Phu Nhân Áo Vest Của Ngài Lại Rơi Rồi


Cuối tháng tám, mặt trời lên cao, thị trấn nhỏ đang trải qua một đợt nắng nóng.

Một cô gái uể oải dựa vào cánh cửa hơi tồi tàn trên tầng hai của một trung tâm y tế trong thị trấn, cô ấy mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc đen trắng đơn giản, lúc cúi đầu, cổ áo xộc xệch một chút.

Hai cái tay áo được xắn lên rất phóng khoáng.

Phía dưới mặc một chiếc quần jean cạp trễ, có chút cũ, bởi vì cô ấy hoạt động lộ ra vòng eo thon gọn.

Vẻ ngoài rất bắt mắt.

Y tá lần thứ ba nhìn thấy một người đàn ông đi ngang qua cô gái, đưa cho cô gái một cây kẹo mút, miệng hướng vào trong phòng bệnh: “Nhiễm Nhiễm, bố mẹ em đến rồi phải không?”
Tần Nhiễm cúi đầu bóc lớp vỏ kẹo, lông mi dài rũ xuống, lúc cho vào miệng mới nheo nửa con mắt: “Ừ.


Y tá chặc lưỡi, “Không nhìn ra.


Nói xong liền cầm bệnh án rồi vội vàng rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba mẹ của Tần Nhiễm, Ninh Thanh và Tần Hán Thu.

Hai người đã li hôn mười mấy năm trước, Tần Nhiễm đã đi theo bà ngoại, nửa tháng trước bà ngoại bị bệnh, cần phải chuyển viện, Ninh Thanh cùng Tần Hán Thu mới quay về.

Tần Nhiễm dựa vào tường, một chân hơi cong, mặt không biểu cảm lắng nghe.

Xuyên qua cửa cũng nghe được âm thanh lạnh lùng của Ninh Thanh, “Tần Hán Thu, mẹ tôi đang trong tình trạng nguy kịch, tôi đưa bà ấy đến Vân Thành trị bệnh.


Tần Hán Thu nhìn bà ấy, không biết là châm chọc hay là gì khác, ánh mắt phức tạp, “Nhiễm Nhiễm bị nhà trường đuổi học rồi, Thị trấn Ninh Hải không có trường nào nhận nó, bà tốt nhất mang con bé trở về Lâm gia, Lâm gia có nhiều lựa chọn, sẽ tìm cho con bé được một trường học tốt”
“Tôi đã mang theo Ngữ Nhi gả vào Lâm gia rồi, ông còn muốn tôi mang theo một đứa nửa? Lâm gia sẽ nhìn tôi thế nào?” Ninh Thanh có chút khó chịu vì lời nói của ông ta, người giống như Tần Nhiễm, trường học muốn tìm có thể tìm được sao?
Nói về việc này, Tần Hán Thu lộ rõ vẻ tức giận, , “Tôi vốn dĩ muốn mang theo Ngữ Nhi đi, bà không cần Nhiễm Nhiễm thì đẩy cho tôi sao?”
Bọn họ có hai cô con gái, Tần Nhiễm và Tần Ngữ, chỉ cách nhau một tuổi nhưng khác nhau một trời một vực.

Lúc hai người li hôn, vì tranh quyền nuôi dưỡng Tần Ngữ mà náo đến trời đất đảo lộn, sau đó Tần Ngữ tự mình muốn đi cùng mẹ, vụ kiện này cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc đó Tần Nhiễm không ai cần, hai người trốn tránh nhau, cuối cùng ai cũng không quan tâm.

Bà Ngoại Trần Thư Lan nhìn thấy đáng thương, đã một mình nuôi dưỡng Tần Nhiễm mười hai năm.

Trong phòng bệnh, Ninh Thanh nhìn vẻ mặt giễu cợt của Tần Hán Thu, hít sâu một hơi, so với Tần Ngữ, ai lại muốn mang theo một đứa con gái hiếu chiến, đánh nhau, đặc biệt, còn mang theo vào gia đình hào môn, động một cái là bị người khác cười nhạo, trong lòng Ninh Thanh trăm ngàn lần không đồng ý.

