Tạ Uyển Nguyệt không hỏi nữa, nàng ngáp một cái, nằm xuống giường.
Trong phòng lúc này có rất ít người nên nàng có chút không thích ứng được.
Bình thường thì náo nhiệt nhưng giờ chỉ còn lại nàng và Tô Bất Mộc.
Tô Bất Mộc không cảm thấy quạnh quẽ, nàng nhát gan nên rất thích ở một mình.
Thấy Tạ Uyển Nguyệt đã ngủ say, nàng vội vàng tắm rửa rồi leo lên chiếc giường ấm áp của mình.
Tô Bất Mộc nằm sấp, lấy tập tranh mà Tạ Uyển Nguyệt đưa cho nàng ra xem.
Dưới chăn hơi tối nhưng không sao, vì mắt nàng có thể phát sáng, có thể nhìn rõ tập tranh.
Bên trong có chút ngột ngạt, Tô Bất Mộc càng ngày càng nóng, phần thân dưới không hiểu sao ẩm ướt, rất khó chịu, nàng không nhịn được trở mình, tay vô tình đụng phải ngực, một cảm giác tê dại ập đến.
Tô Bất Mộc đột nhiên mở to mắt.
Tại sao ngực của nàng lại bị sưng lên?
Tô Bất Mộc hoảng sợ ôm ngực, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, sau đó nàng sờ ngực phải, quả nhiên cảm thấy có một khối nhô lên.
Sao đột nhiên lại trở nên cứng rắn?
Tô Bất Mộc hoang mang, nàng đưa tay vào vạt áo, mò mẫm tìm vết sưng tấy, dần dần ngón tay chạm vào phần cứng ngắc bên trên, sau đó nàng hơi nhéo nhéo vào đỉnh nhũ của mình, không nhịn được kêu lên.
“Bất Mộc, sao vậy?” Tạ Uyển Nguyệt trong bóng tối lo lắng hỏi nàng.
Tô Bất Mộc vội vàng buông ra, đóng tập tranh lại rồi đặt dưới gối, lắc đầu, "Ta vừa đụng vào đầu giường thôi.
"
"Vậy à? Không sao chứ?"
“Không sao.
”
Tô Bất Mộc nằm xuống và quyết định đi ngủ.
Vừa rồi tuy rằng sợ hãi, nhưng lòng nàng rất rộng rãi, không để bụng chuyện này, cùng lắm thì sau này sẽ hỏi sư tỷ.
Chưa được nửa tách trà, Tô Bất Mộc đã ngủ mất, Tạ Uyển Nguyệt nghe nàng thở đều đều, hâm mộ thở dài.
Bên này, Tô Bất Mộc đã có một giấc mộng xuân.
Trong giấc mơ, nam nhân phía sau cởi y phục của nàng, bắt nàng quỳ xuống, nâng cao cặp mông nhỏ đầy thịt và vòng eo hóp xuống.
Nam nhân dùng ngón tay thon dài nghịch cái đuôi hổ của nàng, "Sao ngươi lại có đuôi?"
Tô Bất Mộc vùi mặt trong chăn, giọng nói nghẹn ngào, nàng thành thật trả lời: “Bởi vì ta là một con hổ trắng nhỏ.
”
“Con hổ trắng?” Nam nhân cười lạnh, tay theo đuôi nàng chạm vào chỗ nàng đi tiểu, “Để ta xem có phải là một con hổ trắng không?”
Nam nhân hơi mở chân ra, Tô Bất Mộc ôm chặt chăn, sau đó nghe nam nhân nói: “Quả nhiên là một con hổ trắng, trắng nõn và mềm mại.
Thật đẹp.
”
Nói xong, một thanh sắt nóng và cứng chọc vào.
Tô Bất Mộc lẩm bẩm "ưm… hưm… aaa" nàng không biết mình đang thấy thoải mái hay khó chịu nữa.
Nam nhân phía sau ôm eo nàng, đâm vào nàng thật mạnh, Tô Bất Mộc không thấy rõ bộ dạng của hắn, nàng chỉ cảm thấy tê dại, không thể ngậm miệng lại.
Không biết làm sau lưng nàng bao lâu, nam nhân lại lật nàng lại, hai người đối mặt nhau, tay nam nhân véo hai hạt đậu trên ngực nàng, xoay tròn một vòng, "Tiểu Bạch Hổ, sao núm vú của ngươi lại sưng lên vậy?"
"Ta! ta không biết.
"
Tô Bất Mộc nhắm mắt lại và dùng tay che hai quả đào của mình lại, "Đừng chạm vào chúng.
"
Vì nó đã sưng, để nó nghỉ một lúc, lát nữa nó sẽ giảm bớt đúng không?
Đáng tiếc nam nhân không buông ra, "Sao không được chạm vào?"
Sau khi bị đâm thêm vài phát, Tô Bất Mộc lắc đầu bối rối, "Bởi vì nó sưng lên ! Ừ ~”
Nam nhân cười, “Ta hôn nó thì nó sẽ không sưng nữa.
”
Tô Bất Mộc không từ chối, cho đến khi núm vú của nàng bị thứ gì đó hút vào, một lúc sau, khoái cảm khiến cơ thể Tô Bất Mộc run lên, nàng không khỏi mở mắt ra.
Chỉ là nàng phát hiện nam nhân đang hôn núm vú của mình chính là Tống tướng quân, người đã khiến nàng ngã đêm nay!
Chỉ nghe thấy Tống tướng quân nói: "Mau trả ba miếng bánh ngọt lại cho ta!"
Tống Hành vừa dứt lời, Tô Bất Mộc lập tức tỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...