Tần Nhiễm phủi tay, quay người nhặt lại áo khoác rồi cầm ba lô lên.
Đi ngang qua nhóm thiếu niên, cô cau mày, nghĩ ngợi một lúc.
Sau đó vừa huýt sáo, đứng đối diện với tên cầm đầu, mỉm cười rạng rỡ.
“Cảm ơn.
” Trình Tuyển nghe thấy cô gái viết chữ không đẹp đó lưu lại hai chữ khi đi ngang qua anh.
Lục Chiếu Ảnh thu người lại, quay trở về, nhìn thấy bóng lưng cổng trường đi vào cổng trường, không được vui vẻ “Rõ ràng là tôi qua đó cứu cô ta, sao lại nói cảm ơn với anh chứ?”
Trình Tuyển liếc anh ta một cái, chậm rãi mở miệng “Đi thôi.
”
Trình Tuyển thu hồi ánh mắt, đi trước dẫn đường “Thân thủ của cô ta xem ra không phải chính thống, nhưng lại nhìn không ra là cái gì.
”
Một chọi bốn một cách dễ dàng, thủ pháp đơn giản gọn gàng.
Đi ngang qua bốn người đó, bước chân của Lục Chiếu Ảnh dừng lại, khá khinh miệt: “Các anh em, mấy người như vậy là không được đâu á.
”
Ánh mắt của Trình Tuyển hướng về phía Tần Nhiễm, đối phương hình như đã vào phòng liên lạc.
Anh thu hồi ánh mắt, mới vừa đi tiếp chưa được mấy bước, thì đã đến một quán cơm cũ ở trong sâu trong ngõ.
“Từ lão.
” Nhìn thấy ông già sớm đã gọi món xong, Lục Chiếu Ảnh hiếm khi nghiêm túc.
Từ Hiệu trưởng cười cười đối diện anh ta, vừa nói được hai câu ánh mắt đã chuyển sang Trình Tuyển, “Trình thiếu, sao cậu lại đến một nơi ngõ ngách như thế này?”
Trước đây lúc biết cậu ta đến trường học của mình làm bác sĩ trong trường, Từ Hiệu trưởng cũng muốn đau đầu, người đàn ông này không dễ phục vụ.
Trình Tuyển nhìn tách trà, trong tách trà là nước trà màu nâu kém chất lượng của quán, anh ta cũng không ghét bỏ, nhàn nhã uống nó, cứ như thể anh ta đang nếm loại trà hảo hạng giá mấy vạn tệ một lượng ấy.
Cười một cách kiêu ngạo “Đến đây xem thử.
”
Kết thúc, lại chuyển chủ đề “Nghe nói Từ lão ở đây ba năm cũng không muốn đi đâu, hóa ra là làm hiệu trưởng một trường cấp ba, cũng muốn đến đây trải nghiệm.
”
“Ở đây có gì chứ?” Từ Hiệu trưởng cười cười, cũng không trốn tránh, giọng điệu có chút sầu não “Tôi đang tìm kiếm người kế nhiệm.
”
Đừng nói Lục Chiếu Ảnh, ngay cả Trình Tuyển đều kinh ngạc, thân phận này của Từ lão, việc tìm một người kế nhiệm nếu bị nhóm người ở Kinh thành biết được sẽ là một tin tức lớn chấn động bốn phương.
“Ai vậy?” Lục Chiếu Ảnh không giấu được sự tò mò.
“Cô ấy không muốn tiếp quản.
” Từ Hiệu trưởng lắc đầu, không muốn nói nhiều.
Lục Chiếu Ảnh trố mắt nhìn, không thể nào tin được.
Trình Tuyển hơi bắt chéo chân, cúi đầu uống tràn, cũng không hỏi nhiều.
Lục Chiếu Ảnh không thể giữ lại được nửa.
**
Tần Nhiễm đến phòng Liên Lạc lấy hành lý của mình.
Một ngày trước khi cô ấy cùng Ninh Thanh đến Vân Thành, hành lý đã được gửi đến Nhất Trung rồi.
Hành lý rất nhiều, hai cái vali to, rất nặng, chú bảo vệ ở phòng Liên Lạc thấy cô ấy đi một mình, vô cùng nhiệt tình giúp Tần Nhiễm kéo vali trở về ký túc xá.
Ký túc xá mà Tần Nhiễm đăng ký ở tầng hai, ở phòng 216, gần cuối tầng hai.
Một phòng sáu người, nhưng chỉ ba người đang ở đó, còn lại ba giường, trên giường trống chất đầy đồ dùng của những người khác, giường ở bên cạnh cửa sổ đều có người, Tần Nhiễm trực tiếp chọn giường có ít đồ dùng nhất.
Sau đó đi lấy chăn và ga trải giường.
Cô ấy mở một cái vali rồi sắp xếp gọn gàng hành lý của mình, quần áo, nhu yếu phẩm dùng hàng ngày toàn bộ đều treo lên.
Chiếc vali còn lại cô ấy cũng không thèm mở ra, trực tiếp nhét dưới gầm giường.
Sau khi dọn dẹp và ăn cơm xong, đến tiết học buổi chiều vẫn còn nửa tiếng đồng hồ.
Lúc cô ấy vào lớp học có đi ngang qua tòa nhà Nghệ Thuật.
Cửa sổ lầu hai đang mở toang có thể nhìn thấy những nhạc cụ bên trong.
Tần Nhiễm bước chân lên lầu hai, phòng Nghệ Thuật rất yên tĩnh, không có người.
Cô đẩy cửa phòng nhạc cụ, vừa nhìn đã thấy đàn violin đặt ngay chính giữa căn phòng.
Cô ấy thích đàn Violin, đàn Violin có thể giúp cô ấy yên tĩnh.
Cô hơi cúi thấp đầu.
Dường như cứ cách một đoạn thời gian, cô ấy đều sẽ tìm một địa điểm để kéo đàn Violin.
“Từ thiếu, tôi nghiêm túc đấy, học sinh chuyển trường kia thực sự rất xinh đẹp, anh không biết cả lớp học đều ngây người luôn……” Kiều Sinh vừa cầm lon Coca nói trông rất sôi nổi.
Ở bên ngoài, bọn họ cũng không đề cập đến đó là chị gái của Tần Ngữ.
Từ Diệu Quang mặc kệ Kiều Sinh, trên tay anh ta cầm một cốc trà sữa vani là mua cho Tần Ngữ.
Khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng có chút lạnh lùng, đối với việc Kiều Sinh miêu tả học sinh mới chuyển tới nửa điểm cũng không quan tâm.
Đi ngang qua tòa nhà Nghệ Thuật.
Từ Diệu Quang đột nhiên dừng bước.
Âm thanh nhẹ nhàng du dương của đàn violin từ xa kéo đến.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như xuyên thấu nhìn lên lầu hai.
Kiều Sinh không hiểu âm nhạc, bình thường nhìn Tần Ngữ đều là nhìn vào danh hiệu hoa khôi của trường.
Cho nên âm thanh này làm anh ta nghe rất khó chịu, không phải là cảm giác khó chịu, mà là tâm tình chán nản, như thế có cái gì đó chạm vào.
Anh ta đang định nói tiếng đàn này không tồi, vừa nhìn qua đã thấy Từ Diệu Quang duỗi chân hướng phòng Nghệ Thuật mà đi.
Kiều Sinh cầm lon Coca giật mình đuổi theo “Từ thiếu, anh đi làm gì?”
Từ Diệu Quang không trả lời, chỉ là bước đi càng nhanh.
Anh ta đẩy cửa phòng nhạc cụ tầng hai.
Âm thanh của violin đột ngột kết thúc, phòng nhạc cụ trống rỗng, có gió lùa qua cửa sổ, tấm rèm cửa màu xanh da trời lay động nhẹ.
Từ Diệu Quang dừng bước.
“Người đâu, người đi đâu rồi? Kiều Sinh cũng thấy kì lạ, giống như tiếng đàn vừa rồi là Nam Kế Nhất Mộng, anh ta đi đến bên cạnh cửa sổ thấp giọng cười “Sẽ không phải là nhảy từ tầng hai xuống đó chứ?”
Từ Diệu Quang không nói gì, anh ta nhìn vào cửa sổ đang mở, rồi nhìn vào đàn violin nằm ngay giữa phòng.
Cho đến khi có người đến phòng Nghệ Thuật luyện tập, Từ Diệu Quang mới động đậy.
Từ Diệu Quang dựa người vào đàn Piano, trông rất ưu nhã, ánh mắt lạnh lùng, nhìn nữ sinh đẩy cửa bước vào “Buổi trưa hôm nay có người đến đây tập luyện không?”
Nữ sinh không có phản ứng, chỉ ngơ ngác đứng nhìn Từ Diệu Quang.
Từ Diệu Quang lặp lại lần nửa.
“Trưa nay giáo viên không bảo tập luyện.
” Nữ sinh cẩn thận liếc nhìn Từ Diệu Quang, lắp ba lắp bắp “Nhưng mà đàn Violin chỉ có Tần Ngữ biết kéo.
”
Từ Diệu Quang sững sờ, cũng không trả lời, anh ta đẹp trai tuấn lãng, đôi mắt dịu dàng chỉ là ánh mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng khiến ta khó có thể đến gần.
Anh ta không nói chuyện, xuống lầu trong im lặng, trước tiên đến lớp số một đưa trà sữa cho Tần Ngữ.
Tần Ngữ lúc đó không có ở lớp số một.
Từ Diệu Quang nheo mắt, nghĩ ngợi một hồi trực tiếp để trà sữa trên bàn của Tần Ngữ.
Lớp số một đương nhiên đã quen biết với anh ta nhưng rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn trên người anh ta.
Kiều Sinh ở bên ngoài, tùy tiện đặt tay lên khung cửa nói chuyện với cô gái ngồi ở hàng ghế đầu.
Nhìn thấy Từ Diệu Quang đi ra, anh ta thu lại cánh tay, gãi đầu cười “Anh nói lúc nãy ở trong phòng đàn có phải là Tần hoa khôi không?”
Từ Diệu Quang không trả lời.
**
Lớp số chín.
Tần Nhiễm ngồi vào chỗ của mình.
Sắp xếp gọn gàng sách vở, rồi lấy bút viết tên mình lên đó.
Tay phải chống vào má, tay trái cầm bút, ngón tay mảnh khảnh cầm bút trông rất đẹp.
Góc nghiêng khuôn mặt trông càng thanh tú.
Người trong lớp dường như đều nhìn trộm cô ấy.
Lâm Tư Nhiên ngồi ở bên ngoài làm bài xây dựng tâm lý cả nửa ngày, mở miệng “Tần Nhiễm, xin chào, mình là Lâm Tư Nhiên, là lớp phó học tập, nếu cậu có bất kỳ khó khăn gì đều có thể tìm mình.
”
Tần Nhiễm nhìn qua bạn cùng bàn, hơi nheo ánh mắt rồi cười lên, dáng vẻ vẫn có chút hoài nghi “Xin chào.
”
Mặt Lâm Tư Nhiên hơi đỏ, nhìn trái nhìn phải “Cậu thuận tay trái sao?”
“Cũng gần như vậy.
” Tay trái Tần Nhiễm viết chữ có chút chậm, cô ấy cũng không vội, cứ chậm rãi viết thôi.
“Giáo viên môn Toán sáng nay phát bài kiểm tra, mình phải thu lại trước giờ học” Lâm Tư Nhiên nhỏ giọng.
Tần Nhiễm rút giấy ra, lại thực sự tìm được bài kiểm tra toán, cô ấy nhìn qua một lượt rồi nhét vào trong bàn học.
Tâm trạng của cô đã tốt hơn mấy hôm trước rồi, không giống lúc trước vừa lạnh lùng vừa cáu kỉnh nửa.
Cô nghiêng đầu, nheo đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, nâng cằm rồi nói “Có thể không giao không?”
Lâm Tư Nhiên đỏ mặt, lập tức ôm một tập bài kiểm tra đi đến phòng làm việc.
Tần Nhiễm lấy ra một cuốn sách, bắt chéo chân, lười biếng viết từng nét một tên mình lên đó.
”
Trong phòng vẫn có rất nhiều người nhìn Tần Nhiễm, thậm chí còn nhiều hơn buổi sáng.
Còn có thể nhìn thấy một nam sinh lớp khác đứng luẩn quẩn ngoài cửa lớp số chín, cúi người nhìn qua đây.
Tần Nhiễm đã quen với những ánh mắt kiểu này nên cũng không quan tâm, cô ấy ngồi vào bên trong, đăng nhập trò chơi cạnh tranh gần đây rất hot trên điện thoại đi động rồi đeo tai nghe cho mình.
Đám nam sinh xung quanh xô đẩy nhau nhưng cuối cùng vẫn phải dừng lại trước khí chất đại lão của cô ấy, không ai dám bước tới.
Không lâu sau, Kiều Sinh và Từ Diệu Quang trở về.
Kiều Sinh ngồi vào chỗ của mình, duỗi chân sau đó chọc vào vai Từ Diệu Quang, anh ta hếch cằm về một nơi, hào hứng nói “Nhìn đi, người đó chính là Tần Nhiễm.
”
Từ Diệu Quang lấy sách giáo khoa ra cho tiết học tiếp theo, vẻ lãnh đạm có thể đẩy người khác lùi xa ngàn dặm.
Đến cả đầu anh ta cũng không ngẩng lên.
Nam sinh đầu đinh bên cạnh cúi đầu lấy điện thoại, giọng nghẹn ngào “Kiều Sinh, cậu lúc nào thấy trong mắt Từ thiếu của chúng tôi có người khác?”
“Mẹ kiếp, cậu im mồm đi.
” Kiều Sinh đá chiếc ghế của mình, cũng cảm thấy nhạt nhẽo, cuối cùng hỏi “Ngoài cửa sao nhiều người vậy?”
“Xem học sinh mới đó.
” Nam sinh đầu đinh cũng không ngước lên nhìn, tiếp tục nghịch điện thoại.
Không biết là xem cái gì, anh ta sững sờ một lúc, sau đó giơ điện thoại lên “Tôi….
chết tiệt!”
Kiều Sinh nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
Là diễn đàn của trường Nhất Trung___________
[Vẻ ngoài thần thánh! Có phải là Tần hoa khôi không!]
Phía dưới là một bức tranh
Ở góc phố là bọn du côn học trường dạy nghề đang khá thảm thương, trên mặt đất vẫn còn vài vết máu, một nữ sinh mặc đồng phục Nhất Trung đứng lười biếng giẫm trên những vết máu.
Thân hình cô ấy rất gầy, ánh mắt nhẹ nhàng cụp xuống với nụ cười sáng lạn trên môi đẻ lộ ra vẻ thản nhiên giễu cợt ngay cả khi bức ảnh đó chưa qua chỉnh sửa, có độ phân giải thấp.
Khuôn mặt thanh tú đầy cảm xúc cũng dường như muốn xuyên qua ống kính.
Bên dưới bài viết có hơn 500 bình luận phản hồi.
2l: Trong một phút cho tôi tất cả thông tin của tiểu tỷ tỷ này!
3l: Trước tiên liếm màn hình, Tần Ngữ thoạt nhìn không giống như vậy!
Tìm không quá 100 lượt, lập tức có người trong lớp số chín phản hồi.
Nam sinh đầu đinh thấp giọng, tiến lại gần, kìm nén sự phấn khích: “Hoa khôi Nhất Trung đổi người rồi cậu không biết sao?”
Tần Nhiễm không hề gì về những chuyện này.
Cô ấy đang đeo tai nghe chơi game, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngồi nghiêng người, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh rất trắng.
Số điện thoại của Cố Tây Trì hiển thị phía trên, cô không thay đổi sắc mặt mà tắt luôn.
Đối phương không chịu bỏ cuộc, lại gọi thêm một cuộc.
Tần Nhiễm tăng tốc đánh nhanh kết thúc trò chơi.
Cô vịn bàn đứng dậy bước ra ngoài.
Hành động tùy hứng của cô ấy, bên trong hay bên ngoài lớp đều có người nhìn.
Cả lớp đang thì thầm bỗng nhiên im bặt.
Một nhóm người tụ tập quanh cửa sau.
Tần Nhiễm lấy điện thoại, một tay tháo tai nghe xuống rồi nhìn bọn họ.
Giống như ánh mắt của một đại lão nhìn chằm chằm.
“Rầm__” một tiếng, nhóm người đó tránh sang một bên.
Tần Nhiễm xuyên qua đám người, đi thẳng vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Điện thoại của Cố Tây Trì vẫn gọi đến.
Cô tìm một ngăn phòng, ngồi trong nhà vệ sinh rồi ấn nút nghe.
Trung Đông.
Cố Tây Trì vừa băng bó xong cho một đứa trẻ, rồi chạm nhẹ vào đầu nó, sau đó lấy điện thoại đi sang một bên, khuôn mặt đó phong lưu tuấn mỹ.
Tự mình châm một điếu thuốc rồi cười “Buổi sáng không trả lời tin nhắn, bây giờ lại còn tắt điện thoại của tôi.
”
“Tôi đang ở trường học” Tần Nhiễm nghịch dây tai nghe, tùy tiện mở miệng “Có chuyện mau nói, tôi chuẩn bị vào học rồi.
”
“Có chuyện.
” Cố Tây Trì thổi ra một vòng khói, nhận hộp thuốc y tế từ người khác, cảm ơn một tiếng rồi tiếp tục nói “Tôi đã tra được tư liệu cô đưa tôi rồi.
”
“Tra ra được gì rồi?” Tần Nhiễm nhìn ra ngoài cửa.
Cố Tây Trì ngừng một chút sau đó nói giọng điệu yếu ớt “Bảo bối à, tôi tìm cảnh sát quốc tế điều tra, nhưng vì sao ở chỗ cảnh sát quốc tế lại nhìn thấy tên của cô? Là tôi nhìn nhầm rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...