Phu Nhân À Em Đừng Hòng Trốn Thoát FULL
Trần Phan Thảo: không chịu không chịu đâu con muốn gặp mẹ cơ con không chịu đâu
Tiếng hét của cô bé đã van hết tòa nhà không một người hầu nào có thể gần con bé hết kể cả người hầu thân thiết của cô bé hay là cô ruột của cô bé
Trần Phan Thảo: con muốn gặp mẹ cơ
Trần Phan Nhi: sao con bé la giữ vậy con bé làm gì bị nhốt vậy thả con bé ra
Giúp việc: nhưng mà cô chủ bà chủ không cho thả ra
Trần Phan Nhi: bà chủ nào ai có lá gan đấy bà không nghe tôi nói hả
Dương Thủy Lệ: nhi à chị làm đấy con chị cứ đòi ra gặp không à lỡ kẻ xấu bắt con bé thì sao sao chị có thể nói với anh ấy được đây
Bộ mặt trà xanh giả bộ tới rồi
Trần Phan Nhi: cô hay quá ha dù cô là mẹ của con bé đi chăng nữa thì liên quan gì tới tôi nhưng mà con bé chắc gì nhận cô là mẹ chứ hay là cô không phải mẹ ruột của con bé thì có
Dương Thủy Lệ:*suy nghĩ* d*m con khốn tao mà là chủ nhân của căn nhà này người đầu tiên là mày bị đuổi ra khỏi nhà trước đấy, đâu có đâu em chắc con bé có thiện cảm và nhút nhát với chị thì có
Trần Phan Nhi: sao lạ vậy ta mẹ ruột mà đi thiện cảm với con ruột mình sao sao em thấy con bé nó không thiện cảm thì có người hầu
Người hầu: dạ có người
Trần Phan Nhi: từ giờ trở đi mỗi lần cô ta tới thì gọi xa lạ cho tôi có khi anh hai tôi cũng muốn như vậy nếu tôi nghe một lần của người hầu hoặc giúp việc nghe tên bà chủ này hoặc phu nhân này thì tôi sẽ đuổi việc người đó luôn đấy nhớ kĩ chưa
Người hầu: dạ cô chủ
Trần Phan Nhi: chắc chị nghe cũng rõ lời em nói rồi đúng không chị sáu năm rồi mà chưa trở thành phu nhân của nhà họ trần chắc là anh trai tôi thấy chị không vừa mắt rồi đừng có dùng cái suy nghĩ của cô lên thứ vấy bẩn trong não tổn hại não đấy không được gì đâu
Dương Thủy Lệ: chị không có nghĩ vậy đâu
Trần Phan Nhi: chắc chị không dỗ được con đâu chắc ở đây không có việc mời dương tiểu thư về nhà người hầu tiễn khách
Dương Thủy Lệ: *suy nghĩ* con khốn này dám cả gan đuổi tao luôn má con ngu này aida đau quá cái hòn đá này cũng phản bội tao luôn là sao
Trần Phan Nhi: đáng đời cô ta lắm tự làm tự chịu mau mở cửa ra tôi gặp con bé nhanh
Người hầu: dạ cô chủ thảo cô đây
Trần Phan Thảo: cô ạ con nhớ cô lắm cô đi đâu mà lâu vậy
Trần Phan Nhi: cô xin lỗi con nha tại cô làm chỗ đó xa quá cho nên cô không về thăm cháu được với lại cô mua quà cho con nè
Trần Phan Thảo: nhưng mà cô không làm ở đây gần sao mà cô đi làm xa thế
Trần Phan Nhi: ờ thì
Trần Phan Trường: anh thấy em làm ở đây không có triển vọng cho tương lai anh có một công ty ở bên thành phố khác chỗ đó cũng là công ty của chúng ta luôn hay là em quá đó làm sẽ suy nghĩ sáng suốt và thông minh hẳn ra
Trần Phan Nhi: nhưng mà anh hai em làm ở đây ngon mà anh dẫn em qua thành phố khác làm gì
Trần Phan Trường: đó là mệnh lệnh của anh anh đăng ký qua thành phố khác cho rồi
Trần Phan Nhi: ờ khoan đã anh hai
Hồi tưởng kết thúc
Trần Phan Nhi: *suy nghĩ* lẽ mình nói do ông anh làm khó dễ mình sao anh ruột vậy đó huhu do gì cũng làm ăn xa để có kinh nghiệm đấy cháu sau này về công ty bố cháu mới có sự nghiệp to lớn và hùng mạnh đấy cháu
Trần Phan Thảo: vậy hả cô
Trần Phan Nhi: đúng rồi cháu sao tự nhiên con bị nhốt vậy
Trần Phan Thảo: cha con nhốt con đấy không cho con gặp mẹ con
Trần Phan Nhi: mẹ con dương thủy lệ sao
Trần Phan Thảo: không vậy bà ta bà ta không phải là mẹ ruột em
Trần Phan Nhi: nhưng chứ ai con
Trần Phan Thảo: mẹ ruột thật sự của con là tương hảo hảo
Trần Phan Nhi: cái gì tương hảo hảo sao
Sao trần phan nhi lại hoảng hốt vậy đành su là gì ta mấy bạn muốn biết thì chap tiếp theo nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...