Tần Hán Thu bị bắt cóc đến thị trấn lúc còn nhỏ, là một cậu bé nghèo, Trần Thư Lan xem trọng Tần Hán Thu, kết hôn mấy năm thì Ninh Thanh không thể chịu đựng được việc Tần Hán Thu không có chí tiến thủ, anh ta ngoài việc chuyển gạch thì làm công nhân xây dựng, Ninh Thanh nhất quyết li hôn.

Sau khi li hôn, Ninh Thanh mang theo Tần Ngữ gả cho một người có tiền ở Vân Thành.

Tần Hán Thu cũng nhanh chóng tái hôn, ông ta cùng vợ hiện tại còn sinh được một bé trai, cuộc sống rất sung túc.

Tần Hán Thu đúng kiểu người đi chân đất không sợ người đi giày, Ninh Thanh sợ đến lúc đó ông ta thực sự đến Lâm gia làm loạn, càng làm bà thêm mất mặt, chỉ có thể nuốt xuống cục tức này, bất đắc dĩ phải mang Tần Nhiễm đến Vân Thành.


“Nhiễm Nhiễm, con cũng vậy” Tần Hán Thu ra ngoài cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tần Nhiễm, ông ta dừng lại, thở dài: “Lâm gia có tiền, con cùng mẹ con qua đó, bọn họ có thể tìm cho con một trường học tốt để con theo học năm cuối cấp ba, nói không chừng sau đó còn có thể thi vào đại học.


Tần Nhiễm có thể lấy thành tích của mình vào đại học hay không!.

Tần Hán Thu cũng chỉ là tùy tiện nói.

Hiện tại Tần Hán Thu đang nuôi một đứa con trai, gánh nặng cũng không nhỏ.

Một căn nhà trong thành phố còn chưa mua được nên phải luôn tính toán cho tương lai.

Trước khi đến đây người vợ hiện tại của ông đã gọi qua, không được mang Tần Nhiễm quay về.

Tần Nhiễm ngã người về phía sau, hành lang của Trung tâm y tế không có điều hòa, không khí oi bức gần như ứ đọng, cô cúi thấp đầu, những ngón tay xoay quanh chiếc cúc áo thứ hai màu trắng như ngọc bích trên cổ áo.

Ngón tay thon dài không có bất kì tạp chất nào, giống như ngọc bích được bao bọc bởi sự lạnh lẽo.

Đôi lông mày cực đẹp, vừa lạnh vừa khô.

Cô phớt lờ Tần Hán Thu, sau khi cởi cúc áo ra, đột nhiên cô nheo mắt nhìn vào hành lang qua cửa sổ đối diện mình, trong mắt phát ra tia lạnh lẽo.

Cách cửa sổ vài mét là văn phòng làm việc.

Đối diện phòng làm việc.

Người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng ngồi trên ghế, dáng vẻ tuấn tú.

Giám đốc mới nhận chức của Trung tâm y tế, Giang Đông Nghiệp.

Giang Đông Nghiệp nhìn chiếc sofa cao cấp đối diện không hợp với Trung tâm y tế.

Một người đàn ông đang nằm trên sofa, trên đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng bay lên, cánh tay tùy ý buông xuống, ánh mắt dường như dán chặt trong nửa phút.

Giang Đông Nghiệp thuận theo ánh mắt của đối phương, nhìn ra ngoài: “Đang nhìn gì vậy?”
Người đàn ông mặc chiếc áo lụa màu đen, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, mỉm cười: “Eo khá nhỏ.


Anh ta nghiêng đầu, sống mũi rất cao, làn dao trắng trẻo, đôi mắt nheo lại, hàng mi dài che hết đáy mắt mời mịt và lạnh lẽo.

Dường như vừa tỉnh dậy, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo chút lạnh lùng.

“Hả?” Giang Đông Nghiệp lật một trang bệnh án, không nghe rõ.

Khi ngẩng đầu, nhìn thấy mặt quyến rũ phong lưu này, cảm thấy ở Kinh Thành những nam nam nữ nữ kia đều phát cuồng vì vị Tam Gia này, cũng không quá khó hiểu.

“Không phải chuyện của cậu” Trình Tuyển duỗi đôi chân dài, dựa vào Sofa, cười nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Hai ngày nửa, sau khi nhiệm vụ ở đây hoàn thành, cậu hãy trở về Kinh Thành.



“Còn cậu?” Giang Đông Nghiệp tỉnh táo lại.

Xương ngón tay rõ ràng dập điếu thuốc vào gạt tàn.

Trình Tuyển đứng dậy, hai chân thẳng tắp thon dài, đôi mắt đầy sương mù hơi nheo lại, đưa tay vỗ nhẹ tàn thuốc lá như có như không trên quần áo, thản nhiên nói: “Tôi có nhiệm vụ khác.


__________________________
Xe của Ninh gia đang đổ dưới sảnh Trung tâm y tế
Là một chiếc BMW màu đen, trên đó là biển số xe của Vân Thành.

Ninh Thanh sau khi nói chuyện với Bác sĩ, thì mang Tần Nhiễm và Trần Thư Lan quay về Vân Thành.

“Lâm gia có nhiều quy tắc, đừng mang những thói xấu của con vào Lâm Gia, nghe rõ chưa?” Ninh Thanh nghiêng đầu, xoa xoa lông mày.

Tần Nhiễm chỉ mang theo một cái balo màu đen, đặt chiếc túi lên đùi, nhắm mắt lại có chút buồn ngủ rồi bất cẩn gật đầu.

Đôi chân vừa thon gọn vừa thẳng.

Toàn thân đều tỏa ra một màu xã hội đen, cũng không biết cô ấy có nghe lọt hay không.

“Buồn ngủ sao? Cô tối hôm qua đi trộm hả?” Làm phu nhân ở Lâm Gia mười hai năm, hiện tại mọi cử chỉ của Ninh Thanh đều ưu nhã.

Điều bà ghét nhất chính là trên người Tần Nhiễm giống với Tần Hán Thu đều hiện lên vẻ xã hội đen.

Tần Nhiễm móc từ trong túi ra một chiếc tai nghe màu đen, đeo vào cho mình, không để ý nói: “ Tôi đến quán nét chơi game cả đêm.


Khi cô ấy ngẩng đầu lên, chiếc tai nghe treo một nửa trượt vào cổ áo,! ! !
“Cô ….

Cô sau này không được đến quán net!” Ninh Thanh nhìn bộ dáng không đứng đắn của con gái, nghiến răng: “Đừng có không phục, cô nếu như được một phần mười của Ngữ Nhi, tôi cũng không cần phải nói nhiều đối với cô như vậy, Lâm gia không phải nhà Bà ngoại, mỗi cử chỉ, lời nói của cô đều sẽ ảnh hưởng tới Ngữ Nhi, tự bản thân không tốt, cũng đừng liên lụy đến Ngữ Nhi.

Nghĩ đến việc phải tìm kiếm mối quan hệ, nhờ Lâm Kỳ đưa Tần Nhiễm vào lớp năm cuối cấp ba, Ninh Thanh cảm thấy phiền não.

Dựa vào tình hình của Tần Nhiễm bây giờ, chỉ sợ muốn tìm ở Vân Thành cũng không tìm được trường học nào nguyện ý nhận nó.

Bà ta năm đó dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình để kết hơn với Lâm Kỳ, một doanh nhân bất động sản mất vợ.

Tần Ngữ lúc còn nhỏ nhìn rất thông minh, ưa nhìn và đáng yêu.

Với thành tích ưu tú, thiên phú nổi bật, chưa bao giờ phải để Lâm gia lo lắng về việc học hành của mình.

Dù có đặt ở đâu thì vẫn sẽ luôn là thứ mà người ta gọi là : “Con nhà người ta.



Người nhà họ Lâm vô cùng hài lòng với Tần Ngữ.

Ninh Thanh mang theo Tần Ngữ gả vào Lâm gia, đương nhiên sẽ cảm thấy rất vui.

Nhưng nghĩ đến việc phải đưa Tần Nhiễm đến nhà họ Lâm, Ninh Thanh ngay cả ăn cơm cũng không có hứng thú.

____________________________________
Bốn giờ chiều, chiếc xe BMW màu đen đừng trước cửa lớn biệt thự Lâm gia Vân Thành.

“Phu nhân.

” Mở cửa là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo màu xanh, nhìn thấy Ninh Thanh, sau đó là Trần Thư Lan và Tần Nhiễm, vẻ mặt kinh ngạc.

Trong lòng Ninh Thanh có chút khó chịu, bà tâm phiền ý loạn nói: “Trương tỷ, chị đưa mẹ tôi và Nhiễm Nhiễm vào đi, Ngữ Nhi sắp tan học rồi, tôi đi đón con bé.


Trước nay luôn là tài xe nhà họ Lâm đưa đón Tần Ngữ.

Hôm nay Ninh Thanh tự mình đi đón, nói thẳng ra là vẫn đang lo lắng, không muốn ở nhà đối diện với Tần Nhiễm, nên muốn ra ngoài hít thở một hơi.

Trương tỷ nhìn Ninh Thanh rời đi, mới quay đầu nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc.

“Lão thái thái, Tần tiểu thư,” Bà dùng ánh mắt mơ hồ nhìn hai người từ trên xuống dưới, mới nói: “Xin mời vào.


Nói xong, lúc vừa quay đầu dẫn đường, ở một góc độ mà hai người không nhìn thấy, cong môi cười.

Trần Thư Lan đi theo, nhìn thấy kiến trúc được trang trí tinh xảo theo phong cách Châu Âu, ngón tay vô thức nắm lấy góc áo của mình.

Dừng lại trước cửa đại sảnh, bà Trương đang định lấy dép ra thì nhìn thấy Trần Thư Lan cứ như vậy đi giày vào cửa lớn.

Sau khi Trần Thư Lan bước chân vào, mới cảm thấy bà Trương nhìn mình chằm chằm đầy kinh ngạc.

Bà ấy mặc dù chỉ là người nhà quê, nhưng rất thích sạch sẽ, trên chân cùng quần áo không có một hạt bụi nào.

Ánh mắt của bà Trương giống như dán chặt vào lưng bà, nhưng cháu gái đang đứng bên cạnh, Trần Thư Lan đang cố hết sức để phớt lờ ánh mắt của bà Trương và đứng thẳng lưng.

Bà lùi lại một bước, muốn thay giày nhưng lại thấy bà Trương đặt dép vào lại.

Nhà họ Lâm có rất nhiều phòng khách, bà trường không rõ thái độ của Ninh Thanh bây giờ như thế nào, nên dẫn hai người họ đến một phòng khách ở tầng ba.

Ở một góc tầng hai nhìn thấy một căn phòng mở hé cửa, lộ ra một góc cây đàn violin đắt tiền trưng bày bên trong.

Tần Nhiễm nhìn nhiều thêm một cái.

Bà Trương nhìn theo ánh mắt của Tần Nhiễm, mặt không thay đổi nói: “Đó là phòng đàn của Nhị tiểu thư”
Tần Nhiễm nhướng mày, lười biếng đi theo sau bà Trương, thản nhiên suy nghĩ, xem ra Tần Ngữ ở Lâm gia khá được sủng ái.

Các phòng nghỉ ở tầng trên khá đơn điệu.

“Đây là nhà tắm, bình nóng lạnh biết dùng không? bà Trương mở cửa nhà vệ sinh giới thiệu, cứ như thể đối diện là hai người từ thời tiền sử vậy.

Tần Nhiễm ngồi xuống cạnh một chiếc bàn thấp, vắt chéo chân, một tay tùy ý nghịch những bông hoa tươi đặt trên bàn, tay áo xắn lên để lộ cổ tay trắng, mảnh khảnh.

“Hai vị trước tiên ở đây nghỉ ngơi, nếu cần gì thì gọi tôi một tiếng, tôi giờ phải xuống lầu.


” Sau khi bà Trương nói xong vài điều cần lưu ý thì đi xuống nhà phụ việc bếp núc.

Sau khi bà ấy rời đi, Tần Nhiễm khóa cửa lại.

Trần Thư Lan nhìn căn phòng đẹp đến không tì vết, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Bà Trương này xem ra cũng….

cũng khá hòa đồng, sau này …… con cùng mẹ con, Haizzz.


Tần Nhiễm đổ đồ đạc trong balo lên bàn, nghe vậy chỉ nhướng mày chứ không lên tiếng.

Trần Thư Lan thấy Tần Nhiễm nghịch đồ đạc của bản thân, cũng không làm phiền cô ấy, cô cháu gái này có rất nhiều đồ đạc kì quái.

Lần trước ở cùng nhau, nhìn thấy một khẩu súng lạnh lẽo nằm trên bàn, Trần Thư Lan thực sự bị dọa sợ, nhưng sau đó Tần Nhiễm nói đó chỉ là một khẩu súng đồ chơi mô phỏng mà thôi.

Tần Nhiễm ngồi co chân trên bàn, loay hoay lục lọi đồ đạc trong balo, có một chiếc máy tính xách tay không có logo, nhìn như mới, cũng không có nhãn hiệu gì, cô thản nhiên đặt lên bàn, không để ý tới.

Lại lấy ra một chiếc điện thoại rất nặng, tiếp tục ném nó lên bàn.

Đồ đạc của cô ấy rất loạn, một chai nhựa màu trắng được chọn ra trong đống đồ vật hỗn loạn đó, lúc cầm lên lắc lắc còn phát ra âm thanh, bên trong là nước.

Bên ngoài chỉ có chữ một chữ Q rất to được vẽ nguệch ngoạc bằng bút đen, còn kèm theo một tờ giấy ghi chú.

Tần Nhiễm xé tờ giấy xuống, một loạt các ký tự được viết hỗn loạn lên đó.

Đối với người khác, nó trông giống như một chuỗi ký tự bậy bạ, cô ấy nhìn nó nửa ngày, rồi ném nó sang một bên.

Cầm chai nhựa màu trắng trong tay, cô nghiêng đầu nhìn Trần Thư Lan một cái, do dự một lúc rồi lại nhét trở lại vào balo.

Không lâu sau đó, bà Trương quay lại gõ cửa….

“Ông chủ và đại thiếu gia trở về rồi, đang ở dưới lầu, muốn gặp hai vị.


_________________________________
Dưới lầu, Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên đang thấp giọng nói chuyện.

Dù gì cũng là đem theo một cô con gái khác về nhà, Ninh Thanh không có can đảm tự mình quyết định, lúc ở Trung tâm y tế đã gọi điện thoại cho Lâm Kỳ.

“Nghe nói đã nghỉ học một năm, lúc ở trường cũ bị đánh giá rất thấp, có một vết nhơ như vậy, gửi đến trường Trung học số một cũng có chút khó khăn.

” Lâm Kỳ nghĩ tới thỉnh cầu của Ninh Thanh, cau mày lo lắng.

Ban đầu ông ấy cho rằng Tần Ngữ tốt như vậy, chị gái của cô ấy của không kém bao nhiêu, nên lúc đó ông không hỏi nhiều.

Bây giờ thì đúng là phiền phức, nhà họ Lâm xưa nay chưa từng có ai có thành tích tệ hại như vậy.

Đôi mắt Lâm Cẩm Hiên lạnh lùng, anh ta đặt một tay lên ghế Sofa, cúi đầu bấm điện thoại như đang trò chuyện với ai đó.

Lúc Lâm Kỳ nói chuyện, anh ta thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, tỏ ra không quan tâm đến những gì Lâm Kỳ nói về Tần Nhiễm.

Chỉ khi nghe thấy động tĩnh ở đầu cầu thang, anh ta mới vô tình ngước mắt lên liếc nhìn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận