Hacker thực sự có tay nghề cao thường sống ẩn dật, là những cao tầng mà người bình thường không thể chạm vào khiến người người nghe thấy là sợ hãi.
Q.
Một ký hiệu, không rõ giới tính, không rõ quý danh, không rõ tuổi tác cũng không rõ ngoại hình.
Ba năm trước, bảy sinh viên đại học mất liên lạc ở nước ngoài, Đại sứ quán truyền đạt định vị ở nước ngoài, vì liên quan đến vệ tinh trong lĩnh lực quân sự nên cuộc điều tra không thành công.
Nó gây ra sự náo động trong nước và dẫn đến vô số cuộc tấn công trên mạng.
Khi các thành viên của Đại sứ quán đang sứt đầu mẻ trán, một hacker bất ngờ xuất hiện, đã hack hệ thống vệ tỉnh phòng thủ quân sự của quốc gia đó.
Tư liệu rất ít, kết thúc rồi người của Đại sứ quán cũng thấy được một ký hiệu “Q”.
Dân sự hacker này chưa từng xuất hiện tại đại hội Black Hat* bởi vì hành động này ngay lập tức đạt đến đỉnh cao và trở nên nổi tiếng như năm hacker hàng đầu trong thế giới hacker.
*Hội nghị quốc tế của những người mũ đen, hacker.
Bị cảnh sát hình sự phát hiện.
Sau đó, ký hiệu Q này đã trở nên hot ở trong nước, gần như được chứng thực là thần bí, được mệnh danh là cha đỡ đầu của hacker đương thời.
Bởi vì sự việc này, điểm số môn khoa học máy tính trong nước năm nay cao khủng khiếp.
Có quá nhiều truyền thuyết về huyền thoại Q, nhưng cũng không có ai có thể tìm thấy bất cứ manh mối nào.
Tần Nhiễm không ngẩng đầu, ở đây không có người ngoài, cô càng phóng khoáng và tùy ý, chân vắt vẻo lỏng lẻo, dưới ánh sáng, bàn tay cầm cái khăn lau trắng bệch “Cúp máy đây”
“Sớm vậy sao?” Cố Tây Trì cười cười cảm ơn người đã chỉ đường cho mình, ánh mắt lại nhìn vào màn hình điện thoại, im lặng một chút, không đợi Tần Nhiễm đưa tay ấn vào liên kết đã nói: “Tiểu Nhiễm Nhi, tình hình hiện tại của em rất nguy hiểm.
”
___________________________________
Đêm đã khuya, Trường Trung học số một Hằng Xuyên
Phòng Y tế trường học, ánh sáng rất nhẹ nhàng.
Nữ sinh dùng một tay che nửa mặt bên trái ngồi đối diện bác sĩ, biểu tình buồn bã.
“Thuốc giảm đau cộng với metronidazol, có thể giảm đau răng, ngày mai vẫn nên đến bệnh viện lớn” Chàng trai trẻ đang ngồi trên ghế nói chuyện, một tay cầm hai hộp thuốc, một tay viết đơn thuốc cho cô gái “Tôi viết một đơn thuốc, ngày mai tìm chủ nhiệm lớp em xin nghỉ.
Dưới ánh đèn, ánh sáng phản chiếu từ chiếc hoa tai bên tai trái của chàng trai vừa sáng vừa lạnh.
Người trẻ tuổi với nét đẹp tinh tú, mái tóc được nhuộm rất quyến rũ với lưa thưa vài mẩu tóc bạc.
“Cảm ơn” Nữ sinh quẹt thẻ trường học, nhìn bác sĩ một cách biết ơn, chỉ là bởi vì bị đau răng, vẻ ngoài trông vẫn bơ phờ như cũ.
Chàng trai trẻ vẫy tay nói không sao, đặt bút xuống, quay đầu nhìn về phía sau “Tuyển gia”
Nữ sinh quay người, khi nghiêng người sang một bên, khóe mắt cô nhìn thấy chiếc sofa trong góc.
Có một bàn tay bên cạnh ghế sofa, ngón tay buông thõng tự nhiên, các khớp xương rõ ràng, mảnh mai và cân đối.
Bàn tay rất nghệ thuật.
Người trẻ tuổi sờ sờ hoa tai của mình, thấp giọng nói: “Tám giờ rồi.
”
“Nhiệm vụ này rất khó?”
Trình Tuyển mình đang làm gì, mấy ngày liền đều không ngủ được, bây giờ rất buồn ngủ, anh ta thản nhiên ậm ừ “Đi tìm Giang Đông Nghiệp rồi.
”
Còn lại không giải thích thêm gì nửa, anh ấy hoạt động rất thần bí, ngay cả lão gia tử Trình gia cũng không biết nhiều, người trẻ tuổi cũng không hỏi nhiều.
Anh ta giữ một tay trên sofa để thuận tiện đứng lên.
Áo sơ mi màu đen, tay áo xắn lên vài vòng, lộ ra một nửa cổ tay
Đôi mắt ngước lên có chút xa xăm và lạnh lùng, hình dạng đôi mắt nhìn qua rất đẹp.
Ngay cả khi không cười cũng như nước chảy mùa xuân.
Như hoa hồng trắng lúc bình minh.
Một lúc sau, anh ta nhéo nhéo cổ tay, nói một cách nhẹ nhàng “Trở về đi”
Người trẻ tuổi lập tức bước tới phía trước, cung kính
Vị Tuyển gia của nhà họ Trình này, là ác quỷ hiện thân ở Đế Đô.
Bắt đầu kinh doanh ở tuổi mười sáu, mới làm được một nửa, đến giữa chừng đã giao lại công ty cho chị gái, bây giờ công ty này là một trong năm doanh nghiệp lớn nhất trong nước.
Mười bảy tuổi đội nhiên nảy ra ý tưởng cùng một nhóm người nghiên cứu robot, bây giờ robot này đang ở phòng triển lãm quốc tế.
Lúc mười tám tuổi lại đi làm cảnh sát trong một thời gian ngắn.
Năm hai mươi mốt tuổi làm bác sĩ phẫu thuật trưởng tại bệnh viện số hai Đế Đô.
Vị bác sĩ này không giống những người khác, một tháng chỉ làm một cuộc phẫu thuật, tuy vậy, ca phẫu thuật của anh ta vẫn rất là đắt giá khó có thể mua được.
Không phải vì lý do gì khác mà bởi vì đôi bàn tay của anh ta được gọi là “Bàn tay của Thượng Đế”.
Bình thường, lúc anh ta ngoan ngoãn ở lại Đế Đô, sẽ lại đến một trường học bình thường làm y tá trong trường, chỉ có điều lúc anh ta làm y tá ở trường cùng những người khác lại không giống nhau, anh ta mang theo trợ lý.
Công việc mỗi ngày đều do trợ lý làm.
Rõ ràng là hậu duệ của gia đình thế gia quý tộc, đến cuối cùng không gia nhập quân đội, không tham gia chính trị, không kinh doanh, cũng không đi học đại học mặc dù có tên trong trường đại học ở nước ngoài.
Không giống những đứa trẻ khác xuất thân từ gia đình thế gia, anh ta có vẻ không đáng tin cậy.
Nhưng một khía cạnh khác, chỉ cần người khác đề cập đến một vấn đề gì với vị Tuyển gia ở Đế Đô này cũng đều run rẩy sợ sệt.
Bởi vì anh ta là con trai của Trình gia lão gia tử, lão gia tử thập phần yêu quý hắn.
Tại Đế Đô bao gồm cả Trình gia có rất nhiều người đều không hiểu, vị lão gia tử này nghiêm khắc hơn nửa cuộc đời, cũng không biết vì sao quay đầu lại ủng hộ đứa con trai không đáng tin cậy này.
………………………
Cửa phòng y tế của trường đang khóa.
Trong tay nữ sinh đang cầm thuốc, choáng váng tại chỗ không có bất kì phản ứng gì.
Một lúc lâu sau, đợi thân ảnh áo đen kia biến mất không thấy đâu nửa, cô ấy mới phản ứng lại, “A…” một âm thanh nhỏ phát ra khi cô vẫn đang che nửa bên trái khuôn mặt.
Đau quá!
___________________________________________
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tần Nhiễm xuống lầu ăn cơm, cô giống như bị bao vây bởi bầu không khí nặng nề, trầm thấp.
Một đôi mắt màu đỏ đục ngầu không biết vì thức dậy quá sớm hay là cả đêm không ngủ.
“Một lát nửa trợ lý Trần sẽ đưa cô đến Nhất Trung” Ninh Thanh buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nói: “Tôi đã hẹn chuyên gia xem bệnh cho bà ngoại của cô.
”
Sớm lúc trước đưa Tần Nhiễm đi học, Ninh Thanh tự mình ra tiễn, bây giờ bà không thể để mất người này.
Ninh Thanh nghiến răng nghiến lợi, tương lai còn phải đối phó với đám người xem náo nhiệt ở Lâm gia.
Chỉ hận Tần Nhiễm không sống theo ý bà, không cần nhiều, chỉ cần được một phần của Tần Ngữ, bà cũng mãn nguyện rồi.
Lâm Kỳ một tay đang cầm báo, một tay cầm điện thoại, từ phòng khách đi qua đây.
Ninh Thanh hỏi ông ta làm sao vậy.
Vẻ mặt Lâm Kỳ có chút lúng túng, “Là chuyện củ Nhiễm Nhiễm.
” ông ta nhìn Tần Nhiễm với vẻ mặt xin lỗi “Chú rất xin lỗi con, chủ nhiệm Đinh vừa mới gọi điện đến, nói cháu khả năng cao là không vào được Nhất Trung.
”
Ninh Thanh siết chặt ngón tay, lời nói của Lâm Kỳ làm bà ta có chút khó coi.
Tần Ngữ vừa uống xong ly sữa bò, bảo bà Trương đưa balo cho cô ta, lúc đứng dậy còn quay đầu hỏi Lâm Kỳ “Ba, vào được Nhất Trung rất tốt, vì sao chị lại không được vào?”
Cô ta nghiêng đầu, cư xử rất khéo léo, ngữ khí cũng rất bối rối.
Ngón tay Ninh Thanh càng thêm run rẩy, những người hầu xung quanh cũng đang nhìn bằng một ánh mắt kỳ quái, bà ta giống như bị người khác nhìn thấy hết tất cả, ngượng ngùng đến xấu hổ.
“Trước tiên cứ đến trường đi rồi sẽ biết thôi.
” Lâm Kỳ ngẩng đầu, nhìn Tần Ngữ với ánh mắt đầy bất lực.
Rồi quay người sang nhìn Tần Nhiễm nói: “Chuyện này là chú không đúng, các giáo viên ở trường cao trung Văn Đức cũng không kém Nhất Trung bao nhiêu, có đúng không Ngữ Nhi?”
Tần Ngữ không thể nhịn được cười, sau đó gật đầu, rồi cầm lấy balo của mình ra cửa.
Tần Nhiễm lúc thức dậy rất tức giận, may là cô không mất bình tĩnh.
Cô cúi thấp đầu, cắn một miếng que chiên bột vào trong miệng, lông mi cong dài đến nỗi che mất đôi mắt xinh đẹp.
“Như vậy à, vậy không làm phiền chú nửa” rõ ràng biểu cảm có chút kiềm chế, nhưng lại mang theo cảm giác phóng túng không thể giải thích được, nhẹ nhàng mở miệng “Tôi có thư giới thiệu của Hiệu trưởng trường Nhất Trung.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...