Đúng, quỷ dị, khoảng cách bên trong địa đạo này không dài nhìn như bình thường kỳ thật khắp nơi tiết lộ một bầu không khí quái dị. Trong đây Mặc Thư Kỳ bất ngờ xuất hiện một loại cảm giác nguy hiểm: "Đừng sợ, có ta ở đây, ngươi đi theo sau lưng ta đi, cẩn thận một chút."
"Ừm." Mặc Vong Trần ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người cẩn thận từng li từng tí một đi đến cuối lối đi, Mặc Thư Kỳ để ý chung quanh, tốt là ngoại trừ một chút cơ quan đơn giả thường gặp thì không có gặp phải vấn đề gì lớn, cho dù là như vậy tâm Mặc Thư Kỳ lại dần dần nâng lên, đáy lòng có cái âm thanh nói cho cô biết: ‘không có đơn giản như vậy’.
Đi tới khúc quanh cuối cùng hai người bị một cánh cửa chặn lại. Cánh cửa này là một cánh cửa đá rất bình thường. Trên cửa có một ít hoa văn, nhìn kỹ những hoa văn này tạo thành một đóa hoa lan, Mặc Thư Kỳ nhìn đóa hoa lan kia, cảm giác nhìn vô cùng quen mắt, giống như là gặp qua ở nơi nào. Tỉ mỉ nghĩ lại, đóa hoa lan này không phải là đóa hoa trên trâm ngọc kia của phụ thân à.
Mặc Thư Kỳ lấy cây trâm kia từ trong lồng ngực ra, nghĩ đến còn có cây trâm trúc kia Chanh giao cho mình là di vật của phụ thân Lâm Lam. Cô ngơ ngác nhìn cây trâm trúc kia, trong lòng hiện lên một nỗi buồn rầu. Mặc Vong Trần bên cạnh nhìn nàng quay về cây trâm kia gương mặt lộ vẻ buồn rầu biết nàng là nhớ tới chuyện gì đau lòng. Vì vậy cũng không có quấy rầy nàng, chỉ là yên tĩnh đứng ở một bên, có chút lo lắng nhìn nàng.
Mặc Thư Kỳ phục hồi lại tinh thần điều chỉnh lại tâm tình của mình, bắt đầu nghiên cứu mở cửa đá ra. Nhưng là vẫn luôn không có kết quả, Mặc Vong Trần bên cạnh có chút không kiên nhẫn, vung tay một cái về phía trước. Mặc Thư Kỳ muốn ngăn cản thì đã chậm, mặt đất rung động một hồi, hai người có chút đứng không vững, thân thể không được mà lay động, Mặc Thư Kỳ sau ổn định nhẹ nhàng đỡ Mặc Vong Trần, không cho hắn lắc loạn.
Sau khi biết mình phạm lỗi lầm Mặc Vong Trần áy náy nhìn Mặc Thư Kỳ, lúc thấy được người phía sau lắc đầu với mình liền an tâm xuống.
Chấn động dần dần lắng lại, Mặc Thư Kỳ nhìn khắp bốn phía, hiển nhiên nội lực của Mặc Vong Trần không đủ, chỉ là chấn động làm tro bụi từ trên cửa rơi xuống, cửa đá không có một chút nào buông lỏng.
Mặc Thư Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn cửa đá, vốn là Mặc Vong Trần còn muốn chưởng lại một cái, đáng tiếc bị Mặc Thư Kỳ ngăn cản. Mặc Vong Trần oán hận đạp cửa một cước. Nhớ tới Mặc Thư Kỳ còn ở phía sau hắn không khỏi rụt cổ một cái. Phát hiện người phía sau cũng không có đem tầm mắt rơi vào trên người mình chỉ là nhìn chằm chằm không chớp mắt cửa đá phía sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Mặc Vong Trần đánh lên trên cửa đá làm tro bụi rơi xuống Mặc Thư Kỳ phát hiện ở chính giữa một hoa lan có từng cái từng dấu vết nho nhỏ lõm xuống. Cô tiến lên nhẹ nhàng quét ra dấu vết trên tro bụi, quả nhiên là một đóa hoa lan thu nhỏ lại, vừa vặn trên tay mình cầm một cây trâm hoa lan rất khớp hoa lan trên cửa.
Mặc Thư Kỳ quan sát kết cấu của nó, suy nghĩ một chút, đẩy Mặc Vong Trần về phía sau một chút. Sau đó đem cây trâm hoa lan nhẹ nhàng đút vào trên vết sâu, sau khi đút vào, cô có thể cảm nhận trâm hoa lan chuyển động, liền vặn về bên phải một cái.
Sau khi chuyển qua Mặc Thư Kỳ lùi về phía sau mấy bước, đến bên cạnh Mặc Vong Trần. Rất nhanh sau một trận rung động cửa đá liền mở ra.
"Vong Trần, ngươi trước tiên ở lại đây, ta vào xem thử." Mặc Thư Kỳ dặn dò.
"Tiểu cô cô… " Mặc Vong Trần muốn nói lại thôi, hắn nhẹ nhàng kéo kéo lấy ống tay áo của Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ trấn an vỗ vỗ tay trên cánh tay của mình: "Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ tốt."
Mặc Vong Trần chần chờ một chút sau đó gật đầu: "Ừm, Tiểu cô cô ngài cẩn thận một chút."
"Ừm."
Mặc Thư Kỳ cẩn thận từng li từng tí một đi vào cửa đá, bên trong trống rỗng, chỉ có chính giữa có một cái vòng tròn hình bệ đá, trên đài đá đặt một cái hộp gấm nhỏ. Mặc Thư Kỳ cũng không có vội vã đến nhìn cái hộp, mà là để ý vách tường bốn phía.
Trong đó trên một mặt tường vẽ tranh hấp dẫn ánh mắt của cô, có năm người được vẽ trên bề mặt. Bốn nam một nữ, bối cảnh là một mảnh rừng hoa đào, trong đó nữ tử ngồi ở chính giữa, nàng thân mang trường bào màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh được một đoạn vải màu xanh nhạt cột lỏng lẻo, ánh mắt nhu hòa thưởng thức con rối trong tay, bốn người bốn phía phân biệt là: y phục màu đỏ, y phục màu tím, y phục màu xanh và y phục màu vàng. Mỗi người dung mạo khôi ngô tuấn tú, giống nhau chính là tóc của bọn họ đều dùng một cây trâm cài lên, cẩn thận đến nhìn liền sẽ phát hiện thân cuối cùng của cây trâm này phân biệt có khắc Mai - Lan - Trúc - Cúc.
Mặc Thư Kỳ phát hiện trâm hoa lan trong bốn cây trâm chính là cây mình vừa mới mở cửa đá kia ra, mà trâm trúc kia chính là cây của phụ thân Lâm Lam, còn hai cây khác đến nay còn chưa từng xuất hiện.
Bên cạnh bức tranh viết chữ lí nha lí nhí, ở đại lục này Mặc Thư Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy loại chữ này, vốn kiểu chữ thông dụng trên đại lục này và kiểu chữ cổ đại Trung Quốc gần giống nhau. Cho nên Mặc Thư Kỳ có thể không cần học liền biết, nhưng là bây giờ kiểu chữ trên tường kia làm cho Mặc Thư Kỳ rất là nghi ngờ. Bởi vì đó là một chữ viết đặc biệt của dân tộc rất cổ xưa của Trung Quốc, trước đây là bởi vì cảm thấy thú vị cho nên mình mới đi tìm hiểu một chút, chