Ai da, cha mẹ và em gái nhỏ bỏ công sức điều tra con như vậy, sao lại không điều tra kĩ hơn một chút.
Ví dụ như việc, con và Chu Tước có quan hệ với nhau nè.
Hà Cang và Mạc Liên Chi liền mở to hai mắt nhìn cô tựa như không dám tin vào những gì mà mình nghe vậy, tuy nhiên sau đó thì Hà Thục Huyên cũng chỉ nói là bản thân đùa thôi.
Cô và Chu Tước làm sao có thể có quan hệ với nhau chứ.
Lúc này thì Hà gia và Phùng gia mới thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Yến Cẩn Uy cũng giật mình nhẹ, nhưng cuối cùng cũng chỉ mỉm cười.
Tuy nhiên, còn chưa để mọi người thả lỏng bao lâu thì Hà Thục Huyên lại đứng trước mặt tất cả những người ở đây, dõng dạc nói:
- Tôi và Chu Tước không có quan hệ...!Bởi vì, tôi chính là Chu Tước.
Một khoảng không im lặng lại kéo đến, thông tin này đúng là chấn động cả một vùng mà.
Đừng nói là Hà gia hay Phùng gia, ngay cả Yến Cẩn Uy cũng đứng yên bất động khi biết được chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của cô thì có vẻ như cô không quá quan tâm đến chuyện đó thì phải? Bất chợt lúc này Hà Thục Huyên lại nói tiếp.
- Để tôi nói thêm một chút về việc kết hôn với Yến gia vậy.
Hà phu nhân không muốn cho Hà Kiều Ái kết hôn với Yến gia, chính là sợ anh ấy già rồi, không thể nào yêu thương và sống với con gái của bà, hoặc thậm chí là không đủ thời gian để cho con gái bà mồi chài.
Hà tổng thì lại khác, vừa sợ con gái ruột chịu ấm ức, lại sợ uy danh của Yến gia áp chế, nên cuối cùng tôi mới là ma chết thay, thay thế Hà Kiều Ái gả cho Yến Cẩn Uy.
Dừng một chút, cô lại khoác tay của Yến Cẩn Uy, rồi nhìn về phía của Hà Kiều Ái, khinh bỉ một cái, rồi lại cười chế giễu, nói:
- Nhưng các người không ngờ chứ gì? Yến Cẩn Uy không chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, tài giỏi, mà đặc biệt là còn rất đẹp trai.
Nghĩ thử xem, món hời này dâng tới miệng rồi, nhưng lại bị chính cha mẹ ruột phá hỏng...!Ái Ái thân yêu à, chắc em đau khổ lắm nhỉ.
Cũng không biết câu nói của Hà Thục Huyên có uy lực bao nhiêu, nhưng cuối cùng vẫn là chọc cho Hà Kiều Ái tức đến phát khóc, sau đó là trực tiếp chạy khỏi hội trường, Hà Cang và Mạc Liên Chi cũng quá xấu hổ nên đã nhanh chóng đuổi theo.
Bây giờ mọi thứ đã giải quyết xong rồi, cô cũng có thể thoải mái sống theo cách của mình rồi, đúng là vả mặt tiểu nhân sướng tay thật.
Ngay lúc này Hà Thục Huyên liền muốn buông cánh tay của Yến Cẩn Uy ra, thì trực tiếp bị anh nắm lại, đưa ánh mắt dịu dàng đến đáng chết nhìn cô, nói:
- Yến phu nhân, chúng ta vẫn chưa giải quyết xong mà.
Ặc, cô quên mất con người của Yến Cẩn Uy thù rất dai, lại là kẻ không nói lý lẽ nữa, anh cũng ghét nhất là kẻ lừa dối mình, bây giờ cô chạy còn kịp không?
Tuy nhiên, chuyện của cô và Yến Cẩn Uy có thể từ từ rồi tính, trước mắt thì Phùng gia lại nhìn cô bằng ánh mắt khác, vốn dĩ cô còn nghĩ lần này toi rồi, chuyện gì cũng nói ra hết rồi, mà Phùng gia lại là danh gia thế tộc, chắc hẳn là sẽ cảm thấy không vui khi biết con cháu của mình lại thành ra đanh đá, chua ngoa như vậy.
Hừm...!Xem ra là cô cũng không thể nhận tổ quy tông rồi nhỉ?
Vốn dĩ đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi, nhưng lúc này Triệu My Ánh lại bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ của cô, sau đó còn đau lòng nói:
- Huyên Huyên, cực khổ cho con rồi.
Hà Thục Huyên liền trực tiếp ngu người luôn rồi, cô cũng há hốc mở to mắt nhìn Triệu My Ánh một cái, không nói lời nào thì bà ấy liền ôm cô vào lòng.
Còn tự trách mình không sớm tìm ra cô, để cô phải chịu ấm ức lâu như vậy, đó là lỗi của Phùng gia, còn hứa đợi sau này khi chính thức đưa cô về nhà thì họ sẽ bù đắp cho cô gấp trăm ngàn lần.
Những thương tổn mà Hà gia đã gây ra, họ đều sẽ bắt Hà gia phải trả giá.
Đến cả Phùng Dinh bình thường không hay thể hiện tình cảm, nhưng con gái chịu ấm ức như thế thì ông ấy cũng không khoanh tay đứng nhìn được.
Trong khi mọi người vẫn còn cảm xúc thì một bác sĩ trong quân y đã đến, ông ấy cầm trên tay là kết quả kiểm tra ADN giữa Hà Thục Huyên và Phùng Dinh.
Quả nhiên kết quả trả về là quan hệ cha con cùng huyết thống.
Những người có mặt ở đây liền thay đổi thái độ ngay lập tức, trực tiếp chúc mừng Phùng gia, chúc mừng cô đã nhận tổ quy tông, nhưng Hà Thục Huyên vẫn còn ngáo lắm...!Khoan đã, rồi cái chuyện tự do của cô đâu? Cô đâu có nhu cầu này...!Ủa alo? Khoan đã, cô chưa đồng ý...!Cái gì vậy trời!
Có vẻ như mọi chuyện của cô và Phùng gia lẫn Hà gia đã giải quyết xong rồi, nhưng khi Hà Thục Huyên...!À không, bây giờ phải là Phùng Thục Huyên nhìn về phía của Yến Cẩn Uy thì chỉ nhìn thấy anh cười dịu dàng, cô bây giờ thật sự sợ rồi, cười khó khăn lại nói:
- Anh đừng có cười đáng sợ như vậy có được không, sẽ dọa chết người đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...