Lâm gia ở Vân Thành là một gia đình quý tộc đã tồn tại ba đời nay, là một gia đình có tiếng.
Lâm Kỳ năm nay chưa đến năm mươi tuổi, ông không giàu có như những người khác ở độ tuổi của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong thái của những năm tuổi trẻ đó.
Đôi mắt dưới cặp kính gọng vàng luôn vô tình tiết lộ điều đó, ông đã đắm chìm trong thế giới kinh doanh đầy rẫy những khó khăn và cám dỗ.
Ninh Thanh có thể gả cho Lâm Kỳ, đến cả Tần Nhiễm cũng cho rằng bà ấy có vận khí tốt.
Lâm Kỳ cầm điếu thuốc lá trong tay, suy nghĩ một lúc rồi lại đặt xuống: “Tiểu Thanh đã nói chuyện của Nhiễm Nhiễm cho con, mẹ yên tâm, chuyện này con đã cho người sắp xếp rồi.”
Trần Thư Lan là người nông thôn, không có nhiều văn hóa, đây là lần đầu tiên đến một gia đình quý tộc như thế, cảm thấy hơi hoảng sợ và không biết phải làm gì.
Mặc dù thái độ của Lâm Kỳ đối với bà rất tốt, nhưng bà vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Lâm Kỳ cảm nhận được điều đó, ông chỉ cười rồi mời Trần Thư Lan uống trà, thỉnh thoảng nói thêm vài câu để Trần Thư Lan không cảm thấy xấu hổ, cùng đợi Ninh Thanh quay về.
Tần Nhiễm ngồi tựa vào Sofa, lười biếng bấm điện thoại, chắc là đang chơi game.
Ngón tay cô ấy mảnh mai và xinh đẹp, làn da trắng phản chiếu xuyên qua kính cửa sổ từ trần đến sàn nhà.
Từ góc độ của Lâm Cẩm Hiên có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút của cô ấy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nào đó, đối phương từ từ ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt trong trẻo ấy không hề có sự sợ hãi hay lo lắng giống như Trần Thư Lan thay vào đó là sự bình tĩnh giống như hồ nước lạnh lẽo, đen tuyền và thâm thúy.
Chín phần lạnh, phần còn lại là sự ngang ngược tận sâu trong xương tủy không thể giấu đi được.
Bàn tay đang cầm tách trà của Lâm Cẩm Hiên dừng lại một lúc, cũng không cảm thấy xấu hổ khi bị bắt gặp còn mỉm cười xa xăm.
Tần Nhiễm thu dần ánh mắt, không nhanh không chậm thay đổi tư thế, tiếp tục bấm điện thoại.
Lâm Cẩm Hiên trước nay chưa từng bị ai phớt lờ như vậy, lại thấy sửng sốt.
Một lúc sau, anh ta mới tỉnh táo lại, tắt màn hình điện thoại đang sáng, ngả người ra phía sau.
Trên khuôn mặt hiền lành của anh có chút giễu cợt.
Quả nhiên cùng một dạng người như Lâm Kỳ, đầy sự gai góc, vô cùng ngạo mạn.
Trần Thư Lan biết Tần Nhiễm ham chơi, bình thường không có việc gì liền chơi game, bà ấy cũng không phải chưa từng quản Tần Nhiễm, nhưng đối phương chỉ cần dùng đôi mắt xinh đẹp đầy sương mù đó nhìn bà.
Ai có thể chịu đựng được điều này?
Tính khí của Trần Thư Lan cứ vậy đều bay mất.
Còn có thể làm gì nửa?
Vậy thì cứ làm quen thôi.
Đừng nói là chơi game, cho dù là bỏ học Trần Thu Lan cũng có thế giống như hôn quân vậy, mở một mắt, nhắm một mắt.
Bà sống lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu chiều chuộng con cháu như vậy.
Nhưng mà đến khi Tần Nhiễm vì đánh nhau mà phải nghỉ học một năm, Trần Thư Lan lại được chẩn đoán bị một căn bệnh khác, bà lần đầu nhẫn tâm không màng đến sự nịnh nọt của Tần Nhiễm, dù cô ấy dùng bất cứ phương pháp nào, bà đều nhất định phải buộc cô ấy đến Vân Thành học tập.
Người làm chủ Lâm gia hiện thời là Lâm Kỳ đang đứng ngay trước mặt, Trần Thư Lan một lòng muốn Tần Nhiễm tạo ấn tượng tốt trước mặt Lâm Kỳ.
Bà không chỉ một lần nhắc Tần Nhiễm đừng chơi game nửa, ở trước mặt Lâm Kỳ biểu hiện cho tốt.
Chỉ là…..
không nỡ làm tổn thương cô ấy.
Trần Thư Lan lo lắng, vị này là ông lớn, sau này bà không còn nửa ai có thể thay bà chăm sóc cô ấy?
Mỗi người trong phòng này đều có suy nghĩ riêng của mình, không ai nói chuyện, thực sự đang đợi Ninh Thanh đưa Tần Ngữ trở về, bầu không khí trở nên dịu lại.
Lúc Lâm Kỳ nhìn thấy Tần Ngữ thông minh, lanh lợi đi theo phía sau Ninh Thanh, khuôn mặt trở nên ấm áp hơn một chút.
Bà Trương luôn luôn đối xử lạnh nhạt với Tần Nhiễm và Trần Thư Lan, đi lên nhận lấy cặp sách trong tay Tần Ngữ, giọng điệu vô cùng tôn trọng: “Phu nhân, tiểu thư.”
Những người ngồi trên ghế Sofa bao gồm cả Lâm Kỳ đều đứng dậy.
Tần Nhiễm đứng bên cạnh Trần Thư Lan nhìn chằm chằm, lười biếng đứng dậy dựa vào sofa, lạnh lùng nhìn Ninh Thanh và Tần Ngữ.
Vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.
Chỉ nhìn một cái rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không phải chơi game, dường như là đang cùng ai đó nói chuyện.
Lý lịch này của Tần Nhiễm đối với những người bình thường đã là quá tệ, càng không cần nhắc đến trước mặt Lâm Cẩm Hiên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Thanh có chút cáu bẳn.
Ninh Thanh làm gì có mặt mũi để đứng trước mặt Lâm Cẩm Hiên, người thừa kế Lâm gia giới thiệu Tần Nhiễm chứ.
Nói ra không phải trở thành trò cười sao.
Cho nên bà luôn nói chuyện cùng Trần Thư Lan và Lâm Kỳ, không nhắc đến Tần Nhiễm nửa lời.
“Bởi vì Ngữ Nhi phải tập luyện cho lễ kỷ niệm của trường học, cho nên về muộn.” Chỉ khi nói về Tần Ngữ, trong mắt Ninh Thanh mới tràn đầy vui mừng cùng hưng phấn.
“Biểu diễn đàn violin?” Trần Thư Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, kinh ngạc nhìn Tần Ngữ thêm mấy lần.
Bà Trương mang lên hai tách trà, nghe thấy lời nói của Trần Thư Lan, bà mỉm cười rồi mở miệng: “Tiểu thư từ nhỏ đã học violin, đã vượt qua cấp chín, những hoạt động trong trường đều mới tiểu thư diễn áp trục.”
Câu nói này làm Ninh Thanh vừa tự hào vừa kiêu ngạo, bà ấy đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực để bồi dưỡng ra được cô con gái này.
Vốn dĩ Trần Thư Lan cũng rất hài lòng, nhưng khi nghe thấy giọng điệu của bà Trương, trong lòng bà cũng không thoải mái.
Nụ cười trên mặt cũng biến mất mấy phần.
Sau khi Tần Ngữ quay lại thì luôn đứng bên cạnh Lâm Cẩm Hiên, nắm lấy cánh tay anh ta, quay đầu cười, “Anh, sao anh quay về rồi?”
“Có một hạng mục.” Lâm Cẩm Hiên nheo mắt, giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy.
Suy cho cùng, đây cũng là cô con gái duy nhất của Lâm gia trong thế hệ này, Tần Ngữ ở Lâm gia được chiều chuộng vô cùng, Lâm Cẩm Hiên đối với cô ấy cũng có chút dung túng.
Anh ta một bên nói chuyện, một bên nhìn Tần Nhiễm ở bên kia, đối phương đút một tay vào túi, một tay cầm điện thoại thản nhiên dựa vào sofa nghịch nó, mắt cụp xuống, không nhìn ra biểu cảm.
Tần Ngữ nhìn thấy sự thay đổi của Lâm Cẩm Hiên, cô vô thức nghiêng đầu.
Trên đường quay về, Ninh Thanh đã dự phòng cho cô ấy, Tần Ngữ đương nhiên biết sự tồn tại của Tần Nhiễm.
Cô ấy dừng lại trên khuôn mặt Tần Nhiễm một chút, sau đó bình thản thu lại ánh mắt.
Bảo mẫu rất nhanh đã dọn bữa tối ra.
Lúc ăn cơm, Lâm Kỳ nhìn Tần Nhiễm, nghĩ một lúc rồi nó: “Trường Nhất Trung đi, còn có thể cùng Ngữ nhi chăm sóc lẫn nhau”
Giọng điệu không nhanh không chậm.
Lâm Kỳ vừa mới nói xong, bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên thay đổi.
Tần Ngữ vốn dĩ đang ăn cơm, nghe đến lời của Lâm Kỳ, tay cầm đôi đũa cũng dừng lại.
Cô ta nhìn Tần Nhiễm, cười như không cười, “Trường Nhất Trung? Cùng trình độ với cô?”
Tần Nhiễm lớn hơn Tần Ngữ một tuổi.
Thậm chí bà Trương đang đứng chờ ở bên cạnh đều không tự chủ được mà nhìn Tần Nhiễm một cái, nhìn một cách mỉa mai, sau đó cúi mặt xuống.
Aizzz, bà còn cho rằng Tần Nhiễm đến Vân Thành là bởi vì học đại học.
Khuôn mặt Ninh Thanh có chút cứng nhắc, đến Lâm gia nhiều năm như vậy rồi cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Lâm Kỳ ở bên cạnh trông như thường lệ, ngữ khí nhẹ nhàng “Chị con bởi vì có chút chuyện, phải học lại một năm cuối cấp ba.”
Học lại một năm cuối cấp ba, dù thế nào thì đi đâu, thành tích tuyệt đối cũng không thể tốt hơn.
“Thì ra là như thế.”
Tần Ngữ cười cười, “Ồ----” một tiếng
Sau đó cúi đầu, hiểu chuyện không phát ra âm thanh gì nửa.
Người nhà họ Lâm ai mà không biết Tần Ngữ được xếp hạng trong top năm của lớp một thời gian dài.
Ninh Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, thực ra ý của bà là muốn đưa Tần Nhiễm vào một trường tư, nhưng không ngờ Lâm Kỳ lại muốn đưa Tần Nhiễm vào Nhất Trung
Nhất Trung là trường học tốt nhất ở Vân Thành.
Lấy thành tích mục nát của Tần Nhiễm vào trường Nhất Trung, chưa kể Lâm Kỳ đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết, nợ ân tình của hiệu trưởng trường Nhất Trung.
Trường Nhất Trung cơ bản đều là học bá, bộ dạng này của Tần Nhiễm, ở trường Nhất Trung cũng là cá biệt.
“Nhưng Nhất Trung cũng không phải dễ vào.” Ninh Thanh biết điểm này, trong lòng buồn bực, lập tức mất cảm giác thèm ăn.
Lát sau, không biết nghĩ gì “Nhiễm Nhiễm, mẹ nhớ lúc nhỏ con có đăng ký lớp học violin? Bây giờ ở mức độ nào rồi?”
Nhất Trung, có lớp học nghệ thuật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...