Mộ Cẩm Vân đi theo Tống Lâm lên xe, Ngô Chung Thành cứ đang thao thao bất tuyệt về phong cảnh thành phố cảng Hải Phòng trước mặt, nhưng Tống Lâm căn bản không hề để tâm cũng không thèm trả lời.
Mộ Cẩm Vân nhìn Ngô Chung Thành từ kính chiếu hậu, cảm thấy Ngô Chung Thành đúng là thần thánh phương nào rồi đấy chứ, không hiểu sao anh ta có thể nói lâu nói nhiều như vậy, chắc là không nhìn mặt Tống Lâm đâu nhỉ, trông anh ta càng nói càng hưng phấn thế kia cơ mà.
Khi nói đến trò chơi tiêu khiển ở thành phố Hải Phòng, anh ta quay đầu nhướng mày với Tống Lâm: “Tống Lâm, cậu không biết đấy chứ, ở Hải Phòng của chúng tôi nổi tiếng nhất là khu vui chơi giải trí đấy.”
Tống Lâm đã nhắm mắt lại, tới khi nghe anh ta nói người hơi nhúc nhích, mắt hé mở ra nhìn Ngô Chung Thành đang quay đầu lại.
“Anh Thành xin hãy giữ ý một chút, tổng giám đốc Lâm không có hứng thú với chuyện này đâu.”
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.
Tống Lâm vừa quay đầu lại liếc nhìn cô, Mộ Cẩm Vân cũng tình cờ phát hiện được ánh mắt anh, cô ngay lập tức ngồi thẳng người lên, nụ cười trên mặt tắt dần và toàn thân căng thẳng.
May mắn thay, chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Mộ Cẩm Vân xuống xe theo Tống Lâm, cô ngước lên và phát hiện ra anh cũng cúi xuống nhìn mình.
Cô nhanh chóng thu lại ánh mắt và quay đầu sang chỗ khác.
Ngô Chung Thành có lẽ cuối cùng đã nhận ra rằng Tống Lâm bây giờ không giống như những doanh nhân mà anh ta đã từng tiếp xúc, giờ anh ta mới hiểu chuyện, tự dặn bản thân không dám nói thêm một lời nữa.
Không gian phòng khá rộng nhưng bên trong chỉ có tổng cộng tám người.
Trên bàn bày rất nhiều rượu, xung quanh bàn còn đặt la liệt rất nhiều chai rượu vang đỏ và trắng.
Mộ Cẩm Vân nhìn thấy bài trí trong phòng đã giật mình choáng váng, không biết Ngô Chung Thành đây là cố ý hay thực sự vô tình.
Mọi người ai ai cũng đều biết rằng trên bàn rượu của Tống Lâm không bao giờ có rượu, nhưng bây giờ, nhìn xem, rượu bày la liệt khắp bàn.
Nhìn cảnh tượng này không biết Tống Lâm sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào đây?
Mộ Cẩm Vân vô thức nghiêng đầu nhìn Tống Lâm đứng ở bên kia, trên gương mặt anh không gợn lên chút biểu cảm nào.
Ngay sau đó, mọi người lần lượt ngồi vào bàn, Ngô Chung Thành chuyển thực đơn đến cho Tống Lâm, Tống Lâm lại trực tiếp đưa thực đơn cho Mộ Cẩm Vân.
Ngô Chung Thành lúc này mới mời rượu, Mộ Cẩm ngửi mùi rượu vô thức nhíu mày, Tống Lâm ngồi bên cạnh cô đã lạnh lùng nói: “Anh Thành, tôi không uống rượu.”
“Không uống rượu?”
Ngô Chung Thành ngây người ra một lúc, có vẻ hình như anh ta vẫn chưa hiểu lời Tống Lâm: “Tống Lâm, anh đừng lo lắng, những loại rượu này nồng độ cồn không cao đâu, cứ nếm thử một ly xem.”
Trên bàn rượu của Tống Lâm không có rượu liên quan mật thiết đến việc Tống Lâm không bao giờ uống rượu bên ngoài.
Anh nói không uống nghĩa là không uống, dù ăn với ai thì bàn ăn của anh lúc nào cũng không có rượu.
Đây là lý do tại sao Tống Lâm không trữ rượu trên bàn, anh coi mọi người bình đẳng như nhau, không có chuyện phân biệt địa vị cao thấp, tránh trường hợp ngồi với người địa vị cao hơn rồi bị người ta thuyết phục uống vài ngụm.
Anh không biết uống rượu, vì thế nên anh có thể từ chối bất cứ ai có ý định thuyết phục anh uống.
Ngô Chung Thành này dường như không biết rằng Tống Lâm ghét để rượu trên bàn, lại còn cả gan dám thuyết phục anh uống.
Mộ Cẩm Vân không thể không nói: “Phiền anh Thành, có lẽ anh không biết rằng anh Tống Lâm chưa bao giờ để rượu trên bàn ăn đâu.”
Nói ra lời này, cô có một chút phong thái lãnh đạm giống với dáng vẻ thường thấy của Tống Lâm.
Ngô Chung Thành giật mình sửng sốt, sắc mặt anh ta xanh mét cả lại, đặt rượu đỏ trong tay xuống: “Đã như vậy thì bỏ hết rượu, phục vụ, mau mang rượu xuống! Uống rượu thật không tốt chút nào, về điểm này thực sự chúng ta phải học tập anh Tống Lâm mới phải!”
Mộ Cẩm Vân để ý thấy hình như chính là Ngô Chung Thành đã cố tình làm thế.
Tống Lâm trước kia ép giá anh ta, hiện tại hợp đồng đã ký, giấy trắng mực đen rõ ràng, anh ta hẳn là muốn tương kế tựu kế chơi xỏ một chút với Tống Lâm đây mà.
Ăn bữa cơm này có chút kiềm chế trong lòng, Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Tống Lâm thay đổi lên xuống thất thường.
Sau khi ăn gần hết, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, định để thư ký Lý gửi thông tin của Ngô Chung Thành.
Ngô Chung Thành này thật sự cho rằng Tống Lâm sống ở Hà Nội xa xôi, ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón cũng chẳng bao giờ đụng chạm tới anh ta được, thế nên chẳng thèm kiêng nể ai hết đúng không? Anh ta thật ngây thơ vì Tống Lâm có thể đi khắp mọi nơi để mua lại công ty ấy chứng tỏ anh không phải không có tai mắt ở đây.
Nhưng Ngô Chung Thành chỉ đang nổi điên lên trong lòng, và có lẽ bây giờ anh ta sẽ không thèm để những chuyện này trong đầu đâu.
Cô đợi trong nhà vệ sinh khoảng mười phút, Lý Minh Việt nhanh chóng gửi cho Tống Lâm những thông tin về Ngô Chung Thành.
Phải thừa nhận một điều rằng chỉ cần Tống Lâm muốn biết, thực sự không có gì anh không thể không biết.
Thông tin Lý Minh Việt gửi vô cùng chi tiết, thậm chí ngay cả tin Ngô Chung Thành say rượu lái xe cũng được liệt kê ra.
Mộ Cẩm Vân nhìn thoáng qua, sau đó cầm một ít đồ mang tới cho Tống Lâm, cất điện thoại xong, cô xách túi bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, cô đã chạm mặt phải đôi nam nữ ở căn phòng bên cạnh.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt giơ chân bước đi thật nhanh.
Cô không hề muốn mắt mình nhìn thấy những chuyện thô tục khiếm nhã thế này.
Nhưng chưa đi được mấy bước cô đã bị người phía sau gọi tên chặn lại: “Mộ Cẩm Vân?”
Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói, Mộ Cẩm Vân cảm thấy quen thuộc một chút, nhưng cô không thể nhận ra đó là ai.
Cho đến khi người đàn ông bước tới gần cô, Mộ Cẩm Vân mới sửng sốt.
Cô nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Ngô Dương?”
Đúng là cha nào con nấy, chỉ là cô không ngờ rằng trong thế giới nhỏ bé như vậy, chỉ sau hai ngày ở nơi này, cô có thể gặp được Ngô Dương.
Ngô Dương trước đây đã từng theo đuổi cô hơn nửa năm, nhưng phía Mộ Cẩm Vân vẫn không hề lay động gì.
Cô thực sự ghét Ngô Dương.
Cô cũng đã nói rõ ràng rằng cô ấy không thích anh ấy và cũng sẽ không ở bên anh ấy đâu, nhưng dường như anh ta nghe mà không chịu hiểu.
Anh ta cứ ỷ lại vào tiền bạc gia thế mà gây ra không ít những chuyện ồn ào.
Lúc đó cô chỉ muốn học hành chăm chỉ, tốt nghiệp xong rồi quay về Trung Quốc chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Ngô Dương đã can thiệp quá nhiều vào cuộc sống bình dị thường ngày của cô, quấy rầy cô nhưng dù thế nào cũng không có cách đuổi người này đi, mãi sau này Ngô Dương tự cảm thấy chán, cuối cùng quay sang theo đuổi người khác.
Hai người không chạm mặt nhau đã hai năm, Ngô Dương thì vẫn y như trước, nhưng Mộ Cẩm Vân dường như đã khác.
Ngô Dương là một bad boy điển hình, nhìn thấy mỹ nhân ưa nhìn là cặp kè, thế nhưng sau bao nhiêu năm người duy nhất không thể theo đuổi được chính là Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân trước đây đã ưa nhìn rồi nhưng không ngờ sau khi cô tốt nghiệp đi làm thì trở thành quý cô phong cách hẳn.
Thời đi học Mộ Cẩm Vân không trang điểm nhiều, còn hôm nay cô trang điểm không nhạt nhưng tô son đỏ trên môi càng làm cho gương mặt cô trở nên cuốn hút hơn.
Ngô Dương cảm thấy những suy nghĩ trước đây của mình lại tuôn ra, ánh mắt không tự chủ đảo quanh người Mộ Cẩm Vân: “Mộ Cẩm Vân, không gặp nhau đã hai năm rồi, em đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Mộ Cẩm Vân sắc mặt lạnh lùng nói: “Tôi bận rồi, thực xin lỗi.”
Vừa nói, cô vừa xoay người muốn quay lại nhưng Ngô Dương đã tiến lên chặn đường cô: “Gặp bạn học cũ mà em nhất thiết phải lạnh lùng như vậy sao?”
Vừa nói, ánh mắt của anh ta nhìn vào phía trên cổ áo của Mộ Cẩm Vân, khuy áo kín mít nhưng Ngô Dương dường như muốn xé cúc áo ra để nhìn kỹ bên trong.
Nhận thấy ánh mắt của anh, Mộ Cẩm Vân đề phòng lùi lại một bước: “Tránh ra, hôm nay tôi tới đây để bàn bạc hợp tác với ba anh đấy.”
“Chậc chậc, nói chuyện công việc với ba anh? Em bây giờ lợi hại thật đó, Mộ Cẩm Vân.”
Lúc này, cô gái đi cùng Ngô Dương cũng chạy theo để chặn đường Mộ Cẩm Vân.
Phía trước là Ngô Dương còn phía sau là cô gái đi cùng anh ta, cô tính dù đi về phía trước hay phía sau thì cũng không thể thoát khỏi chốn này.
“Mấy người muốn làm gì?”
Cô bày ra vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
Ngô Dương cười: “Chẳng muốn làm gì, chỉ là anh đang nghĩ chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt một lần mà anh lại để em đi một mạch thế được sao?”
Mộ Cẩm Vân đã quen với vẻ mặt bướng bỉnh của Ngô Dương, cô không muốn mất thời gian nhảm nhí với anh ta nên chỉ nói: “Được rồi, anh muốn ôn lại chuyện cũ chứ gì, trước tiên anh gọi điện cho ba anh đi, hỏi ông ấy thử xem.”
“Anh với em ôn lại chuyện cũ thì liên quan gì đến ba anh?”
Ngô Dương cau mày, rõ ràng là anh đang không hài lòng chút nào vì Mộ Cẩm Vân luôn dùng ba để kìm chế anh ta.
Mộ Cẩm Vân cười chế giễu: “Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi đến đây để bàn công việc với ba anh.
Nếu anh không muốn đảo loạn việc kinh doanh, tốt hơn hết anh nên gọi cho ba anh trước đã.”
Trước kia, Mộ Cẩm Vân sẽ chỉ cúi đầu chờ anh ta buông tha cho chứ làm gì có chuyện có thể lên tiếng phản kháng rõ ràng rành mạch câu nào ra câu nấy như bây giờ.
Người ta nói rằng phụ nữ tự tin là người phụ nữ đẹp nhất, Ngô Dương phải thừa nhận rằng Mộ Cẩm Vân như vậy thực sự hấp dẫn anh ta hơn trước rất nhiều.
Chỉ là cô ấy nhắc đến Ngô Chung Thành nhiều lần, Ngô Dương quả thực rất cáu.
“Em không phải là cấp dưới của ba anh, cho dù các người thật sự bàn chuyện làm ăn thì việc hai chúng ta ôn lại chuyện cũ, ba anh cũng không can thiệp vào đâu.”
Anh ta đáp lời, khi bước tới chạm vào Mộ Cẩm Vân, anh ta đã bị Mộ Cẩm Vân đề phòng gắt lên đi: “Ngô Dương, tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi!”
Có lẽ là bị khiêu khích bởi sự cứng rắn của Mộ Cẩm Vân, Ngô Dương cười thay vì tức giận: “Sao, anh vừa mới chạm vào em, em có thể làm gì anh?”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay chạm vào mu bàn tay của Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy buồn nôn, hất tay anh rồi tránh sang một bên: “Ngô Dương, tôi không cần nói rõ tình hình kinh doanh của gia đình anh bây giờ như thế nào sao? Hôm nay tôi đang nói chuyện với anh Tống Lâm chính là về việc mua lại công ty của nhà anh đấy.
Anh dám động vào tôi, có tin hay không tôi…”
“Tin hay không tin sao? Em nghĩ rằng giám đốc em sẽ vì một nhân viên nhỏ bé như em mà quan tâm chú ý ra mặt giúp em sao?”
Phải thừa nhận rằng những lời của Ngô Dương quả thực có phần hợp lý.
Nghĩ đến Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân không biết mình thực sự đã xảy ra chuyện gì, Tống Lâm sẽ có chọn cô nữa hay không.
Nhìn thấy những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt cô, thái độ của Ngô Dương càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn: “Được rồi, chúng ta là bạn cũ, anh chỉ có ý mời em uống một ly, chuyện này sẽ không làm khó em đâu!”
Vừa nói, anh vừa vươn tay nắm lấy vai của Mộ Cẩm Vân, Mộ Cẩm Vân biết cô không thể tránh anh nữa, chỉ đáp lại: “Đừng đụng vào tôi, tôi sẽ đi dạo cùng anh.”
Từ đầu đến cuối, cô gái đi cùng Ngô Dương không hề nói một lời, thậm chí còn giúp Ngô Dương chặn đường cô lại.
Mộ Cẩm Vân không thể không liếc nhìn người cô gái ấy và phát hiện ra rằng cô ta cũng đang nhìn mình.
“Cô Vân, tôi khuyên cô đừng bỏ chạy, vô ích thôi.
Mọi người trong khách sạn này đều biết Ngô Dương.
Cô có tin là nếu giờ cô bỏ chạy thì chỉ một giây sau, người trong khách sạn sẽ có thể bắt cô lại được không?”
Nghe thấy lời nói của cô ta, sắc mặt Mộ Cẩm Vân tái mét, trực tiếp từ bỏ kế hoạch chạy trốn, lấy điện thoại di động ra bấm số của Tống Lâm trong lúc Ngô Dương không để ý.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...