Nghe cô hỏi anh đầu tiên là cười nhẹ sau đó vươn tay vuốt ve mái tóc của cô dịu dàng nói: "Bảo bối, anh phải đi nước ngoài rồi.
"
Nhã Hân bất ngờ kinh ngạc, qua một lúc lâu sau mới nói: "Ra nước ngoài? anh ra nước ngoài làm gì?"
"Anh có một số chuyện cần phải ra nước ngoài giải quyết, tóm lại là chuyện làm ăn thôi.
"
"Anh đi bao lâu mới về?"
"3 ngày.
"
"Vậy anh cho em theo cùng có được không?
"Không được, chuyện làm ăn của đàn ông con trai em là phụ nữ đi theo không tiện đâu.
"
"Chuyện gì mà tới mức không tiện không thể mang em theo.
"
Nhã Hân vừa nói vừa làm nũng trong lòng Lăng Thiên Phàm, tim của anh theo đó lại trở nên có chút mềm mỏng đập lên thình thịch, đưa tay sờ lên má đào của cô nói: "Sao vậy? không tin anh sao?"
Cô một mực lắc đầu, né tránh ánh mắt của anh ngập ngừng nói: "Không phải, chỉ là! chỉ là em không nỡ rời xa anh.
"
Trong lòng Lăng Thiên Phàm tránh không khỏi có chút đờ đẫn, cô nói không nỡ rời xa anh, mới vậy đã không nỡ rời xa anh rồi, lỡ như sau này anh thật sự! thì không biết cô phải làm sao.
Suy nghĩ vừa dứt anh liền nâng cằm cô lên hôn vào môi cô, hôn thật sâu, anh vừa hôn lại vừa giữ chặt, giống như vật đổi sao dời cũng không muốn buông cô ra.
Nhã Hân đỏ mặt "Ưm" nhẹ một tiếng, mắt hai người sát gần nhau, cô có thể nhìn thấy bản thân mình trong đôi mắt của anh, vừa trong suốt vừa sáng sủa lấp lánh, đẹp như thủy tinh bao trọn cả một vùng trời.
Hai trái tim không hẹn mà cùng lúc lại đập lên thình thịch, trong phút chốc thời gian như ngừng trôi, Lăng Thiên Phàm mơ màng lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể của cô, tựa hồ như sắp bị cô mê hoặc rồi.
Anh chậm rãi rời môi cô, giọng điệu dỗ dành nói: "Ngoan! em hãy ở đây, anh đi rồi sẽ về.
"
Nhã Hân không nói gì, anh lại ôm cô vào lòng không ngừng vuốt ve.
Thật ra anh cũng không nỡ rời xa cô, nhưng chỉ là một tuần trước anh phát hiện bản thân bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối bác sĩ nói anh sống không quá năm nay, trong lòng anh lúc đó thật sự muôn trùng hỗn loạn, bệnh đã phát hiện quá trễ nên bác sĩ không có cách nào cứu, chỉ có thể cho anh uống thuốc cầm cự.
Có người mách cho anh ở nước ngoài có một bác sĩ rất nổi tiếng bệnh gì cũng chữa khỏi được, anh liền đi mua vé máy bay chuẩn bị ra nước ngoài trị bệnh, anh không sợ chết chỉ là anh vẫn còn quá nhiều chuyện trên đời vẫn chưa làm xong, anh không thể chết được, vì Nhã Hân cho dù chỉ còn một ti hi vọng anh cũng không từ bỏ.
Buổi trưa tại Dịch gia.
Dịch Thừa Phong mặc áo len màu đỏ quần thun nâu đang ngồi bàn hai tay linh hoạt tập trung bấm vi tính, con ngươi anh đen láy đôi mắt tựa băng sương không giấu được vẻ lạnh lùng thanh cao, lưu động sâu bên trong là sự lãnh đạm khiến người ta không dám mơ mộng hảo huyền dù chỉ một chút.
Cốc! cốc! cốc!!
Bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo là một giọng nói trong trẻo như trời mùa xuân.
"Thiếu gia, tôi vào được không.
"
"Vào đi!" Anh thản nhiên.
Âm thanh của tiếng mở cửa kêu lên cót két, Phương Tử Cầm hưng phấn đi vào, trên người mặc bộ vest màu xám áo trong sơ mi màu trắng tay trái có cầm một cái áo vest màu đen.
"Có chuyện gì sao.
"
"Dạ! có hai chuyện, cậu muốn nghe chuyện nào trước?"
"Chuyện tôi kêu cậu điều tra về người đàn ông tên Lưu Minh Lãng cậu điều tra tới đâu rồi?" Người nói chuyện nhưng vẫn tập trung bấm vi tính.
"À.
.
tôi đã đều tra xong hết rồi.
"
"Nói đi!"
"Anh ta là người ở An Huy, tốt nghiệp tại đại học kinh tế và tài chính Chiết Giang, năm nay 29 tuổi, gia đình khá giả, trong nhà gồm cha mẹ và một người chị gái, vợ con thì chưa có, theo thông tin tôi tra được vào năm xxxx thì hình như anh ta chỉ học cho cha mẹ chứ không mấy hứng thú, nghe nói ước mơ ban đầu của anh ta là làm một họa sĩ.
"
"Còn gì nữa không?.
"
"Hết rồi, tôi đã điều tra rất cặn kẽ cho nên thiếu gia cậu cứ yên tâm.
"
Dịch Thừa Phong không trả lời, Phương Tử Cầm nhíu mày nhìn vào máy tính, không biết anh đang làm cái gì mà màn hình máy hiện hai chữ "Đang loading! " liền lấy làm lạ bèn hỏi.
"Thiếu gia cậu đang làm gì vậy?"
"Tôi đang điều tra tình hình hoạt động và doanh thu của công ty trong ba năm qua.
"
"Ể, thiếu gia, tôi nghe nói vào quý 2 của năm ngoái Hằng Đại có cho ra dòng sản phẩm sữa dưỡng thể White pearl, sau khi tung ra thị trường chưa được bao lâu nó đã nhanh chóng chiếm vị thế trở thành thương hiệu mỹ phẩm rất được các chị em phái đẹp yêu thích, doanh thu đạt được lên đến 13,5% cao hơn mức dự báo ban đầu là 10%, dự kiến trong năm nay có lẽ sẽ còn tăng cao hơn nữa.
"
"Nghe cậu nói như vậy xem ra dù có tôi hay không thì công ty vẫn phát triển rất tốt.
"
"Ừm! cái này là do cậu tự nói nha, tôi không biết à.
"
"Thôi bỏ đi, tôi nghe nói Hằng Viễn vừa mới hoàn thành xong dự án sản xuất dòng sữa tắm Rose, cậu có biết chiến lược năm nay của bọn họ không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...