để Hạ Như Mộng tranh thủ được cơ hội.
Khi Mộ Cẩm Vân không thể giữ lại đứa nhỏ mới biết mình mang thai, Lục Hoài Cẩn đã giúp cô giải quyết ý tá đó.
Khi ấy Hạ Như Mộng đính hôn với anh ta nên Lục Hoài Cẩn không thể đụng vào cô ta.
Nhà họ Lục muốn làm gì đó với Hạ Như Mộng thì hơi khó khăn nhưng nếu muốn thì cũng không hẳn là chẳng có cách này.
Anh ta không làm gì, khỏi nghĩ cũng biết là ý của Mộ Cẩm Vân.
Cô không làm gì với Hạ Như Mộng, cũng không nói cho anh biết mình từng mang thai đứa con của anh.
Tống Lâm với lấy một điếu thuốc và, đứng dậy đi ra ban công.
Hòa Bình lạnh hơn Hà Nội, gió thổi qua như băng đâm vào người, có thể thấu da thấu thịt.
Anh nhớ tới những lời Mộ Cẩm Vân nói vào chiều nay, cánh tay cầm điếu thuốc chợt run lên.
Một điếu thuốc cháy hết, Tống Lâm lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số Lý Minh Việt.
""Hẹn Hạ Như Mộng cho tôi.""
""Được thưa tổng giám đốc Lâm.""
Mộ Cẩm Vân bị vào tù nên tâm trạng Hạ Như Mộng vui vẻ lắm, cả chuyện Tống Lâm ly hôn khiến cô ta khó chịu cũng phai nhạt đi.
Thế nhưng cô ta còn chưa vui được bao lâu thì đã có điện thoại của Lý Minh Việt.
Sau khi cúp điện thoại, mặt Hạ Như Mộng trắng bệch.
Chẳng lẽ Tống Lâm đã phát hiện ra điều gì?
Hôm sau Mộ Cẩm Vân thức dậy rất sớm, cô đi tới mộ của Trâm Anh.
Cô cũng không hiểu tại sao cô ấy thà chết cũng phải cắn chết cô.
Tất nhiên cô làm sếp cũng có đôi phần nghiêm khắc nhưng cô chỉ hoàn thành trách nhiệm của mình.
Đối với cấp dưới thì cô luôn hào phòng thoải mái.
Trâm Anh làm việc cũng khá nhưng tiền lương không tăng, cô còn có ý định nhắn với bên tài vụ tăng lương cho cô ấy.
Cô muốn biết đáp án, nhưng người đã chết rồi thì đáp án hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mộ Cẩm Vân đặt bó hoa tươi xuống, xoay người rời khỏi khu mộ.
Trở về nhà trọ thì bảo vệ chợt gọi cô lại và nói cô có một bức thư.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhướng mày, người đầu tiên cô nghĩ tới là Trâm Anh.
Về đến nhà, Mộ Cẩm Vân mở thư ra, tờ giấy mong manh nhanh chóng rơi xuống.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhặt lên, khi cô biết đó là chẩn đoán ung thư gan của Trâm Anh thì giật mình lấy một tờ khác ra.
Trâm Anh nói lời xin lỗi với cô, nói rằng cô ấy bị ép bất đắc dĩ, cô ấy là con gái một trong nhà, có người cho cô ấy một số tiền lớn để dồn cô vào đường cùng.

Cô ấy đã bị ung thư gan thời kỳ cuối, sống không được bao lâu, cô ấy chỉ muốn cho người nhà mình một chỗ dựa và tương lai tuổi già không phải long đong.

Bên trong có cả một cái USB, đó là bản ghi âm có thể chứng minh cô trong sạch.
Nhưng Mộ Cẩm Vân lại hủy nó, cô ngồi trên sô pha thật lâu để nhìn bức thư cô ấy để lại, sau đó cô đốt nó đi.
Không phải cô tha thứ cho Trâm Anh, cô chỉ không muốn cha mẹ cô ấy phải sống khổ sở khi về già.
Mộ Cẩm Vân trở về Hà Nội, Hứa Thanh Nga không tiễn cô.

Cô ấy nói cô chỉ đến Hà Nội một chuyện thôi rồi sẽ về.
Thế nhưng cả Mộ Cẩm Vân cũng không biết mình có về hay không.
Tháng mười một của Hà Nội không lạnh bằng Hòa Bình, cô cởi áo khoác ra và lấy hành lý chờ taxi.
Hơn ba năm không quay lại, dường như Hà Nội đã thay đổi rất nhiều rồi lại như chưa từng thay đổi.
Chiếc xe dừng lại dưới chung cư Hàng Dương, Mộ Cẩm Vân lấy điện thoại thanh toán tiền rồi xuống xe.
Cô không mua nổi tầng ba hai nên chỉ mua căn nhà bình thường, ở tầng hai mươi.
Người bán nhà vội vàng sang tay nên cô được lời lớn, ba phòng ngủ hai phòng lớn, chỉ có vài tỷ.
Hai ngay trước cô đã nhờ người bán nhà dọn dẹp nhà cửa lại, hôm nay cô chỉ cần xách theo vali vào là ở được.
Chăn màn, sô pha đều được thay mới, người bán cũng không thường về đây ở, mấy thứ cũ thì đã được đổi mới.
Mộ Cẩm Vân tắm rửa rồi thay quần áo rồi ra ngoài gặp Trịnh Bối Vân.
Trước đó mẹ con Trịnh Bối Vân và Hạ Như Mộng đã tính toán đấu ra đó, cô không so đo, nhưng bây giờ cô về so đo thì tất nhiên phải tìm Trịnh Bối Vân rồi/
Ha ha.
Bây giờ cô muốn đòi nợ.
Bấy giờ, trên phòng làm việc tổng giám đốc Samsung.
Lý Minh Việt nhìn người đàn ông ở bàn làm việc, thoáng do dự rồi lại mở miệng: ""Tổng giám đốc Lâm, cô Cẩm Vân hẹn gặp Trịnh Bối Vân.""
Người đàn ông đó nghe thấy lập tức giật mình: ""Khi nào?""
""Ba giờ chiều nay.""
""Ở đâu?""
""Vạn Đạt.""
Tống Lâm không nói gì nữa, Lý Minh Việt do dự rồi cũng ra ngoài.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui