Mộ Cẩm Vân nhìn anh ta, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì.
Nửa ngày sau, Lương Lập Dương nở nụ cười: “Chỉ là đùa một chút thôi, đừng để ý.
”
Anh ta nói xong, di chuyển ly rượu vang trên tay mình một chút, ra hiệu mời rượu.
Mộ Cẩm Vân cũng cười một chút: “Là tổng giám đốc Dương cân nhắc tôi.
”
“Như thế là tự coi nhẹ mình sao?”
Cô cười, không nói tiếp gì.
Sau khi cơm nước xong xuôi, đương nhiên là Lương Lập Dương đưa cô về.
Mộ Cẩm Vân biết mình không từ chối được, cô cũng không vùng vẫy gì cả.
Xe dừng ở dưới tầng của căn hộ, cô quay đầu nhìn thoáng qua Lương Lập Dương: “Cảm ơn bữa tối rất ngon của tổng giám đốc Dương, còn phiền tổng giám đốc Dương đưa tôi về nhà.
Đến nơi rồi, tôi hơi mệt nên đi lên nghỉ ngơi trước.
”
“Đừng vội.
”
Anh ta kéo tay cô một chút, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh ta, có chút không hiểu: “Tổng giám đốc Dương còn có chuyện gì sao?”
Mối quan hệ của Lương Lập Dương và Tống Lâm không tốt đương nhiên không giống với sự không tốt giữa Lục Hoài Cẩn và Tống Lâm, cô biết chuyện Lục Hoài Cẩn và Tống Lâm trở mặt với nhau, chỉ là một ít chuyện lúc trước.
Nhưng quan hệ của hai người Tống Lâm và Lương Lập Dương, cô lại không thể đoán được.
Tống Lâm chưa hề nói với cô rằng anh còn có một người em trai, càng không đề cập gì đến người nhà của anh.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, bọn họ thật sự giống như bạn giường.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là cô không hiểu rõ anh nhưng anh lại nắm rõ cô trong lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân lại càng không muốn dính vào loại người như Lương Lập Dương.
Chỉ là Lương Lập Dương nhìn chằm chằm cô, cô muốn rời khỏi chắc chắn không phải chuyện đơn giản như vậy.
“Cô xem trước một chút.
”
Anh ta nói xong liền đưa cho cô một túi tài liệu.
“Anh tôi chắc là chưa nói với cô? Ông của cô từng giúp ông nội tôi vẽ một bức họa, bên trong bức họa kia có một chút bí mật giữa hai nhà chúng ta.
”
Mộ Cẩm Vân mở cặp tài liệu ra, sau khi nhìn thấy rõ ràng nội dung bên trong, mắt liền trực tiếp trợn trừng lên.
May cho cô là trong xe không đủ sáng, nếu không lúc này cô đã bị nhìn thấy biểu cảm không thể chịu nổi rồi.
Mộ Cẩm Vân sau khi hít một hơi, lúc ngẩng đầu nhìn Lương Lập Dương đã không nhìn ra chút cảm xúc nào nữa: “Ý của tổng giám đốc Dương là?”
“Không có gì, nói thế nào thì cô cũng đã theo anh tôi hơn một năm, tôi thấy vấn đề này cô vẫn có quyền biết rõ mọi chuyện.
”
Anh ta nói, đột nhiên nở nụ cười: “Mặc dù để cô biết anh tôi tiếp cận cô chỉ vì bức họa này đúng là có vẻ rất độc ác.
”
Nắm thật chặt túi tài liệu trong tay, Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “Chuyện này cũng không có gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn, cảm ơn tổng giám đốc Dương đã cho tôi biết chuyện, tôi đi về trước, ở bên ngoài cả ngày tôi có chút đau đầu.
”
Đại khái là không thấy được phản ứng mình muốn, Lương Lập Dương nhìn cô, nửa ngày sau mới mở miệng: “Được thôi, một chút nữa để lái xe xách hành lý vào trước cho.
”
Anh ta vừa nói xong lái xe ngồi phía trước đã xuống xe.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy hành lý của mình đã được lái xe lấy từ cốp xe ra, cô một lần nữa vẫy tay với Lương Lập Dương.
Lần này Lương Lập Dương ngược lại không ngăn cản cô nữa.
Anh ta ngồi trong xe, nhìn thấy cô kéo hành lý đi vào bên trong, lông mày chau lại một chút rồi bảo lái xe lái xe đi.
Lạnh, cả người đều lạnh.
Mộ Cẩm Vân vốn cho rằng, giữa mình và Tống Lâm vốn chỉ là quan hệ hai bên sòng phẳng giúp đỡ nhau, ngây thơ nghĩ lại một chút, có lẽ, anh hẳn cũng là có một chút thích cô như vậy.
Nhưng Lương Lập Dương lại cho cô một đòn cảnh cáo, mọi chuyện như thế hóa ra cũng chỉ là ảo tưởng của cô.
Một nhân vật nhỏ như cô cũng chỉ là đồ chơi trong tay những người này mà thôi.
Vừa mới vào đến cửa nhà, cô đã thả hành lý ở ngay trước cửa, đi đến ghế salon đưa bản photo của tài liệu Lương Lập Dương đưa cho cô xem một lượt.
Đó là một bản di chúc, di chúc kia nói muốn thừa kế gia nghiệp của nhà họ Tống cần phải tìm được bức họa của ông ngoại Mộ Cẩm Vân đã vẽ kia.
Mặt trên còn có một bức họa, cô đã thấy qua, cũng nhớ rất kỹ.
Đó đúng là bức vẽ của ông ngoại cô.
Lúc cô ba bốn tuổi, cô đã thấy bức họa này, còn cầm trên tay nhìn rất kỹ, chỉ là sau khi bị Tần Sanh Dung phát hiện ra, cô chưa bao giờ thấy lại bức họa này nữa.
Cô không hỏi, cũng không kịp hỏi, lại càng không có cách nào để hỏi.
Lúc trước khi Mộ Đình Nam trả di vật của mẹ lại cho cô, cô đã kiểm tra từng cái, không có gì, bây giờ nghĩ đến thì khả năng duy nhất là ở phòng trừng bày tranh.
Từ nhỏ cô có một sợi dây chuyền, đó là một chiếc chìa khóa, là chìa khóa mở mật thất ở hành lang phòng trưng bày tranh.
Lúc trước Tần Sanh Dung nói với cô, chiếc chìa khóa này vô cùng quan trọng, trong mở mật thất ở hành lang phòng trưng bày tranh cũng có đồ vật quan trọng.
Nhưng lúc đó cô còn quá nhỏ, không nhớ được nhiều, chỉ biết rằng mình sắp không có mẹ nữa.
Nghĩ đến đây, Mộ Cẩm Vân vô thức đi tìm kiếm hộp trang sức của mình.
Cô thích đeo trang sức trên người, nhưng dây chuyền mẹ để lại, cô chắc chắn vẫn luôn cất kỹ.
Nhưng không có, chỗ nào cũng không có.
Cả người cô ngồi liệt trên mặt đất, nhìn phần tài liệu photo trên tay mình kia, đột nhiên cười.
Cười, nhưng lại phát hiện ra mình đang khóc.
Thế nhưng căn phòng lớn như thế, vui buồn đau khổ trong lòng cô, cũng chỉ có mình cô biết.
Trong phòng không mở máy sưởi, cô ngồi bệt xuống đất, cả người cũng lạnh theo.
Tống Lâm đúng là lợi hại, lúc trước cùng cô trở về nhà họ Mộ cứu cả phòng trưng bày tranh về, cô còn biết ơn anh như vậy, nhưng kết quả bây giờ mới phát hiện ra, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là một câu chuyện cười.
Mà câu chuyện cười này, hiển nhiên ai cũng biết, hết lần này đến lần khác chỉ có mình cô là không biết cái gì.
Tống Lâm cũng không thèm che giấu, chìa khóa để lấy tranh cầm đi cũng không trả lại.
Cô vẫn cảm thấy mình rất thông minh, bây giờ mới phát hiện, mình mới là người ngu xuẩn nhất.
“Ha ha ha, hóa ra tôi mới là người ngu xuẩn nhất!”
Mộ Cẩm Vân đột nhiên cười ha hả, trong phòng trống rỗng, tiếng cười nghe được càng thêm bi thương.
Cô cứ cười như vậy, cố chấp cười, cố chấp khóc, nước mắt từ trên mặt chảy xuống dính cả lên cổ lên mặt.
Bàn tay chống xuống đất gắt gao nắm chặt lấy thảm, từng khớp ngón tay đều trắng bệnh lên.
Cả người cô đều đang phát run, giống như người điên, vừa khóc vừa cười.
Như nếu là như thế thì sao?
Dù sao cũng không có ai có thể nhìn thấy!
Nhìn thấy thì sao?
Có ai quan tâm không? Nghĩ đến đây, cô mới nhận ra được lòng mình đang rất đau.
Loại đau đớn này căn bản cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung, giống như là mấy nghìn chiếc kim cùng đâm vào da thịt, giống như vết thương bị người khác dùng móc móc qua móc lại vậy.
Quá khó để chấp nhận.
Cô không nhịn được đưa tay ôm lấy mình, cả người rúc vào đầu gối co quắp lại.
Căn phòng lớn như vậy, cô lại nhỏ bé yếu ớt như thế.
Cũng không biết sau bao lâu cô mới ngẩng đầu lau nước mắt, sau đó đưa tay nhặt lại tài liệu đã bị mình ném đi, sau đó nhấc chân đi đến sảnh nhỏ, tìm đến bật lửa trên bàn.
Sau khi cầm bật lửa lên, Mộ Cẩm Vân mở cửa đi ra ban công.
Gió rất lớn, nhưng cô lại không nhận ra, chỉ là cuộn trang giấy thành một cái ống, sau đó mở bật lửa đốt.
Ánh sáng xanh của lửa lập tức làm tờ giấy bốc cháy, gió thổi qua, chỉ sau mười mấy giây, toàn bộ giấy hoàn toàn biến thành bụi.
Gió đêm thổi bay tro giấy, cô đứng ở đó nhìn, đến tận lúc không nhìn thấy gì nữa mới quay người vào phòng.
Mộ Cẩm Vân trả bật lửa về chỗ cũ, sau đó thu dọn quần áo tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong đi ra cô liền nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà cũng là giống như.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nỗi đau trong lòng lan ra khắp nơi, quấn lấy cô, càng ngày càng chặt hơn, càng ngày càng đau hơn.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, vì sao ba ruột lại đối xử với cô như thế, người đàn ông cô yêu cũng lợi dụng cô như vậy.
Cô có thể chấp nhận chuyện Tống Lâm không yêu cô, nhưng lại không thể chấp nhận anh vì một bức họa, vì lợi ích của chính anh, cứ như vậy không do dự đẩy cô xuống vực sâu.
Vậy cô là gì?
Rốt cuộc cô là ai?
Nước mắt không ngừng rơi xuống, làm ướt hết cả gối đầu.
Cô đưa tay lên lau nước mắt nhưng cuối cùng cô bỏ cuộc, cứ nằm như vậy, mặc cho nước mắt chảy xuống.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã ngủ như thế nào, ngày hôm sau thức dậy, mũi có hơi nghẹt, nhìn trong gương thấy mắt mình hơi sưng.
Mộ Cẩm Vân đứng trước gương một lúc, rất lâu sau mới quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong đi ra cô mới nhớ hôm nay là chủ nhật, không cần đến công ty.
Sau khi nhận ra chuyện này, cô quay người kéo chăn che kín đầu muốn ngủ thêm một lúc.
Nhưng căn bản là không ngủ được.
Tài liệu đêm qua nhìn thấy đều không ngừng chạy trong đầu, mỗi một chữ giống như một chiếc búa ngàn cân, đập mạnh vào chỗ yếu ớt nhất trong tim cô.
Làm cho người ta quá khó chịu.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, từ đêm hôm qua đến bây giờ, cả người cô vẫn đang run rẩy.
Lúc chuông điện thoại di động vang lên, cô thoảng sửng sốt một chút.
Vén chăn lên, thấy điện thoại trên mặt bàn không ngừng rung lên, nhưng cô không đưa tay cầm lấy điện thoại.
Ba mươi giây sau, chuông điện thoại cuối cùng cũng dừng lại.
Cô híp mắt một chút, vừa định nằm xuống lần nữa đã nghe chuông điện thoại vang lân lần thứ hai.
Mộ Cẩm Vân hít một hơi, đưa tay cầm điện thoại nhìn một chút, phát hiện ra là số lạ.
Cô tắt điện thoại không trả lời, nhưng đối phương lại rất kiên nhẫn, gọi lại một lần nữa, cô thậm chí còn chưa kịp ném di động đi.
Cô nhìn một hồi, cuối cùng vẫn ấn nút trả lời: “Vâng, xin chào?”
“Cô Vân, là tôi, mẹ của Như Mộng.
”
Mộ Cẩm Vân nhíu mày một cái, rất nhanh liền nhớ người phụ nữ đụng phải ở sân bay hôm trước.
“Bà Lan có chuyện gì sao?”
“Lần trước cô Vân đi công tác, đã quấy rầy rồi, đúng lúc mấy ngày nay tôi đến Hà Nội, có một số việc muốn nói chuyện với cô.
”
“Có chuyện gì sao?”
Mặt cô không biểu cảm, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng.
“Cô Vân cần gì phải tỏ vẻ không biết gì?”
“Lúc nào?”
“Ăn cơm trưa đi, thế nào?”
“Nghe lời bà Lan.
”
Sau khi đặt xong địa chỉ, Mộ Cẩm Vân nhìn màn hình điện thoại tắt đi, đột nhiên nở nụ cười châm chọc.
Kiểu tồn tại của cô, Hạ Như Mộng, rốt cuộc cô ta đang sợ cái gì? “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...