Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


Mộ Cẩm Vân?”
Chắc là thấy cô vẫn chưa nhúc nhích, anh đột nhiên gọi cô.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng nhấc chân bước tới: “Tổng giám đốc Lâm.”
Cô ngượng ngùng nở nụ cười, bị anh thì nheo mắt liếc nhìn.
Lúc này đã hơn hai giờ, bữa trưa này thực sự ăn rất muộn.
Sau khi Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm ăn trưa xong thì trở lại công ty, Tống Lâm còn có một cuộc họp vào lúc chiều.
Ngày mai là ngày đấu thầu, Mộ Cẩm Vân và Lý Việt Minh lúc trưa đã đến địa điểm tổ chức, kiểm tra không có sai sót gì mới quay trở lại công ty.
Tống Lâm vẫn đang họp, Mộ Cẩm Vân mở máy tính để làm tổng kết hàng tháng.
Khi Tống Lâm đi ra, đã là một giờ sau.
Triệu Nguyệt Đình đi theo sau, sắc mặt có chút tái nhợt, Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Làm sao vậy?”
Triệu Nguyệt Đình đi đến bên cô, nhìn Tống Lâm vào văn phòng, cô ấy mới nói: “Chị Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm vừa nãy nghe giám đốc Ngô nói là nghe nói giám đốc Lâm ở Quảng Bình đã bị cách chức, nói với tổng giám đốc Lâm rằng con trai của ông ấy vừa du học ở Đức về sẽ tiếp nhận vị trí này.”
Mộ Cẩm Vân đang uống nước, nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt Đình, suýt chút nữa đã không kìm lòng được mà phun lên màn hình máy tính.
Ngô Chung Thành này cũng quá lợi hại, vậy mà cũng có thể nói, chẳng trách lúc đi ra tâm trạng của tổng giám đốc Lâm không tốt lắm.
Triệu Nguyệt Đình rút khăn giấy cho cô: “Chị Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm tâm trạng không tốt lắm, chị cẩn thận một chút.”
“Được, cảm ơn cô.”
Khi Triệu Nguyệt Đình rời đi, điện thoại nội bộ của Mộ Cẩm Vân vang lên.
Cô vội đặt cốc nước xuống, trả lời điện thoại: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Hồ sơ của Bùi Minh Hùng đã giao cho bên nhân sự chưa?”
“Sáng nay em đã gửi cho bên nhân sự.”
“Được, em để ý chuyện này một chút, để chuyện bên kia giải quyết nhanh hơn.”
“Em hiểu rồi, tổng giám đốc Lâm.”
“Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân kiểm tra thời gian, hiện tại đã là năm giờ rưỡi, nhưng sau khi suy nghĩ, cô vẫn gọi cho người của bộ phận nhân sự.
Người của Ngô Chung Thành tuyển đương nhiên không thể thay thế người mà Tống Lâm đã đích thân lựa chọn.
Công ty chỉ có hai cổ đông, Ngô Chung Thành cũng dựa vào hai mươi phần trăm cổ phần của mình mà đắc ý.
Người ở bộ phận nhân sự sau khi trả lời cuộc gọi của Mộ Cẩm Vân thì vô cùng kinh hãi.
Thư ký của Ngô Chung Thành vừa cử người đi tìm họ, nếu Mộ Cẩm Vân không gọi điện thoại cho họ trước, họ sẽ không biết rằng người ở Quảng Bình là do Tống Lâm đích thân tuyển chọn.
Hai vị thần này đánh nhau, đến cuối cùng, những người bình thường như họ lại bị ảnh hưởng.
Thông tin của Bùi Minh Hùng được Mộ Cẩm Vân gửi cho họ vào khoảng mười giờ sáng nay, chỉ cần thư chuyển phát nhanh có chữ ký từ Quảng Bình đến, thủ tục nhận chức rất nhanh sẽ hoàn tất.
Những thủ tục này đặc biệt rắc rối đối với các công ty lớn, nếu Tống Lâm không can thiệp thì thủ tục nhận chức nhanh nhất cũng phải mất một tháng, dù sao chỉ có mỗi chữ ký thôi cũng phải cần đến mấy chỗ.
Nhưng bây giờ Tống Lâm trực tiếp cho Mộ Cẩm Vân gọi điện thoại nhắc nhở bọn họ, người trong phòng nhân sự đương nhiên không ngốc, không dám từ chối yêu cầu của Tống Lâm.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, Mộ Cẩm Vân suy nghĩ một lúc, rồi gửi cho Bùi Minh Hùng một email nhắc anh ta những ngày này chú ý đến lá thư từ trụ sở chính.
Câu trả lời của Bùi Minh Hùng rất đơn giản, chỉ có một từ “được”, phong cách này khiến cô băn khoăn không biết lúc đầu Tống Lâm có chọn anh ta có phải vì hai người có phong cách giống nhau hay không.
Khi đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ, điện thoại trên tay đột nhiên vang lên.
Cô nhìn xuống, là thông báo từ Facebook của cô.
Trước khi trở lại công ty, cô có tìm kiếm chuyện của Mộ Tinh Anh, có lẽ là cô vô tình bấm phải chỗ nào đó.

Hiện tại chuyện của Mộ Tinh Anh có diễn biến mới, cô bấm vào xem thì thấy mọi chuyện càng ngày càng sôi nổi.
Nhà họ Trương biết Mộ Tinh Anh đang mang thai, Trương Đại Bình đã cử người đến bệnh viện để trông giữ cô ta, không để cô ta chạy trốn.
Trong bệnh viện.
Lương Thu Trà lập tức ngất xỉu, mà Mộ Đình Nam không muốn quan tâm đến những chuyện như vậy, ông ta thậm chí còn không xuất hiện trong bệnh viện.
Trương Đại Bình vốn rất đuối lý, sau khi bị Trần Hồng và Trương Lệ bắt về nhà, ông ta một chữ cũng không dám nói.
Nhưng sau khi biết Mộ Tinh Anh có thai, ngoại trừ vui mừng thì ông ta cũng không có suy nghĩ nào khác nữa.
Trương Đại Bình là chủ gia đình, điều ông ta muốn làm thì Trần Hồng và Trương Lệ cũng không thể ngăn cản được.

Sau khi biết tin Mộ Tinh Anh mang thai, Trương Đại Bình vội vã dẫn thư ký đến bệnh viện và mang theo giấy chứng nhận bất động sản.
Dù sao ông ta cũng xuất thân từ nông thôn, tư tưởng lạc hậu và bảo thủ nghiêm trọng, ông ta luôn cảm thấy chỉ có nam mới có thể kế thừa công việc của gia đình, đây cũng là lý do vì sao Trương Lệ có năng lực như vậy nhưng ông ta chưa bao giờ để Trương Lệ quản lý công ty.
Nhưng lúc xưa, Trần Hồng vì một lần sảy thai vào mùa đông nên cơ thể đã bị yếu đi, rất khó để mang thai trở lại.
Mấy năm nay ông ta ở ngoài làm bậy, ngoài việc ông ta thực sự là muốn chơi bời, thì lý do lớn hơn là còn muốn có một đứa con trai.

Ông ta sợ sau này không có con trai để thừa kế gia sản thì mọi cố gắng đều là vô ích.
Loại suy nghĩ này, phải nói giống hệt Mộ Đình Nam.
Giờ nghe tin Mộ Tinh Anh mang thai, Trương Đại Bình làm gì còn cảm giác áy náy nữa, mà lúc nào cũng tưởng tượng đến những đứa bé trai mập mạp đáng yêu.
Nhưng nhà họ Mộ không phải là một hộ gia đình nhỏ bình thường, không dễ bị lừa như vậy, Trương Đại Bình suy nghĩ.
Trần Hồng không thể sinh con được nữa.

Trong những năm này ông ta đã cho bà sống cuộc sống không phải lo cái ăn cái mặc, cũng xem như đã hết lòng vì bà.

Nhưng Mộ Tinh Anh thì khác.

Mộ Tinh Anh vẫn còn trẻ.

Một người hơn năm mươi tuổi như ông ta cưới cô gái mới hơn hai mươi cũng xem như không lỗ.
Ông ta nghĩ rất kỹ nên mới mang giấy chứng nhận tài sản và một số giấy tờ bất động sản đến bệnh viện.
Trương Lệ không ngờ rằng Mộ Tinh Anh thực sự sẽ mang thai, nhìn thấy Trương Đại Bình cầm giấy chứng nhận tài sản và giấy chứng nhận bất động sản, cô ấy chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Cô ấy vô thức nhìn Trần Hồng ở bên cạnh sô pha: “Mẹ…”
Lúc này, Trần Hồng bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Đừng khóc, không đáng đâu.”

Phụ nữ là thế này, lúc đầu thất vọng sẽ cuồng loạn, nhưng khi thực sự tuyệt vọng, cô ấy sẽ không rơi một giọt nước mắt vì bạn.
Khi Trần Hồng nhìn thấy những bức ảnh lần đầu tiên, bà gần như phát điên.

Khi bà nhìn thấy hai người trong khách sạn, bà chỉ muốn chạy đến để tách hai người ra.

Nhưng sau đó bình tĩnh lại, đột nhiên bà hiểu ra nhiều điều hơn.
Nhiều năm qua, bà đã nghi ngờ từ lâu, nhưng chỉ là bà không thể bắt được mà thôi.
Bây giờ phát hiện Trương Đại Bình thật sự tìm người phụ nữ khác bên ngoài, bà ngược lại cảm thấy như được giải thoát.

Trong cuộc hôn nhân này, không chỉ có Trương Đại Bình, mà chính bà cũng bị trói buộc.

truyện ngôn tình
Trương Lệ sửng sốt một chút: “Mẹ, mẹ cùng ba ở chung nhiều năm như vậy, không thể cái gì cũng không có!”
Trần Hồng cười lạnh: “Đừng lo lắng, cái gì là của mẹ thì nhất định là của mẹ.

Nếu ông ta muốn cưới con hồ ly tinh kia, mẹ sẽ lột da của ông ta!”
Lúc này Trương Đại Bình chỉ nghĩ đến đứa con trai trong bụng Mộ Tinh Anh mà quên mất tình huống của mình bây giờ như thế nào.
Ông ta đến bệnh viện tìm Lương Thu Trà, cười hì hì nói sẽ ly hôn với Trần Hồng và kết hôn với Mộ Tinh Anh.

Lương Thu Trà giận run người: “Ông là ai mà dám cưới con gái của tôi?”
Trương Đại Bình có bị mắng cũng không sao, khuôn mặt vẫn cười toe toét: “Bà Trà, bản thân bà đã ở địa vị cao như vậy rồi, bà nên hiểu tâm tư của con gái mình.

Bà xem, chỉ cần Tinh Anh sinh một bé trai, tôi sẽ lập tức để hai căn biệt thự đổi tên cho cô ấy, hai mươi phần trăm cổ phần của công ty cũng được chuyển sang tên con của tôi! Tất nhiên, cho dù cô ấy sinh con gái, tôi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với cô ấy, miễn là cô ấy bằng lòng sinh con thứ hai.

Tôi có thể bỏ ra mấy tỷ…”
“Chát!”

Lương Thu Trà giơ tay tát Trương Đại Bình, bà chưa kịp nói gì thì đã ngất đi.
Nhìn mẹ vợ tương lai, Trương Đại Bình cũng sợ có chuyện xảy thì quan hệ của mình và đứa con trai mập mạp trong tương lai cũng có chuyện nên vội vàng gọi người đến.
Bên ngoài phòng lại náo nhiệt, mà Mộ Tinh Anh ở trong phòng lúc này cũng tỉnh lại.
Thấy cô ta đã tỉnh, Trương Đại Bình nhanh chóng cười mở cửa đi vào: “Anh Anh, anh tới thăm em đây!”
Nhìn thấy Trương Đại Bình, Mộ Tinh Anh tức giận, giơ tay lấy đồ bên cạnh ném về phía ông ta: “Cút ngay! Cút cho tôi!
Nếu không phải vì con gái của ông ta, cô cũng không phải khổ sở như bây giờ.
Trương Đại Bình bị ném cuộn giấy vào mặt, nhưng ông ta cũng không để ý chút nào, vẫn đi tới chỗ cô ta: “Em đừng tức giận, không phải em thích mua túi xách, mua quần áo sao? Bây giờ anh cho em một cơ hội, sau này muốn mua bao nhiêu túi xách, bao nhiêu quần áo cũng được!”
Mộ Tinh Anh biết lợi ích của tiền bạc, cô ta cái gì cũng có thể không có, nhưng tiền thì không thể thiếu.
Nghe hết lời của Trương Đại Bình, cô ta cũng không ném đồ nữa: “Ý của ông là gì? Đừng nghĩ chỉ cần cho tôi mấy chục tỷ là muốn đuổi tôi đi đâu cũng được.”
“Dĩ nhiên không phải vậy!”
Trương Đại Bình nhanh chóng đặt tài sản của mình trước mặt cô ta: “Nhìn xem, đây là giấy chứng nhận tài sản của anh, còn đây là giấy chứng nhận bất động sản.

Không phải em thích túi hiệu và quần áo hàng hiệu sao? Chỉ cần gả cho anh, sau này em cũng không phải lo vấn đề tiền bạc nữa.”
Mộ Tinh Anh vốn tưởng rằng Trương Đại Bình chỉ là ông chủ của một công ty túi xách nhỏ, nhưng không ngờ rằng tài sản của ông ta cũng không hề nhỏ.
Trương Đại Bình luôn cảm thấy việc con gái mình sau này cũng gả ra ngoài, nên cảm thấy con gái không đáng tin cậy, vì vậy một số công ty mà ông đầu tư sau này đều giấu Trần Hồng và Trương Lệ.
Trương Lệ luôn nghĩ rằng gia đình cô nhiều nhất là chỉ ở tầng lớp trung lưu, nhưng cô không ngờ, ngoài công ty ban đầu, Trương Đại Bình sau này còn đầu tư vào hai công ty, mỗi công ty chiếm ba mươi và bốn mươi phần trăm vốn chủ sở hữu.
Thu nhập hàng năm của hai công ty không chênh lệch chỉ hơn mấy chục tỷ, nhưng Trương Đại Bình là cổ đông của ba công ty, thu nhập hàng năm cũng được mấy tỷ.
Nhà học Mộ nhìn qua có vẻ rất hùng mạnh, nhưng mọi người đều biết chuyện vài tháng trước, cổ phần của công ty đều đã nằm trong tay của Mộ Cẩm Vân.

Hai mươi phần trăm cổ phần của Mộ Đình Nam một năm nhiều nhất cũng chỉ hưởng hoa hồng được hơn mấy trăm triệu.
Hơn nữa, tất cả tiền bạc đều nằm trong tay Mộ Đình Nam, Mộ Tinh Anh cũng không chạm được vào nó.
Mộ Tinh Anh ban đầu nghĩ rằng cô ta chỉ đang tiếp cận một nhà giàu mới nổi, nhưng cô ta không ngờ Trương Đại Bình lại nhiều đến vậy.’
- -----
!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui