Thiến Vy giật mình, mở to mắt nhìn vật trên tay người kia.
Nhưng mà anh ta hỏi như vậy, chẳng lẽ là không nhớ chuyện đã xảy ra đêm qua? Cô nghe nói, những người uống rượu nhiều ngủ sau một đêm tỉnh lại sẽ không nhớ được gì hết, với lại sau cái chết của Cố Tiểu Ngọc tinh thần của Dịch Thừa Phong đã suy sụp đi rất nhiều, còn thường xuyên mất ngủ, lẽ nào vì vậy mà...
Bây giờ Thiến Vy không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô theo bản năng giữ bình tĩnh nói:
"Tối hôm qua, anh uống say, Lăng Thiên Phàm đưa anh về nhà, tôi cùng anh ta dìu anh về phòng, sau đó thì anh ta cũng về nhà luôn, còn chiếc kẹp tóc có lẽ lúc đó tôi sơ ý đã đánh rơi."
"Có thật là như vậy không?" Dịch Thừa Phong nhìn cô lạnh nhạt, còn mang theo ý nghi ngờ.
"Thật! thật đó! nếu anh không tin có thể đi hỏi Lăng Thiên Phàm."
Dịch Thừa Phong diện vô biểu tình, thật ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì anh một chút cũng không nhớ, mà thật ra cũng không phải là không nhớ, chỉ là những hình ảnh xuất hiện trong đầu anh rất mờ mịt, không nhớ ra được, cũng không nhìn rõ được, bởi vì nó lướt qua trong đầu anh rất nhanh, còn đứt khúc khá nhiều chỗ, thật sự rất mông lung, cố gắng nhớ ra chỉ thêm đau đầu.
Thấy kẹp tóc của cô không hiểu sao lại ở trên giường anh, nên mới đến phòng tìm cô hỏi cho ra lẽ, nếu cô đã nói như vậy thì cứ tin là như vậy đi, sau đó tự nhủ có lẽ là do anh uống rượu nhiều quá nên gặp ảo giác thôi, hoặc chỉ là nằm mơ thôi.
Rồi quay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn cô, thản giọng nói:
"Cầm lấy!"
Cô nhanh chóng lấy lại chiếc kẹp trên tay Dịch Thừa Phong, cẩn thận tránh không chạm vào da thịt trên các ngón tay của anh.
Dịch Thừa Phong phủi tay rồi nhàn nhạt hỏi cô một câu
"Hôm nay ngày 10 phải không?"
"Ừm." Cô gật đầu.
"Em chuẩn bị một chút đi, tôi cũng về phòng tắm sau đó sẽ đưa em đến một nơi."
Nói xong Dịch Thừa Phong liền xoay lưng bỏ đi, Thiến Vy đứng ngoài cửa dõi theo cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà đêm qua trời phù hộ cho cô tỉnh lại sớm, chứ nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Dịch Thừa Phong đối với cô dù là hành động hay lời nói cũng đều thờ ơ, lạnh nhạt, cưới cô ba năm nhưng chỉ mới sống cùng cô được hơn một tháng, đối với cô trước giờ chưa từng thô lỗ, anh có thể cho cô tất cả những gì mà cô muốn, bất luận là thứ gì không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần cô nói một tiếng cô sẽ có ngay thứ đó.
Nhưng điều đó không hề xuất phát từ trái tim của anh, còn không phải cô là con gái của ân nhân đã cứu mạng anh, thì một xu dính túi cô cũng chẳng có.
Đêm qua khi Thiến Vy vừa tỉnh lại đã thấy cơ thể bị Dịch Thừa Phong ôm rất chặt, cô vật vả rất lâu mới có thể thoát ra khỏi người anh.
Cô nhân lúc anh ngủ dọn dẹp ngăn nắp lại căn phòng, rồi thay tấm nệm mới cho anh sau đó trở về phòng của mình tắm.
Cô tắm rất lâu, chà rất kỹ, nhưng cỡ nào cũng cảm thấy không sạch.
Từ lúc lấy Dịch Thừa Phong tới giờ cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày này, tới bây giờ cô vẫn còn cảm thấy rất sợ, thật sự không biết phải làm sao, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cơ thể trong trắng cũng mất rồi, có thể làm được gì chứ, chẳng lẽ lại đi nói hết sự thật cho Dịch Thừa Phong biết, rồi kêu anh ta chịu trách nhiệm, cô đâu có thấp kém như vậy.
Trên người cô bây giờ đầy những vết bầm, cơ thể còn rất đau nhứt, hai bên cổ tay thì hằn tròn đỏ ao do bị cavat siết chặt, cô muốn che giấu chỉ có thể ăn mặc kín đáo.
Cô biết trong lòng anh Cố Tiểu Ngọc quan trọng đến mức nào, dù cô ấy không còn trên thế gian này nữa nhưng anh vẫn luôn một lòng son sắc.
Còn nhớ ba năm trước khi nghe tin cô ấy nhảy lầu tự sát, anh bị đả kích đến bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại vì không chấp nhận nổi sự thật mà đã uống một lượng lớn thuốc ngủ tự sát để đi theo cô ấy, nhưng may mắn là có người phát hiện và đưa anh đi cấp cứu kịp thời.
Ngày thường mỗi lần Dịch Thừa Phong say sỉn đều là Trương Dũng và Phương Tử Cầm lo cho anh, nhưng Phương Tử Cầm không có ở đây, Dịch Kính Đình cũng không rảnh ngó ngàng đến anh, nên cô bất quá mới bước một chân vào, ai ngờ lại xảy ra cớ sự này haizzz....!Bỏ đi, chuyện cũng đã lỡ rồi, cứ coi như là quả báo trời ban vậy, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Ngoài đường đông đúc xe cộ, chưa phải mùa đông nhưng gió đã thổi lạnh đến thấu xương.
Dịch Thừa Phong lái ô tô chở Thiến Vy ra ngoài, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa xe, khiến cô thoải mái như được sống lại vậy.
Các tòa nhà cao vời vợi đan xen mấy cái cây xanh tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoáng đãng, thính giác của cô bẩm sinh không được tốt, ngồi ở trong xe rất yên tĩnh không nghe thấy âm thanh gì ở bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng ù ù của xe đang chạy, bình thường cùng lắm cô cũng chỉ nghe được âm thanh trong phạm vi mười mét..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...