Thời điểm Mộ Tinh Anh trở lại nhà họ Mộ đã là hơn một giờ sáng, Mộ Đình Nam đã ngủ, nhưng Lương Thu Trà thì vẫn ở phòng khách chờ cô ta.
“Đứng lại!”
Cô ta vốn là muốn cẩn thận lén đi lên lầu, nhưng không nghĩ tới, vẫn bị Lương Thu Trà bắt được.
Mộ Tinh Anh ngừng lại, nhìn về phía Lương Thu Trà, có chút bực bội, không nhịn được nói: “Mẹ, lại có chuyện gì?”
“Còn dám hỏi có chuyện gì, chính con nhìn một chút, bây giờ cũng đã mấy giờ rồi?”
“Còn sớm mà, còn chưa tới hai giờ, mẹ xem giới trẻ bây giờ có ai đi ngủ trước ba bốn giờ không?”
Lương Thu Trà nghe được lời này của cô ta, giơ tay lên cầm gối ôm ném tới: “Rốt cuộc là gần đây con đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”
“Con thì có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ?”
Mặt cô ta treo đầy vẻ khó chịu, cúi đầu nhìn tay mình, trên đó là chiếc vòng tay mới mà cô ta vừa được tặng.
Lương Thu Trà hiển nhiên cũng nhìn thấy được, bà ta lập tức đứng dậy trực tiếp bắt lấy tay cô ta: “Con làm sao có tiền mua cái vòng tay này?”
Bà ta không có nhìn lầm, vòng tay này là mẫu thiết kế sang trọng mới nhất hiện nay của công ty T, mặc dù gần tám ngàn đô trong mắt bà ta không tính là số tiền rất lớn, nhưng tiền tiêu vặt của Mộ Tinh Anh đã bị Mộ Đình Nam cắt hơn phân nửa từ ba tháng trước, tiền tiêu vặt của Mộ Tinh Anh mỗi một tháng cũng chỉ có vài trăm đô, ngay cả tiền mua quần áo cô ta cũng không đủ, cô ta lấy từ đâu ra tới gần tám ngàn đô để mua một cái vòng tay như vậy?
Mộ Tinh Anh rụt tay lại, cũng không thèm để ý nói: “Được người khác tặng.
Mẹ có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì con đi về phòng nghỉ ngơi đây, sáng sớm ngày mai con có tiết học.”
Lương Thu Trà còn muốn nói gì đó, nhưng Mộ Tinh Anh cũng đã nhấc chân bước lên lầu rồi.
Thế nhưng bà ta lại không dám lớn tiếng đánh thức giấc ngủ của Mộ Đình Nam, cũng chỉ có thể tạm bỏ qua cho Mộ Tinh Anh.
Lương Thu Trà nhìn bóng lưng của Mộ Tinh Anh, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng bà ta lại không nghĩ ra được.
Mặc dù ngày hôm sau là chủ nhật, nhưng là Mộ Cẩm Vân vẫn thức dậy rất sớm, bởi vì bọn họ sẽ có chuyến bay đi Quảng Bình vào buổi trưa lúc mười một giờ hơn.
Tống Lâm không ở bên trong phòng, không cần nghĩ cũng biết là anh đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Cô nhìn một chút điện thoại di động, còn có hơn ba tiếng trước khi bay.
Mộ Cẩm Vân rửa mặt xong trực tiếp xuống lầu làm bữa sáng, Tống Lâm không thích ăn bữa ăn sáng theo kiểu phương tây, cô cũng mới phát hiện điều này gần đây.
Đoạn thời gian trước, cô lười biếng làm bữa ăn sáng, mỗi sáng sớm đều là thức dậy làm bánh mì sandwich cùng một ly sữa bò.
Tống Lâm ban đầu ăn một hai ngày cũng không nói gì, sau đó tới ngày thứ ba, buổi tối trước khi ngủ, anh trực tiếp nói rõ mỗi ngày phải thay đổi bữa ăn sáng đa dạng, sau đó cô cũng rất ít khi làm tiếp bữa ăn sáng kiểu phương tây nữa.
Ngày hôm qua cô còn chừa lại vài con tôm, vừa hay có thể dùng để nấu mì ăn sáng.
Lúc Tống Lâm trở lại, cô đang bỏ mì sợi vào trong nồi.
Tháng mười một là lúc Hà Nội đã bắt đầu vào thu, nhưng là trên trán anh vẫn đổ mồ hôi.
Anh nhìn lướt qua cô một chút, cũng không nói gì mà trực tiếp đi lên lầu.
Lúc Mộ Cẩm Vân gắp mì ra, anh cũng đã tắm xong và đi xuống lầu.
Lúc này thời gian còn sớm, cũng chỉ mới hơn tám giờ, mặt trời ngoài cửa sổ cũng chỉ vừa dâng lên được một lúc, tỏa ánh nắng mai vô cùng ôn hòa.
Ăn xong bữa ăn sáng, cô mở ra vali bắt đầu thu dọn quần áo.
Hai người chín giờ rưỡi lên đường đi sân bay, lần này tới sớm hơn so với bình thường, không cần vội vã gấp gáp cho kịp chuyến bay.
Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian một chút, còn có bốn mươi phút mới tới giờ lên máy bay, cô không nhịn được, kêu Tống Lâm một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, em đi nhà vệ sinh một chút.”
“ Ừ.”
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Chủ nhật ở sân bay có rất nhiều người, Mộ Cẩm Vân đi nhà vệ sinh cũng tốn không ít thời gian.
Thời điểm cô trở lại phòng chờ máy bay, phát hiện vị trí của mình đang bị một người phụ nữ ngồi.
Người phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ, lộ ra đôi chân thon dài, chân váy bó ngang hông cũng là màu đỏ, phần thân trên cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ chữ V giản dị và đội mũ nồi trên đỉnh đầu.
Mặc dù cô ta khoác một chiếc áo gió dài bên ngoài, nhưng vẫn không che khuất được thân thể nóng bỏng quyến rũ.
Cô ta co chân lên và dùng mũi nhọn của giày cao gót chà xát vào ống quần âu của Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân đứng ở cách đó một trăm mét, nhìn động tác này, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng một cách khó hiểu.
“Xin chào, nhìn anh trông rất quen mắt, có phải chúng ta từng gặp rồi không?”
Người phụ nữ mở miệng bắt chuyện, giọng nói của cô ta là chất giọng điển hình của phụ nữ trưởng thành quyến rũ.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô ta dùng ngón tay sơn màu đỏ diễm lệ cầm vé máy bay nhẹ nhàng quét qua áo sơ mi anh, cô không thể không bội phục, đồng thời tâm tình cũng có vài phần là chờ xem trò vui.
Cô đứng ở đằng kia không nhúc nhích, cứ như vậy mà quan sát mọi chuyện.
Tống Lâm không lên tiếng, mà là quay đầu, thẳng tắp nhìn về phía cô: “Lại đây!”
Anh vừa dứt lời, tầm mắt của người phụ nữ kia cũng hướng lại đây.
Ánh mắt của người phụ nữ rơi vào trên mặt cô, cô ta khẽ nhướn mi một chút, sau đó không có chút nào lúng túng, trực tiếp đứng dậy: “ Làm phiền rồi.”
Nói xong, cô ta đến hàng ghế phía sau, chọn cho mình một vị trí rồi trực tiếp ngồi xuống.
Ánh mắt của Tống Lâm ngày càng lạnh, Mộ Cẩm Vân có chút hối hận mới vừa rồi mình không có lập tức đi tới chỗ anh.
Cô nhấp mím môi, nhấc chân đi tới, ngồi xuống vị trí vừa rồi người phụ nữ kia đã ngồi.
Lúc này anh mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem cuốn tạp chí tài chính trên tay.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở một bên, cũng không biết Tống Lâm mới vừa rồi có tức giận hay không.
Nhưng là trong chuyện này cô cũng cảm thấy mình rất vô tội, cũng không phải là do cô làm cho người phụ nữ kia đi đến tiếp cận anh.
Cô còn chưa kịp tìm hiểu làm rõ chuyện gì đang xảy ra, bộ đàm đã nhắc nhở họ chuẩn bị lên máy bay.
Mộ Cẩm Vân vội vàng đứng lên, mới vừa đứng lên, Tống Lâm ở bên cạnh lại đột nhiên nắm lấy tay cô.
Người phụ nữ sau lưng lướt qua bả vai cô đi lên trước, tiến đến xếp hàng ở cửa VIP.
Cô ta đứng ở đằng kia, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó nhếch môi nở nụ cười.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mặt nóng lên, muốn đem tay mình từ trong lòng bàn tay Tống Lâm rút trở về, nhưng cô lại không dám, sợ bị mắng, cuối cùng chỉ có thể để mặc cho anh dắt đi.
Tay cô bị kéo suốt cả quãng đường, cho đến khi lên máy bay, Tống Lâm mới buông tay cô ra.
Mộ Cẩm Vân thở phào, nhưng không nghĩ vừa quay đầu, mới phát hiện rằng người phụ nữ trong phòng chờ đang ngồi trên ghế đối diện lối đi.
Cô nhìn thoáng qua Tống Lâm đang ngồi ở bên trong, suy nghĩ một chút, vẫn là nhịn xuống không nói lời nào.
Sau khi máy bay cất cánh được nửa tiếng, nữ tiếp viên hàng không đẩy xe thức ăn tới phân phát suất ăn nhẹ trên máy bay.
Mộ Cẩm Vân ăn phần ăn nhẹ xong thì trực tiếp dựa vào lưng ghế chợp mắt một lúc.
Cô cứ ngủ như thế đến khi máy bay hạ xuống, cô mới xoa mắt tỉnh lại.
“Tổng giám đốc Lâm?”
Cô nghiêng đầu nhìn Tống Lâm đang ngồi ở bên cạnh một chút, mở miệng kêu anh một tiếng.
Anh nhìn thoáng qua cô một chút, người phụ nữ ngồi ở một bên đột nhiên bật cười khe khẽ.
Thanh âm không coi là quá lớn, nhưng khoảng cách gần như vậy, cô vẫn cố thể nghe thấy rõ ràng.
Cũng không biết tại sao, cô đột nhiên lại cảm thấy có chút ngại ngùng.
May mắn là rất nhanh bọn họ đã cùng người phụ nữ kia tách ra.
Tài xế chờ ở bên ngoài sân bay, giám đốc ngồi ngay ở hàng ghế phía trước: “Tổng giám đốc Lâm, đã tìm được người.”
“Ai?”
Giám đốc có chút ngượng ngùng: “Là bí thư của tôi, Đường Dĩnh.”
“Người hiện tại ở đâu?”
Tuy trên mặt Tống Lâm không nhìn ra vui giận, nhưng Mộ Cẩm Vân vẫn cảm giác được, khí tràng trên người của anh rõ ràng lạnh hơn rất nhiều.
“Ở trong công ty.”
“Trước tiên cứ đến khách sạn đã, sau đó dẫn cô ta tới gặp tôi.”
Anh nói xong, nhắm lại hai mắt, dựa vào phía sau một chút, lại không tiếp tục lên tiếng.
Mộ Cẩm Vân nhìn giám đốc ngồi ở hàng ghế trước một chút, cô biết vị giám đốc này cũng đã đến lúc đi đời nhà ma rồi.
Nội gián không là ai khác lại chính là người dưới trướng anh ta, dù anh ta có tham dự hay không, thì vị trí giám đốc của anh ta cũng khó mà giữ được.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, xe vững vàng chạy ở trên đường.
Nửa tiếng sau, xe ngừng lại, Tống Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng chậm rãi mở mắt ra.
Anh trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống, nhìn cũng không có nhìn cô lấy một cái.
Mộ Cẩm Vân lập tức vội vàng đi theo anh xuống xe, kéo theo hai cái vali đi theo anh đi vào bên trong khách sạn.
Phòng cô ngay tại kế bên phòng của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân kéo vali của anh vào phòng rồi quay trở về phòng của mình.
Lúc này Tống Lâm giống như là bầu trời tĩnh lặng trước cơn bão vậy, chờ lát nữa bão đổ bộ, cô cũng không biết mình có thể chịu được hay không.
May mắn thay, lần này không phải cô là người chọc giận Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân ở trong phòng ngồi mười lăm phút, sau đó cầm theo bản kế hoạch chi tiết về phương án khắc phục tổn thất của công ty đi qua phòng anh, cô gõ cửa: “Tổng giám đốc Lâm.”
Rất nhanh, cửa đã được mở ra, anh nhìn lướt qua cô một chút, nhưng cũng không nói gì, lập tức xoay người đi vào bên trong phòng.
“Tổng giám đốc Lâm, phương án này, anh xem còn có chỗ nào cần sửa chữa không?”
Hôm nay cô đã xem lại một lần, sau khi hoàn thành, cô lại phải giao cho giám đốc mới để anh ta làm công tác truyền thông, đánh chìm chuyện nguy hiểm này xuống.
Cô nói rồi đưa tài liệu cho Tống Lâm.
Tống Lâm đưa tay nhận lấy, lật xem một chút, cũng không nói gì.
Bên trong phòng khách rất an tĩnh, tâm trạng Mộ Cẩm Vân lại như ngồi trên đống lửa.
Không bao lâu, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Lâm ngẩng đầu liếc nhìn cô ra hiệu, Mộ Cẩm Vân hiểu ý, vội vàng đứng lên đi mở cửa.
Khi Đường Dĩnh tiến vào, trên mặt cô ta còn mang nước mắt, người vẫn còn chưa đi vào, đã trực tiếp quỵ xuống đất.
Giám đốc đi theo sau lưng cô ta, trên trán không ngừng chảy mồ hôi ròng ròng.
Mộ Cẩm Vân theo bản năng nhìn qua Tống Lâm một cái, anh ngồi ở đằng kia, trên mặt không có chút biểu cảm nào, không thể nhìn ra là anh đang vui hay giận, nhưng là cô cũng không dám nhìn xem anh quá lâu.
Bên trong phòng không có người nào lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng lạnh như băng.
Ánh mắt sắc lạnh của Tống Lâm rơi xuống trên người Đường Dĩnh, không lạnh không nhạt mở miệng: “Bọn họ cho cô bao nhiêu tiền?”
Anh nói một cách bình thản, tựa như là đang hỏi Đường Dĩnh hôm nay ăn món gì vậy.
Nhưng mà tất cả mọi người bên trong phòng đều cảm giác được, cặp mắt đen kia tràn ngập sự lạnh lùng như lưỡi đao sắc lẻm vậy.
Đường Dĩnh cả người cũng run lên từng hồi: “Không, Tổng giám đốc Lâm, anh nghe tôi nói, mọi chuyện không phải như vậy!”
Cô ta định đi tới bên cạnh Tống Lâm, nhưng mới vừa cử động một chút, chính cô ta đã lập tức sợ đến mất hồn, cả người rúc vào một chỗ: “Tổng giám đốc Lâm, tôi không phải cố ý, thật, tôi không cố ý làm như vậy!”
Đường Dĩnh không biết nên nói thế nào, đối phương bày ra một cái bẫy khiến cho ba cô ta bị thiếu nợ mấy chục triệu đô, là mấy chục triệu, không phải mấy trăm ngàn hay mấy triệu, cho dù là mang cô ta đi bán thì cũng không đủ tiền trả nợ!
Hơn nữa ban đầu những người đó đã nói là chỉ là nghiên cứu số liệu của bọn họ một chút, sẽ không về để sử dụng, nhưng tới khi cô ta nhìn thấy sản phẩm của bọn họ được công bố ra thị trường, bấy giờ Đường Dĩnh mới biết, rốt cuộc là bản thân cô ta đã ngây thơ đến mức nào! Nhưng cô ta biết, Tống Lâm sẽ không chấp nhận lý do này!
“Giám đốc Lâm, đây là cấp dưới của cậu, bắt đầu từ bây giờ, cậu và cô ta, hai người cùng nhau cút đi cho tôi!” Tống Lâm cũng không hỏi thêm điều gì nữa, trực tiếp nghiêm nghị ra lệnh đuổi người.
“Tổng giám đốc Lâm, chuyện này không có liên quan đến tôi mà Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm!”
Tống Lâm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nghiêng đầu nhìn anh ta.
Giám đốc Lâm cả người cứng đờ, không dám nói thêm điều gì nữa, lập tức ủ rũ đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, chợt ngẩn người.
Cô vốn cho là Tống Lâm sẽ tống hai người bọn họ cho cục cảnh sát, không nghĩ tới cuối cùng anh lại chỉ để cho bọn họ cút đi mà thôi.
Chẳng qua là cô suy nghĩ quá đơn giản, một giây kế tiếp, Tống Lâm lại gọi một cuộc điện thoại.”
- -----
!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...