_ Thanh Y Viện _
Trong gian phòng phụ của Viện, Lăng Hàn đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh.
Vết thương trên tay anh đã được sơ cứu qua, cũng không còn đau như trước nữa.
Từ lúc trở về sau khi đi diệt cướp, Lăng thiếu quân cứ nghĩ mãi về cuộc đối thoại giữa Nhị quận chúa và tên Giao bang chủ.
Anh không biết những lời tên bang chủ đó nói liệu có phải sự thật hay không, nhưng cái dáng vẻ bất ngờ đến suy sụp của Nhị quận chúa khiến Thiếu quân vô cùng khó hiểu, phản ứng đó không giống như đang giả vờ....
" Rốt cuộc thì tại sao, nàng ta lại biết được mọi chuyện mà chạy đến nơi Ân Thủ Quận đó? Chẳng lẽ....nàng ta có thể biết trước những việc sẽ xảy ra? "
Tiếng cửa mở vang lên, Mã Kỳ đi vào rồi lặng lẽ đóng kín cửa lại.
Cậu đi đến chỗ Lăng Hàn, gọi một tiếng "Tiểu Vương chủ", Lăng Hàn chậm quay sang nhìn cậu, hất cằm:
– Nói đi! Điều tra được gì rồi?
– Đúng như lời người nói, cuộc đối thoại giữa Nhị quận chúa và Giao bang chủ đúng là có vấn đề.
Mã Kỳ ngừng lại một lúc, chờ đợi phản ứng của Tiểu Vương chủ.
Lăng Hàn mở to mắt, đôi lông mày khẽ nhếch lên, tỏ vẻ hài lòng.
Từ trước đến nay, có cái gì anh nghi ngờ mà lại không đúng cơ chứ!
Mã Kỳ nhanh chóng nói tiếp:
– Nhị quận chúa này ăn chơi sa đọa, cả Phủ Nguyệt Quốc này có bao nhiêu tòa các đều không đủ cho nàng ta chơi.
Ba năm trước nàng ta đòi dùng hết của cải để xây dựng một một tòa các mới, lấy tên là Kim Linh Các...
– Kim Linh Các?
Lăng Hàn nhíu mày, trước khi đến nơi này anh cũng từng nghe qua danh tiếng của Kim Linh Các này, đó là một tòa các to lớn đồ sộ và sanh trọng nhất từ trước đến giờ.
Nơi đó được coi như là một kinh thành thu nhỏ của Phủ Nguyệt Quốc, có đầy đủ mọi thứ từ quán ăn, nhà nghỉ, nhà hát, nhà soạn....Tất cả những người có tiền đều đến nơi đây chơi bời ngủ nghỉ.
Thật không ngờ đây lại là thành phẩm của Nhị quận chúa.
Mã Kỳ khẽ gật đầu rồi tiếp tục:
– Nhưng trong lúc Kim Linh Các đang xây dựng dở, không biết từ đâu đến một nhóm đông người lưu lạc, không có nơi ở đến tự ý ngủ qua đêm ở nơi đó.
Nhị quận chúa biết được đã vô cùng tức giận, lập tức thuê người sát hại hết bọn họ chủ trong một đêm, có lẽ tên Giao bang chủ kia là người sống sót duy nhất!
Lăng Hàn nghe xong thì không khỏi giận dữ.
Anh nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, nét mặt thay đổi trong gang tấc, trở nên căng thẳng đến đáng sợ.
Anh nhếch miệng cười khẩy, đầu gật gù:
– Hay cho Nhị quận chúa này, đúng là hồng nhan hoạ thuỷ*.Vậy mà ta vẫn luôn nghĩ tốt cho nàng ta....
*Người phụ nữ đẹp là nguồn gốc tai họa
Lăng Hàn chậm rãi rồi xuống, đưa những ngón tay cứng cáp cầm tách trà lên ngắm nghía, đôi mắt sắc dài khẽ trùng xuống.
Tin đồn về tính tình của Nhị quận chúa này đâu phải anh chưa nghe qua, chỉ là sau khi tiếp xúc với cô, anh không biết mình đã thay đổi suy nghĩ từ bao giờ.
– Ngươi nói xem, dáng vẻ lương thiện đó của nàng ta có đáng tin không? Hay là chỉ đang diễn kịch?
– Thần....không dám đoán, đều phải dựa theo suy nghĩ của người!
Mã Kỳ cung kính đáp lại.
Cậu còn không hiểu tính của Tiểu Vương chủ sao, miệng thì hỏi thế thôi nhưng trong thâm tâm chắc chắn đã có câu trả lời rồi, nhỡ mà nói sai một cái là không biết chuyện gì sẽ xảy ra luôn.
Vậy mà đối với Nhị quận chúa lại rất nhẹ nhàng, xem ra lần này anh lại phải thay đổi cái nhìn của mình rồi!
– Lăng Hàn, ngươi có ở trong đó không? Ta vào nhé!!
Giọng của Nhị quận chúa từ ngoài vọng vào.
Lăng Hàn liếc nhìn ra cửa rồi lại ngồi ngay ngắn, tỏ ra không hề quan tâm.
Ngạn Nhi ung dung đi vào, cô đến trước mặt anh, hơi nghiêng đầu nhìn rồi đưa tay lên chào:
– Lăng thiếu quân!
Lăng thiếu quân không thèm ngước lên nhìn lấy một cái.
Ngạn Nhi thấy thế thì chỉ cười, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, đưa tay lấy ra một chiếc lọ màu xanh ngọc bích, cẩn thận đẩy về phía Lăng Hàn.
– Ta mang thuốc đến cho Thiếu quân, thuốc tốt đấy, ngươi dùng đi!
Ngạn Nhi tươi cười chờ Lăng Hàn đáp lại.
Lăng Hàn nhìn lọ thuốc nhỏ trên bàn, rồi chậm rãi ngước lên nhìn Ngạn Nhi.
Anh cắn răng, nói từng chữ một:
– Ta, không, cần!
Ngạn Nhi chớp chớp mắt rồi nở nụ cười gượng gạo, sao tên này cứ giả vờ giả vịt làm cái gì thế nhỉ?? Cô nghĩ là do Thiếu quân đang giận, chắc chắn là vẫn đang giận.
Ngạn Nhi hít một hơi, khóe miệng hơi cười, cô vội vàng kéo ghế ngồi gần lại rồi giải thích:
– Lăng Hàn, ta biết là do ta nên ngươi mới bị thương, ta xin lỗi! Thực ra, ta làm thế là vì....ta....là vì ta cũng có nỗi khổ tâm mà!!
– Nỗi khổ tâm của cô...liên quan gì đến ta?
Lăng Hàn phũ phàng nói một câu, Ngạn Nhi lập tức tắt cười luôn.
Lăng thiếu quân nói như vậy rồi thì cô còn biết làm gì nữa, đến bước đường cùng rồi!!
Ngạn Nhi nhìn vẻ dương dương tự đắc của Lăng Hàn mà vò đầu bứt tai.
"Lăng Hàn đúng là dai thật! Nói gì cũng không chịu"
Ngạn Nhi bày ra vẻ mặt ủ rũ, cô thở dài cúi đầu, hai tay đặt trên đùi khẽ nghịch váy.
Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Ngạn Nhi, Lăng thiếu quân không thèm để tâm đến, chỉ lạnh nhạt nói:
– Ra ngoài đi! Cô còn định ngồi đó đến bao giờ?
Ngạn Nhi ngưởng đầu lên, mắt chớp chớp nhìn anh.
Lăng thiếu quân đúng là phũ quá, thật sự rất phũ.
Cô đã đến tận đây xin lỗi rồi mà cứ lạnh lùng như thế.
Ngạn Nhi đưa tay chọc chọc tay anh, giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần:
– Ta chỉ ở đây một lúc nữa thôi.
Thiếu quân đừng có đuổi ta như thế chứ!!
– Phiền chết đi được!
Lăng Hàn khó chịu lẩm bẩm.
Đối diện với sự lạnh nhạt, phũ phàng của Lăng Hàn, Ngạn Nhi cũng không ở lại lâu.
Cô ngồi đó một vài phút rồi nhanh chóng đi về.
– Đáng ghét! Còn nói ta phiền, đúng là tên khó gần!
Ngạn Nhi bực bội trở lại gian phòng chính.
Nhìn thấy Nhị quận chúa, Tư Đồ vội vàng lao đến ấn cô ngồi xuống ghế, cất giọng vui vẻ nói:
– Quận chúa, thần biết là người chưa ăn uống gì nên đã bảo nhà bếp làm cho người một tô cơm rang, ngon lắm đấy, mau ăn đi!
Nhìn tô cơm rang ngon lành trước mặt, Ngạn Nhi thèm đến chảy nước miếng.
Ở thời này mà cũng có đồ ăn ngon như vậy ư, đúng là không tốn công cô xuyên vào đây mà!!
Ngạn Nhi tươi cười cầm chiếc thìa lên, vừa định xúc một miếng đưa lên miệng thì chợt nghĩ ra gì đó...
"Phải rồi, sao mình không tổ chức một buổi phát thức ăn miễn phí cho những người nghèo khổ nhỉ? Thế thì chẳng phải là một công đôi việc sao??"
Nghĩ đến đó, Ngạn Nhi reo lên một tiếng rồi gọi Tư Đồ lại, ghé tai thì thầm gì đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...