Thẩm Nghiên Sơn luôn luôn cảm thấy Tư Lộ Vi rất đơn thuần.
Bởi vì cô không hiểu được rằng, trên đời này ai mới là người thật sự nắm quyền.
Có quá nhiều thứ họ không muốn.
Nếu họ không thể làm chủ, thì việc nói ra điều đó thật vô nghĩa.
_ "Làm sao, tôi làm gì không tốt sao?" Thẩm Nghiên Sơn hiếm khi thả lỏng, dựa vào thành xe, ha tay cầm súng, tùy ý để sang một bên, dường như chờ Tư Lộ Vị nhận lỗi của mình.
Sắc mặt Tư Lộ Vi càng thêm trắng.
Điều đó như khẳng định suy đoán của cô, anh muốn cô làm người phụ nữ của anh.
_ "Tôi muốn cùng Từ Phong Thanh kết hôn, tôi đã đồng ý với anh ấy rồi." Tư Lộ Vi nói rõ, _ "Nếu tôi bị đưa vào kĩ viện, tôi sẽ tự sát.
Ngũ ca nếu ép buộc tôi, sẽ mất cả người lẫn tiền."
Nụ cười của Thẩm Nghiên Sơn có chút thu lại.
Bên má trái của anh có một lúm đồng tiền sâu, khi cười lên trông rất ôn nhu, nhưng khi không cười, thì mặt anh rất lạnh lùng.
Giống như có hai người trong cơ thể anh, một người như ánh mặt trời ấm áp, một người âm u nhan hiểm.
Tư Lộ Vi sợ anh muốn chết.
Cô không nhìn săc mặt của anh, tiếp tục nói: _ "Ngũ ca nếu anh nhân từ, bên cạnh sẽ có nhiều người bảo hộ, anh trai tôi tất nhiên cũng trung thành và tận tâm đi theo anh, cũng sẽ có nhiều nữ đầu bếp, tôi cả đời cũng sẽ không rời khỏi anh, làm trâu làm ngựa cho anh, chỉ cần Ngũ ca không bắt tôi phải làm vợ anh."
Nếu anh không đồng ý, cô sẽ tự sát, anh thật sự sẽ có tổn thất.
Tư Đại Trang nhìn thì ngu ngốc, nhưng đối với em gái mình thì rất thương yêu, Thẩm Nghiên Sơn ép em gái hắn chết, hắn sẽ không đi theo anh nữa.
Tư Lộ Vi nói những lời này là dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.
Trên đời này có rất nhiều phụ nữ, Tư Lộ Vi cũng không phải là người xuất sắc nhất, thực sự không nhất thiết phải làm mất lòng nhau vì 'miếng thịt' không ngon là cô.
Cô nghĩ Ngũ ca sẽ hiểu được lòng người, nhất định sẽ hiểu.
_ "Nai con, em thật sự không phải là người thông minh." Thẩm Nghiên Sơn chậm rãi mở miệng.
Tư Lộ Vi cúi đầu nghe anh nói.
_ "Sơn trại Minh Nguyệt có vài trăm thổ phỉ, trang bị rất hoàn mỹ, Tôi chỉ mang theo vài người, rất có thể sẽ chết ở sơn trại.
Em nói những lời này, một khi tôi chết em hoàn toàn không cần phải nói, vì sao hiện tại lại nói ra chọc tôi mất hứng, cũng muốn bản thân mình làm một người độc ác?" Anh nói.
Tư Lộ Vi hơi sững sờ.
Thẩm Nghiên Sơn hạ giọng, nghiêng người tiến đến gần cô: _ "Hay em vẫn chưa từng nghĩ tới việc khiến tôi chết? Nai con, em thật không thích tôi sao?"
Tư Lộ Vi ngẩn người, hết sức kinh hãi, cô cũng hiểu được ý nói của anh.
Bộ dạng ngơ ngác của cô, rất xinh đẹp.
Thẩm Nghiên Sơn vươn tay chọc vào má của cô: _ "Nai con, nói chuyện làm việc đều phải từ từ, có tâm sự trước sau gì cũng phải giấu trong lòng.
Em cứ như vậy một chút chuyện cũng không giấu được, cứ một mực nói thẳng ra, rất dễ dàng bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay đấy."
Tư Lộ Vi lần đầu tiên khiêm tốn tiếp thu.
Cô thật sự là người không giấu diếm được mọi chuyện.
Cả buổi chiều cô lo lắng rất lâu, có chút khẩn trương gấp gáp nói chuyện với Thẩm Nghiên Sơn, trong lòng căn bản không bỏ xuống được.
Như thế thật không tốt.
Tương lai công việc chăm lo nhà cửa, có thêm chồng, rồi mẹ chồng, thậm chí còn có con nhỏ, không thể lúc nào cũng vô tâm như vậy, khiến cho mọi người không tôn trọng vợ mình.
_ "...Ngũ ca, anh vì sao không sợ bọn thổ phỉ đó?" Cô chủ động hỏi.
Thẩm Nghiên Sơn vì câu hỏi của cô.
Sở thích của đàn ông rất kì lạ.
Thẩm Nghiên Sơn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với bất cứ cô gái nào, anh xuấ thân giàu sang, còn có một làn da rất đẹp, bất kể là nam hay nữ, không có ai là không yêu thích anh.
Người quỳ gối liếm chân cho anh rất nhiều, điều đó khiến cho anh trở nên cao ngạo, không đem ai để vào mắt cả.
Hiện tại, anh đem Tư Lộ Vi đặt ở trong lòng.
Đối với chuyện yêu đương, anh cũng là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm để học hỏi, không có người để học, mọi thứ đều tự chính mình mày mò.
Anh cũng chỉ có thể làm theo ý mình.
Chỉ bảo cô, và để lại dấu riêng vào trong lòng cô ấy, như thể đó là cảnh giới cao nhất của tình yêu.
Câu hỏi của Tư Lộ Vi, anh lấy ra hết sự kiên nhẫn của mình: _ "Tôi bí mật theo dõi hai quân đoàn đóng ở huyện luyện tập, kĩ thuật bắn súng như vũng bùn, người hướng dẫn cũng không được.
Quân chính quy cũng chỉ có bộ dáng như gấu, bọn thổ phỉ trên núi càng không cần nói tới.
Bọn họ có súng, chỉ để hù dọa dân chúng thôi, kĩ thuật bắn súng cũng khống biết tốt ở chỗ nào? Có thể trừ khử hay không cũng rất khó nói.
Tôi đã hỏi thăm qua, sơn trại Minh Nguyệt có tổng cộng sáu tên đứng đầu.
Tối mai là mừng thọ của tên lớn nhất, tất cả những tên cầm đầu đó đã trở lại.
Đến lúc đó tôi sẽ giải quyết hết những tên cầm đầu đó, những bọn thổ phỉ còn lại cũng chỉ là hạt cát."
Tư Lộ Vi phát hiện, từ khi có thể xuống giường, anh đã tính toán hết đường đi cho chính mình.
Thật sự là người có dã tâm!
Tư Lộ Vi biết sớm muộn gì anh có thể quấy lên một trận gió tanh mưa máu, anh của cô chính là một tên ngốc cao to, không biết đụng phải kiếp gì, mà một hai phải đem anh về nhà.
_ "Cho nên em đừng sợ." Thẩm Nghiên Sơn tiếp tục nói, _ "Đợi lát nữa bọn thổ phỉ bắt em lên núi, em nhớ phải ngoan ngoãn."
Tư Lộ Vi thoáng cái rùng mình.
Cô lần nữa ý thức được Ngũ ca là một người đáng sợ.
Nếu bọn thổ phỉ trên đường đi cường bạo cô, cô sẽ làm sao đây? Lỡ như anh thật sự bị giết chết, cô liền bị bắt ở lại trong ổ bọn thổ phỉ, đó không khác gì đường chết.
Người này, vừa tàn nhẫn, ích kỷ, to gan.
Mỗi loại tính cách của anh, cô đều chán ghét.
Cô hít một hơi thật sâu.
Tiếp tục đi một đoạn, Thẩm Nghiên Sơn dừng xe ngựa ở chân núi, chui xuống phía dưới xe ngựa, rồi cho xe tiếp tục đi.
Tư Lô Vi gắt gao nắm lấy tay mình, nắm chặt đến nỗi làm ngón tay trắng bệch.
Cô cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng người.
Xe ngựa dừng lại.
Nhóm 'người hầu' kêu lên điều gì đó, màn che đã bị người vén lên.
Người đàn ông dùng cây đuốc chiếu vào trong xe: _ "Ai da, một tức phụ* nhỏ đoan trang!"
(***Tức phụ: Người phụ nữa đã có chồng)
Tên thổ phỉ dùng một tay kéo Tư Lộ Vi ra, khiêng trên vai rồi đi.
Tư Lộ Vi phía sau, trong lòng đặc biệt sợ hãi.
Cô cảm thấy bản thân mình nên khóc thật lớn, nhưng cố gắng thật lâu mà bị nỗi sợ lấn át, nên không thương cảm được, làm thế nào cũng không khóc được.
Sau một thời gian dài, cô bị người ta nhốt trong phòng kho bằng gỗ.
Người đàn ông vỗ vào mặt của cô, nói câu gì đó, là tiếng địa phương, Tư Lộ Vi nghe không hiểu.
Tiếng địa phương ở Giang Tây rất nhiều, cứ cách mười dặm là đã khác tiếng nói, tiếng địa phương giữa hai làng cũng đã khác nhau.
Sau đó, người đàn ông muốn hôn cô.
Cô hét chói tai rồi né tránh.
Bên ngoài có ai đó đang nói chuyện, rất lo lắng, giống như một khắc cũng không đợi được.
Người đàn ông không có biện pháp, hùng hổ đi ra ngoài.
Tư Lộ Vi lẩm nhẩm đếm số.
Lúc này trong lòng cô không phải là đặc biệt sợ hãi, cũng không phải đặc bệt an ổn, giống như phản ứng chậm với việc thất tình, không thể cộng hưởng với hoàn cảnh.
Lúc cô đếm được hơn hai ngàn, thì nghe được tiếng súng.
Tiếng súng chấn động làm tai cô đau, đột nhiên cô như được đả thông *thất khiếu*, quỳ gối xuống đất, và cầu nguyện: _ "Bồ Tát, xin hãy cứu tôi, đừng để tôi ở lại chỗ bọn thổ phỉ này.
Hãy để cho tôi được về nhà, để Ngũ ca phát nhân từ trả lại giấy bán thân cho tôi!"
(***Bảy bộ phận trên khuôn mặt: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, và miệng)
Cô một mực cầu nguyện.
Tiếng súng không kéo dài như trong suy nghĩ của cô, chỉ phát ra vài tiếng rồi ngừng.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ, một trận âm thanh của tiếng súng vang lên.
Lần này nhiều và dày đặc hơn, khiến cho mặt đất rung chuyển.
Trong lòng Tư Lộ Vi như xoắn lại, không biết tình huống gì đang xảy ra.
Chờ tiếng súng dừng lại, mọi âm thanh xung quanh đều yên tĩnh, cô nghe được giọng của anh trai hét to: _ "Lộ Vi, Lộ Vi em đang ở đâu?"
Tư Lộ Vi bật người đứng dậy đi tới cạnh cửa đáp lại: _ "Anh!"
Bỗng nhiên có người đá cánh cửa văng ra.
Cô tưởng đó là anh trai mình, vội vàng nhào tới, đem đối phương ôm lấy.
Giọng nói Thẩm Nghiên Sơn vang lên trên đỉnh đầu cô, hiếm khi có chút vui sướng: _ "Nai con, vận khí của em rất tốt, Ngũ ca của em thành công rồi, tương lai em sẽ có một cuộc sống tốt!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...