Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


Từ Hà Nội đến Hải Phòng chưa đầy hai giờ đồng hồ bay, nhưng lúc máy bay hạ cánh cũng đã hơn chín giờ tối rồi.
Sau khi ra khỏi sân bay, chiếc xe do Ngô Chung Thành chuẩn bị đã đứng đợi ở đó từ lâu.
“Tổng giám đốc Lâm và thư kí Vân, tôi đã rất cố gắng”
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, cô đi theo Tống Lâm lên xe.

Ánh mắt cô nhìn về phía Ngô Chung Thành đang ngồi bên phía cửa xe.

Ngày mai, liệu anh ta có cười nổi sau khi biết được giá mua mà Tống Lâm đưa ra không? Cô không ngờ Tống Lâm lại độc ác như vậy, chỉ trong một lần ngả bài, mà anh đã cất được hơn bảy trăm tỷ.
Phòng của cô cạnh phòng của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân về đến khách sạn, sau khi đặn dò lễ tân khách sạn chuẩn bị hai bát cháo, cô mới yên tâm đi tắm.

Dù sao đây cũng không phải Hà Nội, sẽ rất phiền phức nếu đêm nay Tống Lâm lại tái phát bệnh đau dạ dày.
Mộ Cẩm Vân thay quần áo xong, cô bưng khay thức ăn mà phục vụ phòng khách sạn mang đến đứng trước cửa phòng Tống Lâm, đưa tay lên gõ cửa.

Phải một lúc sau, Tống Lâm mới chậm rãi mở cửa.
Anh chỉ mặc áo choàng tắm, có lẽ anh cũng vừa tắm xong.

Đôi mắt đen láy liếc nhìn cô.

Ánh mắt anh rơi xuống bát cháo trên khay Mộ Cẩm Vân đang cầm, khuôn mặt Tống Lâm hơi thay đổi.
Mộ Cẩm Vân nghiêng người, lách qua người anh bước vào phòng, cô nhẹ nhàng nói:
“Tống Lâm, buổi trưa anh chỉ ăn được một chút cháo, chắc giờ cũng đói rồi.

Anh ăn một chút cháo đi, cháo rất dễ tiêu hoá, rất tốt cho dạ dày!”
Tống Lâm quay người đi vào phòng, trên mặt lộ ra vẻ chán nản, cất giọng:
“Đúng là đàn bà, em không làm bảo mẫu thật là lãng phí đấy!”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, nhưng cô đánh bạo đặt bát cháo xuống bàn cà phê.
“ Nhưng em đói rồi, Tống Lâm, anh không đói sao?”
Cô bưng bát cháo lên rồi ngồi xuống sô pha, ăn một cách chậm rãi.
Cháo gà xé phay dậy lên mùi thơm nức mũi, Tống Lâm nhìn Mộ Cẩm Vân ngồi trên sô pha ăn cháo ngon lành.

Tóc cô thả buông thõng ôm lấy mặt nhưng cô không hề quan tâm, chỉ chú tâm ăn cháo.

Một lúc sau, anh cũng cầm bát cháo lên, ăn rất tự nhiên.
Sau khi Mộ Cẩm Vân ăn xong cháo, cô nhanh chóng về phòng.


Dù thế nào thì Tống Lâm cũng sẽ không giữa cô lại, vì công việc ngày mai rất bận rộn.
Buổi đàm phán ngày mai, cô đã nghĩ về nó rất nhiều, cô biết sẽ không hề suôn sẻ.
Tắt máy tính, cô lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Mở mất ra đã thấy trời sáng, Mộ Cẩm Vân kiểm tra điện thoại, không ngờ đã bảy rưỡi sáng.

Cô nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, đặc biệt là cô phải rửa sạch khuôn mặt còn trang điểm này đi.
Vì hôm nay đi đàm phán nên cô đã chọn một bộ đồ công sở nhưng cũng không kém phần quyền rũ.
Tháng mười một, Hải Phòng lạnh hơn Hà Nội nên cô quyết định không mặc váy, đổi lại cô mặc một chiếc quần ống rộng tối màu cùng với đôi giày cao gót.

Sự lựa chọn này càng khiến cô trở nên quyến rũ.

Cô sơ vin áo vào trong quần, tóc buộc gọn phía sau gáy, càng khiến khuôn mặt cô thêm xinh đẹp.
Ngay sau khi Mộ Cẩm Vân gõ cửa, Tống Lâm đã ra mở cửa.

Toàn bộ hình ảnh xinh đẹp của cô rơi vào trong mắt của anh, Tống Lâm nhướng mày: “Đi thôi”.
Anh thu hồi ánh mắt, cất bước đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân vội vàng theo anh xuống lầu ăn sáng, hai người vừa anh sáng xong đã thấy Ngô Chung Thành chạy xe tới, đang đậu ở cửa khách sạn.
Hai người nhanh chóng lên xe, xe lăn bánh, nhưng chỉ mười phút sau đã dừng lại.

Do thói quen công việc của Tống Lâm nên khi đặt khách sạn, anh luôn thích đặt khách sạn gần nơi làm việc nhất.

Giá cả đắt đỏ cũng không sao, anh cũng không quan trọng việc tiền bạc, dẫu sao thì anh cũng không thiếu tiền.
Cửa xe vừa mở ra, Tống Lâm đã lập tức xuống xe, Cẩm Mộ Vân cũng theo ngay sau anh.

Vừa bước xuống xe, hai người đã nghe thấy tiếng của Ngô Chung Thành:
“Tổng giám đốc Lâm, thư ký Vân, tối qua hai người ngủ có ngon không?”
Công ty của Ngô Chung Thành làm ăn thua lỗ, hiện nay anh ta vẫn còn một số khoản nợ chưa thanh toán.

Nếu mở thủ tục phá sản, Ngô Chung Thành sẽ không còn nhiều tài sản.

Vì thế anh ta đã trực tiếp liên lạc với Tống Lâm và một vài người khác.
Tất cả mọi người trong lòng đều biết Tống Lâm rất giàu, công ty của anh ta cũng không lớn lắm, nhưng Tống Lâm lại để ý đến.

Tống Lâm vẫn luôn là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngô Chung Thành đã suy tính rất kỹ, vì trước khi anh đến đây, Ngô Chung Thành đã tìm mọi mối quan hệ để tìm ra phương án thu mua của Triệu Tư Đình và cái giá anh ta biết được chắc chắn sẽ không có ai ra giá thấp hơn.


Mộ Cẩm Vân liếc nhìn Ngô Chung Thành, phải thừa nhận rằng Ngô Khởi và anh ta rất giống nhau, đúng là cha con.
“Tổng giám đốc Lâm, thư kí Vân, mời vào!”
Nghe thấy giọng nói của Ngô Chung Thành, Mộ Cẩm Vân thu lại ánh mắt rồi đi theo Tống Lâm vào trong.

Công ty do Ngô Chung Thành nắm quyền quản lý ngoài anh ta ra thì còn có hai cổ đông nhỏ khác, nhưng tổng số cổ phần chỉ chiếm 20% vốn điều lệ.

Vì thế mà ý kiến của họ không thể ảnh hưởng đến quyền quản lý của Ngô Chung Thành được.

Thư ký của Ngô Chung Thành bưng cà phê đến, Mộ Cẩm Vân liếc nhìn anh ta một lần, sau đó quay đầu sang Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân thấy anh đưa tay lên thì lập tức đưa tài liệu.

Cảm nhận được hành động của cô, Tống Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua cô một chút.

Mộ Cẩm Vân liếc nhìn những người khác trong phòng họp, cô thấy Ngô Chung Thành đang nói chuyện với thư kí riêng của mình, hai vị cổ đông còn lại thì cũng đang tầm mặc.

Liệu đây có phải là đang đối đầu không?
Cô nghiêng người kề sát vào tai Tống Lâm, khẽ nhắc nhở:
“Tổng giám đốc Lâm, bệnh dạ dày của anh vẫn chưa khỏi.

Cà phê không thích hợp để uống lúc này đâu!”
Cô ngồi ngay ngắn lại sau khi nói xong.

Tống Lâm liếc nhìn cô, đôi mắt đen láy chuyển động, bàn tay đang cầm ly cà phê đưa lên uống cũng ngừng lại rồi thản nhiên đặt ly cà phê xuống trước mặt, dường như không có ý định động tới.
Lúc này Ngô Chung Thành lên tiếng thu hút mọi ánh nhìn về phía mình:
“Tổng giám đốc Lâm, trước tiên chúng ta hãy cùng nhau xem qua phầm giới thiệu về công ty trước.”
Tống Lâm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy vậy, theo yêu cầu của Ngô Chung Thành, một người vào bước vào phòng, trình chiếu và thuyết trình một phần powerpoint.
Mộ Cẩm Vân đã đọc thông tin của công ty này trước đó, nên khi cô xem powerpoint, cô đã nắm được mỗi dự án có những vấn đề còn tồn tại và vấn đề lớn nhất của công ty hiện tại của anh ta là gì.
Powerpoint của Ngô Chung Thành rất đẹp, người bình thường sẽ nghĩ rằng công ty này chắc sẽ tăng giá trị trên thị trường trong vòng năm năm.

Nhưng vấn đề chính là thời gian.
Mà Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân không phải tu sĩ, nhưng họ cũng là người tốt.

Và cô chưa bao giờ thấy người bán hàng nào nói rằng đồ họ bán là đồ xấu.


Đó là một điều hiển nhiên.
Màn thuyết trình không dài lắm, chỉ khoảng mười lăm phút, sau khi người thuyết trình nói xong.

Ngô Chung Thành vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh là chủ đầu tư.

Đây là tình hình chung của công ty, tôi không biết anh…”
Tống Lâm chưa nói nhiều, trong lòng Ngô Chung Thành đang nghĩ đối phương rất hài lỏng nên nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ.
Nghe được những lời này của Ngô Chung Thành, Tống Lâm khẽ vỗ tay lên mặt bàn, ánh mắt anh rơi trên người của Ngô Chung Thành ở đối diện, nhàn nhạt nói:
“Anh Thành, theo tôi đương biết dự án chín hai ba của công ty anh có vẻ không được tốt lắm nhỉ?”
Sắc mặt của Ngô Chung Thành hơi thay đổi, nhưng anh ta nhanh chóng phục hồi, bình thản nói: “Tổng giám đốc Lâm, có công ty nào mà không có các vấn đề nhỏ? Tổng giám đốc yên âm, chúng tôi đã giải quyết xong vấn đề này và chắc chắn sẽ không có bất kỳ ảnh hướng nào đến tương lai đâu!”
“Anh Thành đây nói cũng phải!”
Tống Lâm gật đầu một cái, sau đó chậm rãi quay đầu về phía Mộ Cẩm Vân:
“Thư kí Vân, cho tổng giám đốc Thành xem phương án trù bị.”
Mộ Cẩm Vân gật đầu và đưa ra bản phương án mới sửa lại vào tối qua:
“Anh Thành, đây là phương án của công ty chúng tôi, xin mời xem!”
Khi Ngô Chung Thành nghe Tống Lâm nhắc đến ngày hai mươi ba tháng chín, tim anh ta đập nhanh vì lo lắng sợ rằng anh sẽ yêu cầu giải trình về dự án đó.

Không ngờ rằng anh lại trực tiếp cho anh ta xem phương án và báo giá.
Ngô Chung Thành hứng thú nhận phương án, anh ta đã không đủ kiên nhẫn để đọc nội dung trước đó mà mở thẳng đến phần giá đề xuất trong phương án.
Nhìn thấy con số trên bảng báo giá, tâm tình của Ngô Chung Thành đột nhiên thay đổi:
“Đây, tổng giám đốc Lâm, giá này…”
Vẻ mặt của Tống Lâm không thay đổi: “Như anh Thành đây đã nói, mọi công ty đều sẽ có một số vấn đề.

Chúng tôi chuẩn bị tiếp quản công ty của anh Thành, tôi đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận rủi ro.

Giá này là thử nghiệm của chúng thôi.

Nếu anh Thành cảm thấy những gì chúng tôi đưa ra không phù hợp, không sao, coi như là chúng tôi chưa đến đây đi.”
Ngô Chung Thành khiếp sợ nhìn Tống Lâm, mặt anh ta đã tái xanh lại rồi.

Anh ta đã nhìn rất lâu, cố nhịn từng câu, nhưng sao anh ta lại không thể kìm lại lời nói.
Anh ta chỉ đơn giản là đưa ra đề xuất cho hai cổ đông còn lại, muốn họ được hưởng những gì tốt nhất.

Nhưng hai vị cô đông kia đâu phải là người không có đầu óc, Tống Lâm đưa ra mức giá này, tuy rằng thấp hơn một chút so với dự kiến nhưng vẫn là phương án tốt hơn so với việc tuyên bố phá sản.

Họ không phải là cổ đông lớn của công ty nên thiệt hại của họ đương nhiên sẽ không nhiều bằng Ngô Chung Thành rồi.
“Anh Thành, tổng giám đốc Lâm nói đúng.

Làm ăn là thuận mua vừa bán mà!”
“Ừ!”
Khi Ngô Chung Thành nghe những lời của hai vị cổ đông, trong lòng anh ta lại dấy lên một nỗi hận thù.


Lúc cổ phiếu của công ty giảm một chút thì hai người bọn họ nói chuyện lạnh lùng.

Bây giờ bọn họ thu về không quá bảy trăm tỷ, bọn họ lại hào phóng chấp nhận lại còn ủng hộ Tống Lâm.

Đương nhiên, hai cổ đông kia cũng đâu có thảo mai như vậy, bọn họ đã lỗ hơn bảy trăm tỷ.

Bảy trăm tỷ, đó là một con số không nhỏ, làm sao bọn họ có thể cảm thấy như không có chuyện gì được.

Nhưng hơn bảy trăm tỷ để mua cơ hội hợp tác với Tống Lâm thì không phải là không đáng.

Ngô Chung Thành chỉ muốn tiền, bọn họ thì khác.

Mộ Câm Vân liếc nhìn Tống Lâm một chút, thấy anh cũng nhìn qua, cô mím môi giả bộ vô tình nói:
“Tổng giám đốc Lâm, thư kí Lý đã gửi cho anh một kế hoạch khác phải không?”
Ngô Chung Thành vừa nghe thấy toàn thân cứng ngắc:
“Tổng giám đốc Lâm là người sảng khoái, anh Triệu mấy hôm trước đưa ra giá này, tôi còn chưa bán nên tôi hết lòng muốn hợp tác với tổng giám đốc Lâm.

Mong tổng giám đốc Lâm có thể giúp đỡ trong thời gian tới!”
Ngô Chung Thành gặp phải người cứng rắn, anh ta biết anh ta chỉ có thể bán với giá này, anh ta đang tranh thủ sự ủng hộ của đối phương.

Đáng tiếc anh ta không nhìn ra được Tống Lâm là người như thế nào.

Sự ủng hộ của Tống Lâm trong trường hợp này là chưa bao giờ có.

Giá cả đã thương lượng xong, mọi chuyện nói ra đều dễ dàng, luật sư của hai bên đã có mặt, sau khi thỏa thuận xong họ chỉ việc ký tên là hợp đồng có hiệu lực.

Hai bên đều đồng ý với phương án này.

Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài một giờ.

Mộ Cẩm Vân ban đầu nghĩa rằng Ngô Chung Thành sẽ khăng khăng giữ nguyên lập trường, nhưng cô không ngờ chỉ một lời nói, Ngô Chung Thành đã bị thuyết phục, thật sự Ngô Chung Thành đúng là đang thiếu tiền.
“Tổng giám đốc Lâm, hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
“Tổng giám đốc Lâm không nên vội.

Với tư cách là người chủ trì, tôi có thể mời tổng giám đốc Lâm và thư ký Vân đây một bữa cơm được không?”
Tống Lâm không trả lời và cũng không từ chối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui