Quả nhiên Hà Thục Huyên đoán không sai, ngay sau khi cô về nhà thì Yến Cẩn Uy đã thông báo cho cô về lịch trình sắp tới của họ.
Và đương nhiên chuyện thọ mừng bát tuần của Phùng lão ở Đế Đô là chuyện quan trọng nhất, lúc này anh còn muốn để cho Hà Thục Huyên lựa chọn lễ vật nữa kìa.
Đối với một người như Phùng lão thì có lẽ ông ấy sẽ không thích những thứ mang giá trị vật chất, thay vào đó thì ông ấy sẽ quý hơn với những món có giá trị tinh thần.
Nghĩ là làm, Hà Thục Huyên liền chốt hạ ngày mai sẽ đi mua một chuỗi phật, sau đó còn đưa đến chùa để đại sư khai quang, chỉ như vậy mới đủ thành ý của Yến gia.
Khi Yến Cẩn Uy nghe được ý định của cô thì cũng không ngạc nhiên, dù sao thì vợ của anh bình thường cũng đã hay bày ra những chuyện mà anh không tài nào nghĩ tới, biết đâu lần này lại có thể cô đã nghĩ đúng thì sao.
Tuy nhiên, buổi tối hôm đó, khi Hà Thục Huyên đã yên giấc thì Yến Cẩn Uy mới biết tin rằng gia đình thật sự của Hà Thục Huyên đã bắt đầu tìm kiếm cô, lúc này Yến Cẩn Uy lại càng khó hiểu hơn, vốn dĩ theo như những biểu hiện của Hà Kiều Ái thì Phùng gia này rất nghèo, vậy thì làm sao họ lại có đủ tiền để thuê người tìm kiếm con gái chứ?
Còn Hà Thục Huyên, chắc hẳn cô đã biết gì đó rồi nên mới im lặng suốt thời gian qua sao?
- Yến gia, ngài định sẽ hỏi rõ phu nhân hay sao ạ?
Khi Yến Cẩn Uy nghe Phong Vinh nói về chuyện thân thế của Hà Thục Huyên thì anh cũng có vài suy nghĩ, nhưng chắc hẳn với mối quan hệ hiện tại của họ thì hỏi thẳng sẽ không có được đáp án mà anh mong muốn.
Đến cuối cùng thì Yến Cẩn Uy cũng đành chờ, anh phải chờ đến ngày thọ mừng của Phùng lão, để anh xem nhà họ Phùng đó có phải là nhà họ Phùng mà anh đang tìm kiếm hay không.
Hiển nhiên thì Phong Vinh cũng không thể cho thêm bất cứ ý kiến nào nữa, dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của chủ nhân, với một nhân viên như cậu ấy thì không nên cho ý kiến vào.
Ngay lập tức thì Phong Vinh liền xin phép về nhà, còn Yến Cẩn Uy thì lại nhanh chóng đi vào phòng của mình, nhìn người vợ bây giờ vẫn còn tâm trạng ngủ ngon thì liền muốn cười.
Chậm chạp bước đến chỗ của cô, bàn tay to lớn của anh lại dịu dàng chạm vào gương mặt nhỏ của cô, vốn dĩ cô không phải là loại con gái mà anh thích, nhưng chẳng hiểu tại sao hiện tại anh lại có cảm giác muốn ở bên cô như thế này.
Đột nhiên anh lại sợ đến ngày phải ly hôn, nếu như anh tham lam một chút, cố gắng giữ cô lại thì sao nhỉ? Chắc là cũng không quá đáng đâu ha?
Cuối cùng thì Yến Cẩn Uy cũng chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó thì liền chuẩn bị đi tắm.
Nhưng anh không biết rằng từ khi anh chạm vào gương mặt của cô thì Hà Thục Huyên đã tỉnh giấc rồi, kết hôn được gần một tháng, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô khi cô không phòng bị, bất giác gương mặt nhỏ của Hà Thục Huyên lại đỏ lên.
Tay của anh rất to, nhưng cũng rất lạnh...!Có lẽ là một phần nào đó Hà Thục Huyên cũng rất thương xót cho gia cảnh của anh, nói sao thì anh bây giờ là Yến gia của một dòng tộc lớn, bên ngoài thì ai nấy đều kiêng dè, nhưng sâu bên trong thì mấy ai thật lòng phục tùng anh chứ.
Nhưng nói đi, thì cũng phải nói lại, để có thể bước đến vị trí như hiện tại thì Yến Cẩn Uy chắc đã nỗ lực rất nhiều, mà kiểu người như vậy lại chính là dạng đàn ông mà cô thích.
Bất chợt Hà Thục Huyên liền giật mình với những suy nghĩ vừa rồi của mình, ôi trời, điên mất thôi, rốt cuộc vừa rồi cô đã nghĩ gì vậy chứ? Cô thích anh sao? Đúng là điên rồi.
Làm sao cô có thể thích một người như vậy chứ...!Ngay lập tức Hà Thục Huyên liền lắc đầu, còn tự trấn an bản thân rằng vì anh đẹp trai nên cô đã bị mụ mị đầu óc, đợi đến khi ly hôn xong thì mọi chuyện sẽ quay trở lại quỹ đạo ban đầu của nó.
Sau đó thì Hà Thục Huyên liền quay lưng ra bên ngoài, lúc Yến Cẩn Uy tắm xong thì cũng nhanh chóng bước lên giường, trước khi đi ngủ thì anh còn len lén hôn nhẹ lên má của cô, sau đó nhỏ giọng nói:
- Huyên Huyên ngủ ngon.
Nhưng Yến Cẩn Uy không biết rằng sau lớp chăn đó trái tim của Hà Thục Huyên đã rung lên đến mức nào, nếu như không phải là cô giỏi kiềm chế thì có lẽ bây giờ tim cô đã nhảy ra ngoài rồi.
Bây giờ trong đầu của cô lại hiện lên một vài câu hỏi...
Liệu cô và Yến Cẩn Uy có thể đơm hoa kết quả hay không? Họ thật sự sẽ hạnh phúc bên nhau chứ? Nếu như họ ở bên nhau như vậy, họ không ly hôn nữa...!Thì liệu hạnh phúc đó sẽ mỉm cười với Hà Thục Huyên hay không?
Những câu hỏi đó cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, làm cho cô phải suy nghĩ rồi dần dần lại chìm vào giấc mộng trong mớ hỗn loạn đó.
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...