Ban đêm.
Trong căn phòng trống, Mộ Cẩm Vân đi ra khỏi phòng tắm, nhìn văn kiện bị mình ném trên ghế sa lon cách đó không xa, hơi thất thần.
Đó là Missing vi phạm điều khoản hợp đồng, bồi thường ba trăm vạn nhân dân tệ cho cô.
Thật sự quá ít ỏi.
Cô nở nụ cười gằn, đi ra ngoài khui một chai rượu vang đỏ.
Trước kia, Mộ Cẩm Vân uống một ly rượu đã say, bây giờ cũng học được trước khi ngủ uống chút rượu vang đỏ.
Cô đã mất ngủ mấy đêm liên tục, nhưng mà tiếc là tửu lượng bây giờ đã không giống khi xưa, dễ dàng say như thế.
Sau khi uống một ly rượu vang đỏ, nằm trên giường hơn nửa tiếng nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn không ngủ được.
Cô dứt khoát ngồi dậy, đưa tay mở đèn ngủ, nhìn màn hình TV ở trước mặt mà thất thần.
Hôm nay là kỳ hạn cuối Tống Lâm cho cô, anh không đến, lại cho Lý Minh Việt gửi lời đến.
Vừa nghĩ đến người đàn ông này, cô đã cảm thấy cả người đều đau, còn lạnh.
Cô nghĩ rất nhiều về những chuyện lung tung trước kia, trong đó nhiều nhất vẫn chuyện cô quyết định rời đi vào mấy tháng trước.
Một năm yêu thương như giấc mộng, sau đó lại trở thành bọt nước.
Lúc đầu ở trên sân trượt tuyết, thậm chí anh còn chưa từng nói một câu với cô.
Cô thật sự không biết Tống Lâm muốn làm gì, rõ ràng anh không yêu cô, nhưng bây giờ cứ muốn nắm lấy cô không buông.
Hà Nội, sân bay.
“Tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm vừa xuống máy bay, điện thoại của anh đã rung lên.
Nghe thấy giọng của Lý Minh Việt, anh nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Cô ấy nói thế nào?”
Đương nhiên Lý Minh Việt biết “Cô ấy” này là chỉ ai, nhưng cô ấy vốn cũng chưa trả lời gì cả.
“Cô Mộ vẫn trả lời.”
“Bây giờ tình hình của Dành Dành thế nào rồi?”
Anh vừa nói, vừa ấn mở văn kiện vừa nhận được.
Lý Minh Việt nói ra tình hình gần đây của Dành Dành, Tống Lâm không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xem điện thoại.
Anh ta vừa định mở miệng kêu Tống Lâm một tiếng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt anh dần thay đổi, Lý Minh Việt thức thời ngậm miệng.
Tin nhắn mà Tống Lâm vừa nhận cũng chẳng phải cái gì, mà đó là một tấm ảnh chụp.
Hai người trên ảnh anh đều biết, một người là Lục Hoài Cẩn, một người là Mộ Cẩm Vân.
Bối cảnh của tấm hình là vào ban đêm, cô cúi đầu, Lục Hoài Cẩn đang đưa tay giúp cô chỉnh lại tóc, nhìn giống như tình nhân vậy.
Sau khi xem xong, anh thả điện thoại di động lại vào trong túi áo, ngẩng đầu nhìn Lý Minh Việt ở bên cạnh: “Hôm nay giúp tôi hẹn Lục Anh Hoàng đi ăn cơm tối.”
Lý Minh Việt nghe có hơi không hiểu, nhưng rõ ràng anh ta cũng cảm nhận được cảm xúc của Tống Lâm không đúng lắm.
Nhưng anh ta cũng không mở miệng hỏi vì sao, đã trả lời: “Vâng, Tổng giám đốc Lâm.”
Hôm nay là thứ bảy.
Mộ Cẩm Vân lại muốn đi đến Nam Định một chuyến.
Không biết đêm qua cô đã ngủ thế nào, lúc mở mắt ra đã phát hiện mình dựa vào trên vạc giường, để lộ nửa người, nhúc nhích nhẹ cũng cảm thấy nhức đầu.
Cô không xuống giường ngay, mà đưa tay nắm lấy một chiếc áo khoác rồi phủ thêm.
Cô ngồi bên giường một lúc rồi mới đi rửa mặt.
Vừa rửa mặt vừa nghe tiếng đập cửa, Hứa Thanh Nga đứng ngoài cửa phòng: “Thức dậy chưa?”
Cô mang dép lê đi qua mở cửa: “Thức rồi.” Hứa Thanh Nga nhìn cô một cái, nhíu mày: “Sao sắc mặt cậu kém thế?”
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “Có thể tối qua ngủ không ngon.”
Cô vừa nói vừa ngồi trước bàn trang điểm mà bắt đầu trang điểm.
Hứa Thanh Nga kéo màn cửa giúp cô, ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt, Mộ Cẩm Vân vô thức híp mắt lại.
“Mấy giờ bay?”
“Mười một giờ.”
Hứa Thanh Nga khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sa lon.
Cô ấy nhìn thấy trên bàn nhỏ có chai rượu vang đỏ và ly chân cao, quay đầu nhìn thật sâu vào hình ảnh Mộ Cẩm Vân trong gương: “Lại mất ngủ à?”
“Ừm.”
Cô nhìn thoáng qua tấm gương, nhìn thấy chai rượu vang đỏ và ly chân cao trên mặt bàn mà mình chưa thu dọn, cô mấp máy môi, nở nụ cười tự giễu: “Rượu vang đỏ giúp ngủ ngon không có tác dụng với mình rồi.”
“Đêm qua trò chuyện không vui à?”
Hứa Thanh Nga không chỉ có miệng sắc bén, mà đôi mắt cũng rất lợi hại.
Tay đang vẽ lông mày của Mộ Cẩm Vân hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Nga đang ngồi trên ghế sa lon: “Mình không thể có lỗi với anh ta.”
Phần lớn mọi người đều có tư tưởng ích kỷ, trời sinh chỉ lựa chọn chuyện có lợi cho mình.
Nhưng mà Lục Hoài Cẩn là sự ấm áp ít ỏi của cô khi ở Hà Nội, những tháng ngày khó khăn đó, cô thường ở một mình trong căn hộ.
Nếu như không phải anh ta thường hẹn mình ra ngoài, cô cũng không biết lúc đó mình có uất ức không nữa.
Có lẽ anh ta đối xử không tốt với rất nhiều người phụ nữ, đa tình không chung thủy.
Nhưng mà đối với cô, Mộ Cẩm Vân cảm thấy anh ta chưa hề nợ cô.
Cô lớn thế này rồi, chưa từng có ai đối xử tốt với cô như thế cả.
Nửa đêm cùng cô leo tường vào nghĩa trang, không hỏi vì sao cả, cô muốn làm gì thì sẽ cùng cô làm cái đó.
Cô cũng muốn mình yêu anh ta, như thế thì tất cả đều vui vẻ.
Nhưng mà tình cảm không phải muốn là được, cô biết rõ mình đối với Lục Hoài Cẩn chỉ là tình bạn.
Hứa Thanh Nga từ phía ghế sô pha đằng sau nhích lại gần: “Làm người thì luôn ích kỷ một chút, nhưng mà cậu không làm được, thế thì cũng đừng ép buộc chính mình.
Dù sao đối với cậu mà nói, không có gì có thể tệ hơn nữa rồi.”
Mộ Cẩm Vân cười khổ một cái: “Lúc này cậu không thể an ủi mình một chút sao?”
“Rõ ràng mình đang an ủi, cậu nghe không hiểu sao?”
“… Thật sự là nghe không hiểu.”
Hứa Thanh Nga nhún vai: “Vậy mình cũng đành chịu thôi, bữa sáng nguội rồi.”
Mộ Cẩm Vân đành phải tăng nhanh tốc độ, sau khi sửa soạn xong, cô đi ra ngoài cùng Hứa Thanh Nga.
“Cậu mua gì thế?”
“Sữa đậu nành bánh quẩy.”
Mộ Cẩm Vân đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Hứa Thanh Nga khẽ hứ một tiếng: “Cậu đó, có đôi khi khách sáo gần chết, có đôi khi chẳng khách sáo gì cả.”
“Đây là thói quen của mình, cậu cảm thấy chúng ta có nên tăng giá hay không?”
Bởi vì bây giờ nguyên liệu không mua đồng nhất nên giá nguyên liệu tăng lên.
Hơn nữa bên này không nhiều người bán nguyên liệu, bọn họ đều mua từ phương nam, chi phí vận chuyển cũng tăng lên không ít.
“Chuyện này mình không hiểu, cậu xem mà làm đi.”
Mộ Cẩm Vân khẽ gật đầu: “Mặc dù cách để duy trì sự cân bằng là nâng giá, nhưng mình lại không tán thành lắm.
Bởi vì bây giờ người tiêu dùng đã có ấn tượng với chi phí, một khi lên giá, bọn họ sẽ dễ nảy sinh tâm trạng không hài lòng.
Nếu như thế sẽ ảnh hưởng đến việc tiêu thụ.
“Chuyện marketing trên thị trường mình không hiểu rõ, nhưng cậu nói rất đúng, mình cũng không muốn nâng giá.
Bây giờ Missing đã hủy bỏ hợp tác với chúng ta, mình nghĩ không bằng cậu thừa cơ hội này, tự mình đẩy ra.”
Ngay lúc đang ăn bánh bao, Mộ Cẩm Vân dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Ý của cậu là, chính chúng ta tự làm mỹ phẩm?”
“Có gì mà không thể chứ? Vừa lúc mình có bạn học làm cái này, năm nay anh ta nghỉ đi làm chỗ khác.”
“Mấy năm nay mỹ phẩm nội địa phát triển rất mạnh, thị trường cũng rộng lớn, nhưng mà tiền của chúng ta…”
Hứa Thanh Nga hơi nhíu mày: “Vậy thì phải xem cậu có muốn nhượng cổ phần không.”
Lúc trước hai người cùng nhanh thành lập Dành Dành, Mộ Cẩm Vân đã dùng toàn bộ tài sản của mình để góp vào.
Bảy phần cổ phần của Dành Dành là của cô, ba phần của Hứa Thanh Nga.
Hứa Thanh Nga nhìn cô một cái, tiếp tục nói: “Mình có thể bỏ ra một phần cổ phần, cậu cũng bỏ ra một phần cổ phần, trên tay anh ta có hơn hai trăm tám mươi tỷ đồng.”
Hai trăm tám mươi tỷ đồng đổi lấy hai phần cổ phần, thật ra cũng không qua đáng.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu uống một ngụm sữa đậu nành, hồi lâu mới mở miệng: “Cậu để mình suy nghĩ chút đã.”
Cổ đông của công ty gồm có cô và Hứa Thanh Nga.
Hứa Thanh Nga luôn mặc kệ chuyện sách lược của công ty, cho nên cô quản lý kinh doanh rất tự do.
Nếu như bọn họ bán hai phần cổ phần ra ngoài, mặc dù Mộ Cẩm Vân chiếm cổ phần lớn nhất, nhưng có thêm một người nữa, sau này phương hướng phát triển của Dành Dành không do một mình cô quyết định nữa.
“Người nọ cũng rất giỏi, lần này từ chức là vì công ty không coi trọng hiệu ứng thương hiệu.
Anh ta nói với mình, lấy cổ phần vì muốn yên tâm thôi, anh ta sẽ không can thiệp vào một công ty phát triển có lợi cho Dành Dành.”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày: “Vậy cậu nói với anh ta một tiếng, sau khi mình trở về từ Nam Định sẽ gặp anh ta.”
“Đi thôi.” Hứa Thanh Nga uống một miếng nước ấm: “Hơn chín giờ rồi, cậu thu dọn hành lý đi, nếu không trễ giờ lên máy bay đấy.”
Nghe thấy Hứa Thanh Nga nói thế, Mộ Cẩm Vân lấy một tờ giấy ra, vừa lau miệng vừa đi ra ngoài: “Chờ mình mười phút!”
Sau khi nói xong, cô vội vàng chạy vào phòng.
Xe vừa dừng lại, Mộ Cẩm Vân đã thấy Đàm Ngọc Tiêu.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Thanh Nga: “Thứ hai mình trở lại.”
“Biết rồi, lên đường bình an.”
“Đi nhé.”
Mộ Cẩm Vân kéo vali hành lý đi vào sân bay, Đàm Ngọc Tiêu đi lên đón: “Tổng giám đốc Vân.”
Cô khẽ gật đầu: “Hết thứ ba sắp xếp chút thời gian cho tôi, tôi hẹn một người.”
“Dạ vâng tổng giám đốc Vân.”
Hai người đi qua kiểm an, ngồi ở phòng chờ máy bay không bao lâu thì nghe giọng nói nhắc nhở lên máy bay.
Thật ra lịch trình đi Nam Định lần này của Mộ Cẩm Vân rất căng, cô phải xem xét mấy khu vực, nhưng cô chỉ ở đó khoảng ba ngày thôi.
Ba ngày liên tục, cô và Đàm Tiêu Tiếu đi không ngừng nghỉ đến những nơi khác nhau.
Sau khi xem mấy khu vực bồi dưỡng, trong lòng Mộ Cẩm Vân cũng đã có lựa chọn.
Hơn sáu giờ chiều máy bay bay về Hòa Bình.
Ăn cơm trưa xong, Mộ Cẩm Vân và Đàm Ngọc Tiêu về khách sạn lấy hành lý.
Lúc hai người đến sân bay hơi sớm, mới hơn bốn giờ.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở phòng chờ máy bay ngủ mất.
Lúc chuông điện thoại di động vang lên, cô bừng tỉnh, vừa mở mắt nhìn thấy xung quanh đều là người, trong phút chốc cô phản ứng không kịp.
Điện thoại trong túi xách reo vang lên tục, Đàm Ngọc Tiêu ở bên cạnh cũng tỉnh, nhắc cô một câu: “Tổng giám đốc Vân, điện thoại di động của cô kêu.”
Cô nghiêng đầu nhìn Đàm Ngọc Tiêu một lát, lấy điện thoại di động ra nhận điện thoại của Hứa Thanh Nga: “Thanh Nga?”
“Mai cậu rảnh lúc nào?”
Mộ Cẩm Vân ngẩn người một lát, hai giây sau mới hiểu ý của cô: “Buổi chiều đi, buổi sáng còn có cuộc họp.”
“Ừm, mình giúp cậu hẹn anh ta buổi chiều, cậu lên máy bay chưa?”
Mộ Cẩm Vân đưa tay xoa thái dương, lắc đầu: “Còn chưa…”
Cô nhìn đồng hồ, lại nói thêm: “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”
“Tám giờ mình đến sân bay đón cậu.”
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “Có hơi đó, có thể mang chút thức ăn cho mình không?”
“Cậu không ăn bữa ăn trên máy bay sao?”
“Muốn ăn nóng cơ, có nước.”
“Được rồi tổng giám đốc Vân.”
Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân nhớ hôm trước Lục Hoài Cẩn có gọi điện thoại cho mình.
Lúc ấy cô đang ở trong khu vực bồi dưỡng, tiện tay tắt.
Sau đó lúc cô tắm rửa anh ta có gọi một lần nữa, nhưng cô không bắt máy.
Mấy ngày nay cô không có thời gian đụng đến điện thoại, bây giờ vẫn còn tin nhắc nhở những cuộc gọi nhỡ.
Mộ Cẩm Vân do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm điện thoại di động bỏ lại vào túi xách.
Nếu không cho người khác kết quả tốt thì cũng không cần cho họ hi vọng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...