Phũ Nam Xuyên Không Ký

"H-Huyết khế?"

Giọng cậu nhóc bối rối thốt lên. Orpheus cảm thấy không đáng, cậu tuy nhỏ nhưng cũng biết lập huyết khế chính là làm chuyện động trời gì.

Huyết khế... là một mối liên kết tuyệt đối trung thành giữa chủ và nô, không thể xoá bỏ một khi đã hình thành. Với người nắm giữ vai trò chủ, họ sẽ cho người nô uống máu của bản thân mình rồi cùng nhau cất lên lời thề nguyền. Còn người nô, sau khi uống máu và thề thốt với chủ, cơ thể họ sẽ tự động xuất hiện mối ràng buộc với máu của người kia, tùy vào cơ thể mỗi nô lệ mà cần phải uống một lượng máu nhất định từ người chủ để duy trì sinh khí. Nếu không được cung cấp đủ, người nô sẽ từ từ thất thoát sinh khí mà chết, người chủ cũng không kém cạnh, khi mối liên kết không còn, mạng sống cũng tự động bị cắt đứt. Có thể nói lập huyết khế tức là lập lời hẹn thề nửa bước không tách rời, những đôi uyên ương yêu nhau đến sống đi chết lại cũng thường xuyên sử dụng phương án này để đảm bảo sự chung thủy son sắt.

Và sự khác biệt giữa chủ và nô là gì? Khi lập huyết khế này, người chủ có quyền được sai khiến người nô kia làm bất cứ những gì mình muốn, nếu không thực thi theo lệnh, thì máu của người chủ sẽ phát khí, tấn công từ bên trong cơ thể, cảm giác như nuốt phải ngàn kim trong bụng, trừ khi người chủ muốn ngừng lại sự trừng phạt thì chẳng cách nào thoát khỏi sự đau đớn điên cuồng. Đặc quyền khác biệt là ở chỗ đó.

Orpheus cũng vì đường cùng nên mới nhờ đến vị thái tử thú tộc này, nhưng tuyệt nhiên cậu cũng không mất tỉnh táo đến nổi chấp nhận ngay lời đề nghị ấy. Tuy nhiên, cũng không nghĩ đến rằng Shrine sẽ lợi dụng cậu, vì nếu muốn lợi dụng thì ắt hẳn đã đề nghị cậu lập khế ước một chiều rồi, thay vì lập huyết khế ảnh hưởng lớn đến mạng sống của anh ta như vậy.

Thấy mồ hôi lạnh từ trán cậu nhóc cứ liên tục tuôn trào, Minh Dự như cảm được sự khó khăn trong quyết định của Orpheus. Bỗng chốc, anh nghĩ ra một ý nghĩ cực kỳ thông mình khiến sau này phải hối hận khôn nguôi.
1

"Nhóc cứ nhận vai trò chủ, còn ta là nô, thế nào? Đồng ý chứ?"
1

Dù gì nhiệm vụ cũng chỉ yêu cầu lập huyết khế, chẳng nhắc đến việc Minh Dự phải là chủ hay Orpheus phải là nô cả. Với cả huyết khế này, nếu Orpheus mà tuyệt tình với anh thì cậu xem như cũng chết, nên tính ra vẫn là có lợi đi.


"V-vâng?"

Nghe đến lời đề nghị của Shrine, cậu cứ nghĩ rằng tai mình bị lãng, không khỏi lúng túng hỏi lại lần nữa.

-"Hai ta lập huyết khế, nhóc là chủ, ta là nô, được chứ?"

Mình Dự kiên nhẫn lặp lại lời nói ban nãy.

"Vâng, đ-được!"

Cơ hội ngàn vàng, Orpheus cảm thấy mình không nên bỏ qua, cậu khẩn trương đồng ý tuy bản thân trong lòng cũng không ít thắc mắc. Tại sao Shrine đường đường là một vị thái tử mà lại chấp nhận chịu ủy khuất chỉ để lập huyết khế với cậu cơ chứ?

"Chúng ta bắt đầu chứ?"

Minh Dự ngỏ ý mở lời nhắc nhở cậu mau tiến hành.

"Vâng."

Orpheus gật đầu, tiến đến bên người Minh Dự, ngồi lên trên người anh, hai thân thể một lớn một nhỏ áp sát đến chặt chẽ. Cậu kéo xuống chiếc vạt áo đang che khuất chiếc cổ non mềm, mở miệng lưu dấu một vết cắn nhỏ trên đó, cắn mạnh đến độ máu tươi cũng phải lộ rõ. Orpheus đưa lưỡi liếm trọn, không để sót một giọt nào chảy xuống dưới phía lưng trần. Minh Dự quên mất, bản gốc truyện anh viết cách thực hiện huyết khế này căn bản cũng chẳng đơn giản gì, mà còn gần giống như là kích thích tố cho truyện gắn mác 18+.

Dù Long tộc hiện nay đã tiến hóa đến độ không còn mẫn cảm với máu tươi như tổ tiên thuở xa xưa, nhưng tiếp xúc trực tiếp như thế này không khỏi khiến Orpheus có chút mê luyến mùi vị. Ánh mắt phong tình đăm đắm nhìn, miệng lưỡi không ngừng liếm mút, hơi thở gấp gáp vì phấn khích. 

Minh Dự bị khơi dậy khoái cảm không nhỏ, muốn dùng chân đá đứa nhỏ ra ngay lập tức, nhưng nghĩ đến cảnh tương lai bị gọt thành nhân côn, anh lại kiên nhẫn chờ đợi, mong mỏi Orpheus sớm kết thúc.

Bị một tên nhóc lùn hơn mình cả một cái đầu chiếm tiện nghi khiến anh tự nghi hoặc liệu có còn không, lòng tự trọng của bản thân. Minh Dự phẫn uất, cắn răng chịu đựng, hai mắt như có như không, khóc ròng, xót cho số phận bạc bẽo xuyên không ngay trúng ổ nghiệp.

Được một lúc, Orpheus cuối cùng cũng luyến tiếc mà tách rời chiếc cổ in đậm dấu ấn của cậu trên đó, còn không quên hôn nhẹ lên nó lần cuối, dù rằng việc đó không cần thiết. Orpheus đưa tay, để lộ mặt trong của chiếc cổ tay đưa đến miệng Minh Dự, ra ý bảo anh mau cắn lên, như khi nãy cậu đã làm. 

Minh Dự có chút chần chừ nhưng rồi cũng thuận theo, anh làm rất hời hợt, không như cậu. Cắn cho có dấu liền tách miệng, liếm chút máu rồi đồng thanh cùng cậu cất lên lời thề nguyền giữa hai người. Chỗ vết cắn của hai người liền sáng lên, vết thương biến mất và thay vào đó là một ấn chú hoa văn tinh xảo hiện ra. Của Orpheus thì cầu kì hơn, còn Minh Dự thì đơn giản hơn.


Ngay sau đó, một tiếng bíp lập tức vang lên.

[Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ]

[Kiểm tra chỉ số]

[Độ quyến rũ + 10]

[Độ hảo cảm Orpheus + 50]

[Quyền lực + 5]

[Trí tuệ - 10]

[Mở khóa kỹ năng mới]

[Phục tùng]

[Thỉnh ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo:

{Đại hội mùa xuân} chinh phục hảo cảm hoàng tử Long tộc]


[Giải quyết rắc rối của Orpheus]

[Tiến độ hoàn thành chính tuyến: 4%]

Âm thanh máy móc của hệ thống đột ngột không khỏi khiến Minh Dự phải ù tai nhức óc, gì mà độ hảo cảm, quyến rũ. Lại còn dám trừ trí tuệ của anh nữa. Hệ thống thật là quá quắc!!

Thấy Minh Dự nhìn khoảng không rồi cau mày, Orpheus tự hỏi rằng anh đang nghĩ gì mà quên mất luôn cả mọi thứ xung quanh và cả cậu đang ở trước mắt.

"Shrine? Chúng ta mau đi thôi..."

Ấn chú nghe tên ngay tắp lự phát sáng, Minh Dự cũng theo đó mà xoay chuyển tầm nhìn sang cậu nhóc Long tộc.

"Nhóc kêu gì ta?"

Nhìn phản ứng người trước mắt, không hiểu sao Orpheus có chút hứng thú kỳ lạ.

"Huyết khế đã lập xong rồi. Chúng ta, mau khởi hành sớm thì tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui