Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


Hạ Như Mộng nhìn thấy một màn trước mặt, không khỏi nhếch môi cười một cái, nghiêng đầu nhìn sang Tống Lâm: “Lâm à, không phải bảo là công ty có việc sao?”
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô ta: “Ừ, cô bảo tài xế đưa cô về.”
Anh nói xong, đẩy cửa xe ra xuống xe.

Một thân màu sẫm đi trong bóng đêm.
Hạ Như Mộng nhìn theo bóng lưng của anh, hơi nhướng mày.
Mộ Cẩm Vân?
Là cái thá gì.
Chiếc xe dừng trước biệt thự, còn chưa đi vào Mộ Cẩm Vân đã nghe thấy tiếng náo nhiệt bên trong.
Thế giới của người trẻ tuổi, luôn có thể dễ dàng vui lên.
Mộ Cẩm Vân xuống xe, đi cùng Lục Hoài Cẩn vào trong.
Lâm Dịch Đồng vẫn luôn nhớ thương Mộ Cẩm Vân, nhưng Lâm Dĩ An đè xuống không cho cô đi quấy rầy Mộ Cẩm Vân.

Lâm Dịch Đồng đành phải nín nhịn.
Bây giờ nhìn thấy cô, Lâm Dịch Đồng xông thẳng lên: “Chị Vân, chị đến rồi à?”
Cô nói xong, vô thức cúi đầu nhìn vào chân Mộ Cẩm Vân: “Chị Vân, em nghe anh Cẩn nói, chân chị bị thương đến gân rồi, bây giờ còn đau không?”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười: “Không đau nữa, hôm nay là sinh nhật em, đừng nói những cái này nữa.”
Cô nói xong, giang hai tay ôm Lâm Dịch Đồng: “Sinh nhật vui vẻ, Dịch Đồng.

Chúc em ngày càng xinh đẹp, ngày càng vui vẻ.”
“Cảm ơn chị Vân.”
Buông tay ra, Mộ Cẩm Vân hơi ngượng ngùng: “Gần đây chị bận, tới vội chưa có chuẩn bị quà.

Hôm khác chị sẽ tặng bù cho em.”
“Chị Vân không cần khách khí như thế đâu, chị đến đây đã là món quà tốt nhất rồi.”
Cô nói xong, kéo cô vào trong biệt thự: “Nào nào nào, giới thiệu với mọi người một chút.


Đây chính là chị Vân mà tôi kể với mọi người.

Xinh đẹp không? Các cậu ngày nào cũng nói tôi giỏi nói phét, bây giờ đã bị đánh mặt rồi đúng không?”
Gần đây Mộ Cẩm Vân đi làm đều mặc quần áo tự do thư nhàn, trên mặt cô trang điểm cũng nhạt, chính vì thế mới hiện ra ngũ quan xuất sắc của cô.
Gần đây Lâm Dịch Đồng luôn khoe khoang lợi hại nói cái gì mà gặp được một chị gái còn xinh đẹp hơn minh tinh nào đó.

Nhóm người bọn họ cảm thấy đã từng gặp rất nhiều người xinh đẹp, minh tinh đều tiếp xúc gần, so với người nào đó còn xinh đẹp hơn.

Đó không phải là khoác lác thì là cái gì? Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, lại cảm thấy lời nói Lâm Dịch Đồng không khoa trương.
Người phụ nữ đứng trước mặt môi hồng răng trắng, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp mới mẻ, cô không phải xinh đẹp kiểu xâm lược như người nào đó, nhưng lại có hương vị và phong cách của riêng mình.
Mộ Cẩm Vân không ngờ Lâm Dịch Đồng sẽ kéo mình ra cho một đống bạn bè xem, cô hơi xấu hổ.
Có người bạo dạn theo Lâm Dịch Đồng gọi cô là chị Vân, Mộ Cẩm Vân cười đáp lại một câu.
Sinh nhật hôm nay của Lâm Dịch Đồng cô chủ yếu mời những bạn bè trạc tuổi cô và bạn học.

Biệt thự có tổng cộng ba tầng, rất là náo nhiệt.
Mộ Cẩm Vân bị Lâm Dịch Đồng kéo tới cùng chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm, trước kia cô đã từng chơi một lần ở nước ngoài, nhưng chưa chơi được mấy ván mọi người đã tan rồi.
Nhóm Lâm Dịch Đồng rất tinh ranh, Mộ Cẩm Vân đã uống mấy chén cốc tai (cocktail) rồi.
Số độ của cốc tai không cao, nhưng tửu lượng của cô nát bét.
Lại một lần nữa bị chỉ trúng, Mộ Cẩm Vân chọn lời thật lòng.
Đưa ra câu hỏi là bạn cùng phòng của Lâm Dịch Đồng: “Chị Vân, chị có bạn trai không?”
Câu hỏi này thực ra cũng không tính là quá đáng, Mộ Cẩm Vân cười một cái, cực kỳ hào phóng: “Không có.”
“Thế chị thích kiểu đàn ông như thế nào a?”
“Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”
“À, chị Vân, chị cũng thật khó lừa!”
Mộ Cẩm Vân cười một cái: “Em cũng biết mình đang lừa chị à.”
Hai lần tiếp theo đều không phải là Mộ Cẩm Vân, lúc lần thứ ba, Lục Hoài Cẩn ngồi một bên vẫn không nói gì bỗng nhiên ngồi sang bên cạnh cô: “Không ngại thì để ý tôi nhiều một cái?”
Anh đẹp trai, cô gái ở đây đều mười bảy mười tám mười chín tuổi, nhìn thấy anh đẹp trai thì dễ dàng háo sắc.
Con trai vẫn chưa nói gì, mấy cô gái đã gật đầu lia lịa: “Được ạ được ạ!”

Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn: “Không ngờ cậu Cẩm cũng sẽ đùa như này.”
“Tôi đến cứu vớt cô.”
Đúng như dự đoán, sau khi Lục Hoài Cẩn tới, mấy lần muốn rơi xuống đầu cô đều rơi vào bên Lục Hoài Cẩn rồi.
“Không được không được! Anh Cẩn tửu lượng cao nhất, một ly cốc tai ở chỗ anh ấy không thấm vào đâu! Như này đi, năm lần tính một cái đại mạo hiểm.

Anh đã bốn lần rồi, lần tới mà còn vào anh, anh phải tiếp nhận đại mạo hiểm!”
Người sinh nhật vừa nói liền nhận được tràng vỗ tay của mọi người, rượu mà Mộ Cẩm Vân uống đã ngấm, cô đưa tay kéo kéo cổ áo, kéo ống tay áo lên trên, người cũng hưng phấn lên rồi: “Dịch Đồng nói đúng!”
Có lẽ là không ngờ cô sẽ bất ngờ lên tiếng, Lục Hoài Cẩn nhìn cô, nhíu mày: “Được a, hôm nay cô lớn nhất, cô nói là tính.”
Dù sao cũng đều là mấy đứa nhỏ, cho dù nháo cũng không nháo ra chuyện quá đáng.
Lục Hoài Cẩn đã nghĩ xong tốt, nhưng anh không biết Mộ Cẩm Vân đã uống say đối với anh mà nói chính là đã quá đáng rồi.
Mũi tên lại một lần nữa chỉ vào trước mặt Lục Hoài Cẩn, Mộ Cẩm Vân dựa vào ghế sô pha, hơi vui sướng khi người gặp họa nhìn anh.
Lục Hoài Cẩn nhún vai: “Được thôi, đại mạo hiểm gì?”
“À…ôm chị Vân làm ba mươi cái ếch ngồi xổm *(là động tác đứng lên ngồi xuống đó), thế nào?”
Lục Hoài Cẩn không nói gì, nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân đang ngà ngà say ở bên cạnh: “Thế nào?”
“Cậu Cẩn đừng hòng chơi xấu!”
Mộ Cẩm Vân hơi say rồi, mặc dù vẫn còn ý thức nhưng so với lúc bình thường cô lại sôi nổi hơn nhiều.
Cô giang hai tay, nhìn anh cười.
Lục Hoài Cẩn nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng dừng một cái, đưa tay qua ôm lấy cô.
Đây là một cái bế kiểu công chúa, vừa bế người lên, những quỷ sứ trong phòng bắt đầu hét ầm lên.
Mộ Cẩm Vân uống say rồi, thoải mái hơn so với bình thường, hai tay ôm lấy cổ anh cười nói: “Cậu Cẩn, anh tuyệt đối phải giữ vững nha, cái chân này của tôi không chịu được dày vò lần hai đâu.”
Lúc cô nói những lời này thì dựa rất gần, hơi thở thở ra đập vào trên cổ anh, Lục Hoài Cẩn chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa nóng.
Trong lòng anh cũng ngứa lên.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, mỗi lẫn ngồi xuống, môi của Mộ Cẩm Vân gần như sắp hôn lên mặt anh.
Khắp người Lục Hoài Cẩn đều nóng, không dễ dàng gì làm xong ba mươi cái đứng lên ngồi xuống.

Anh vội vàng thả người lên sô pha.

Mộ Cẩm Vân nhìn anh cười rộ lên: “Cậu Cẩn vất vả rồi.”
Cô say thật rồi, ánh mắt đã hơi mơ màng hỗn loạn.
Lục Hoài Cẩn cần cốc nước lạnh ở bên cạnh uống một nửa, mới nhìn sang Mộ Cẩm Vân.
Anh không ngờ tửu lượng của cô kém như vậy, mấy ly cốc tai cũng có thể uống say.
Lục Hoài Cẩn đưa tay vuốt trán: “Các em chơi đi, cô ấy uống say rồi, anh đưa cô ấy về.”
Nghe thấy lời của anh, Lâm Dịch Đồng giật mình: “A, chị Vân uống say rồi sao?”
“Ừ.”
Lâm Dịch Đồng chưa hiểu rõ Mộ Cẩm Vân, tất nhiên không biết bình thường Mộ Cẩm Vân có dáng vẻ gì.
Nếu như cô không uống say, thì vừa nãy làm gì nói nhiều như vậy.
“Thế anh Cẩn, anh phải đưa chị ấy về nhà an toàn đó!”
“Cần em nhắc à!”
Lục Hoài Cẩn liếc Lâm Dịch Đồng một cái, sau đó nhìn về phía Mộ Cẩm Vân: “Có đứng dậy được không?”
Mặc dù Mộ Cẩm Vân say rồi, nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự, nghe thấy lời của Lục Hoài Cẩn, cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu sau đó vươn tay ra: “Cậu Cẩn, kéo tôi dậy.”
Lục Hoài Cẩn vươn tay kéo cô dậy, hai người ra khỏi biệt thự.
Những cơn gió giá lạnh thổi đến, Mộ Cẩm Vân run lên.
Cô leo lên xe, người tựa vào sau, nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn đang ngồi trên ghế lái: “Cậu Cẩn, năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi tám.”
“Còn già hơn tôi.”
Cô nói xong, tự cười lên.
Trong biệt thự rất náo nhiệt, cho dù ở bên ngoài, cô vẫn có thể nghe được tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn họ.
Trong đó đều là một đám sinh viên ở tuổi mười bảy mười tám mười chín nhưng chưa đến hai mươi.

Thật là làm cho người khác hâm mộ tuổi trẻ.
Lục Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn cô: “Hai mươi tám tuổi già chỗ nào?”
“Gìa chứ.” Cô thở dài giống như bà cụ, Lục Hoài Cẩn mỉm cười: “Cô uống say rồi bản thân cô có biết không?”
“Tôi biết a.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, không phủ nhận.
Chiếc xe lái ra khỏi khu biệt thự, sau khi lên cao tốc, chung quanh đã im lặng hơn nhiều.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhắc lại một câu: “Tôi biết, tôi uống say rồi.”
Trong xe chỉ có hai người, tiếng của cô không lớn nhưng cũng không nhỏ, Lục Hoài Cẩn nghe rõ mồn một.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải người như này.


Sau khi uống say cứ luôn nói mình uống say rồi.
Rất nhanh, xe đã xuống cao tốc, hướng về phía nội thành.
Mộ Cẩm Vân nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ xe, hơi hơi nhíu mày.
Sau mười năm phút, chiếc xe đã dừng ở tầng dưới khu nhà.
Lục Hoài Cẩn quay đầu nhìn cô: “Tới rồi.”
“Tới rồi a, nhanh vậy.”
Cô vừa nói vừa tháo dây an toàn.
Lục Hoài Cẩn thấy bộ dạng của cô, sợ người ngã, đi đến chỗ tay lái phụ mở cửa ra, duỗi tay ra với cô: “Nào, kéo.”
“Tôi có thể nhảy xuống.”
“Nếu cô nhảy xuống, tôi đảm bảo ngày mai cô lại được nằm trong nhà đấy.”
“A, chân tôi bị thương rồi.”
Mộ Cẩm Vân kêu lên, hình như mới nhớ tới chuyện chân của mình bị đau.
Lục Hoài Cẩn dở khóc dở cười: “Được rồi, mau xuống đi, mọi người đang nhìn đấy!”
Mộ Cẩm Vân nghe thấy lời của anh, nhìn ra ngoài, phát hiện đúng là có rất nhiều người đang nhìn mình.
Cô đưa tay vịn tay Lục Hoài Cẩn, sau đó xuống xe.
Lục Hoài Cẩn đóng cửa xe lại, đi với cô vào bên trong.
“Cậu Cẩn, đưa đến đây là được rồi.

Tôi có thể lên được.” Cô vẫn nhớ được anh, đi được một nửa thì ngừng lại, quay đầu nhìn anh.
Lục Hoài Cẩn nhướng mày: “Không sao, tôi cũng không có chuyện gì làm, đưa cô lên đi.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh một lát, cũng không nói gì nhấc chân đi vào.
Cửa thang máy có hai người đang đợi thang máy, cô đứng đó nhìn con số thay đổi lên xuống, trong lòng yên lặng đếm số.
Rất nhanh, cửa thang máy đã kêu lên và mở ra.
Cô nghiêng đầu nhìn Lục Hoài Cẩn cười một cái, sau đó cô mới nhấc chân đi vào.
Tầng ba mươi ba.
Khi thang máy ở tầng hai mươi sáu ngừng lại một lát, không đến mười giây sau thì đã đến tầng ba mươi ba.
Mộ Cẩm Vân nhìn thang máy mở ra, nhìn Lục Hoài Cẩn: “Tôi tới rồi, cậu Cẩn.

Cảm ơn anh.”
Cô nói xong, phất phất tay rồi đi ra ngoài.
Lục Hoài Cẩn đưa tay ấn giữ thang máy, mãi đến khi cô đẩy cửa đi vào, anh mới thả tay ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui