Hiển nhiên là hôm nay Phùng gia rất vui, nên cũng chưa có hành xử gì quá đáng hay gây ra sức ép đối với Hà gia.
Còn Phùng Thục Huyên và Yến Cẩn Uy vẫn nghe theo lời của ông nội và ngủ ở đây một đêm, lúc ở trong thì Yến Cẩn Uy vẫn còn đang ngồi ở trên giường, còn cô thì đang ngồi trước bàn trang điểm.
Ánh mắt của anh vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía của cô một cách nóng bỏng, làm cho da đầu của Phùng Thục Huyên phải tê rần, có cảm giác như xung quanh đang có một đống lửa, cố gắng thiêu đốt da thịt của cô.
Đến một lúc thì cô cũng không nhịn được nữa, liền nhìn về phía của Yến Cẩn Uy, mất kiên nhẫn, nói:
- Yến gia, anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy là có ý gì đây? Chẳng phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Tôi là Chu Tước, tôi cũng không muốn giấu anh, chỉ là thân phận của tôi không thể lộ, tuổi tác...!Thì càng khó tin hơn.
Nhưng Yến Cẩn Uy không đáp, anh chỉ nhìn cô, sau đó lại chủ động đến phía sau của cô, trực tiếp giúp cô tháo trang sức ra, đến lúc này anh mới nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy cô, tựa cằm lên vai cô, nhìn thẳng vào gương, nói:
- Huyên Huyên, vậy em nói xem nên giải thích thế nào về việc kết hôn với tôi đây?
Dừng một chút, Yến Cẩn Uy lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, sau đó lại ma mị nói:
- Vợ à, nếu em không giải thích rõ ràng, thì em đừng hòng nghĩ đến việc gạch tôi ra khỏi cuộc sống của em...!Mà cho dù, em có giải thích rõ ràng thì tôi cũng không sẽ không để em rời khỏi cuộc sống của tôi đâu.
Bây giờ cô thật sự bị lời nói của Yến Cẩn Uy làm cho khờ luôn rồi.
Anh nói vòng vo một hồi thì chung quy cũng là không cho cô rời khỏi cuộc sống của anh đúng không? Thì từ đầu người ta nói vậy đi, chứ nói chi mà lòng vòng, quanh co nhức hết cả đầu.
Nhưng Yến Cẩn Uy lại không dám nghĩ người con gái này chẳng những không biết sợ, mà còn nhẹ nhàng hôn lên má của anh một cái, rồi cười khoái chí, nói:
- Yến gia, nếu đã không muốn em rời đi như vậy...!Thì em không đi nữa.
Chỉ là sau này hi vọng Yến gia sẽ không thấy em phiền thôi.
- Em có ý gì?
- Ý trên mặt chữ.
Yến gia lẽ nào nghe không hiểu lời em nói? Không thể nào, Yến gia thông minh như vậy, sao có thể nghe không hiểu chứ, đúng không?
Lúc này Yến Cẩn Uy thật sự chưa hiểu ý lắm, nhưng Phùng Thục Huyên cũng vui vẻ để cho anh hiểu.
Cô lập tức đứng dậy, sau đó choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhón chân một chút, sau đó thì môi của cô liền chạm nhẹ lên môi của anh.
Hành động của cô thật sự đã làm cho Yến Cẩn Uy phải giật mình, đến hai mắt cũng phải mở to để nhìn cho rõ.
Nhưng sau đó thì Yến Cẩn Uy cũng không nghĩ nữa, anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô, có chút cuồng nhiệt hôn, mãi cho đến khi anh bị cô kéo ngã lên giường thì mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Vốn dĩ đang định tiếp tục thì lại có tiếng gõ cửa, hai người cũng dừng lại rồi đưa mắt nhìn nhau, cô có chút buồn cười, nhưng rồi cũng phải nói:
- Yến gia, anh ra mở cửa đi.
- Không cần quan tâm, chúng ta tiếp tục.
Vốn dĩ Phùng Thục Huyên cũng có ý định đó, nhưng khi Yến Cẩn Uy hôn lại một cái thì lại có người gõ cửa.
Nói thật thì cho dù bây giờ có hứng tới đâu thì bị phá đám như vậy cũng chẳng muốn hứng thú nữa, Phùng Thục Huyên nhìn gương mặt tối sầm của anh thì cũng chỉ biết cười, sau đó lại chỉ tay về hướng cửa, nói:
- Em nghĩ Yến gia nên mở cửa đi.
Dù không muốn lắm nhưng Yến Cẩn Uy vẫn phải bước ra mở cửa, lúc cánh cửa được mở ra thì xuất hiện trước mặt anh chính là Phùng Tuân, trên tay của anh ta còn có một ly trà gừng ấm, lúc này Phùng Tuân nhìn ra được sắc mặt của Yến Cẩn Uy không tốt lắm, nên phải đánh nhanh rút nhanh, anh ta liền đưa ly nước cho Yến Cẩn Uy, rồi nói:
- Vừa rồi sương xuống khá lạnh, tôi sợ Huyên Huyên sẽ bị cảm, nên có pha một chút nước, hi vọng Huyên Huyên sẽ không bị ốm.
Yến Cẩn Uy liền nhận lấy ly nước, sau đó cũng không cho Phùng Tuân gặp mặt cô mà trực tiếp cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Sau đó thì anh đặt ly trà gừng lên bàn, tiếp tục muốn đến chỗ của cô và hành sự.
Nhưng Yến Cẩn Uy chỉ vừa mới hôn cô một chút thì lại có tiếng gõ cửa vang lên, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng không để bản thân nổi nóng rồi bước ra mở cửa, còn Phùng Thục Huyên thì chỉ biết cười thôi.
Xem ra Yến gia nhà cô sắp phát cáu rồi đây mà.
Lần này mở cửa ra thì chính là Phùng Diệc, thằng nhóc này không chỉ tới mà trên tay còn ôm theo gối nằm, chỉ cần liếc qua là Yến Cẩn Uy biết nó muốn làm gì.
Còn chưa đợi Phùng Diệc lên tiếng, thì Yến Cẩn Uy đã trực tiếp nói:
- Huyên Huyên ngủ rồi, đừng làm phiền em ấy, Phùng tiểu thiếu gia, cậu nên về phòng đi, đã là nam nhi rồi, đừng bám dính lấy chị gái như vậy.
Nói xong thì anh không quan tâm gì nữa mà đóng cửa lại một cái, sau đó còn tức giận đi về giường.
Nhìn thấy Yến Cẩn Uy bị chọc tức như thế thì cô cũng chỉ biết cười, nhưng rồi sau đó cô lại nói:
- Yến gia...!Không làm nữa sao?
- Ngu gì mà không làm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...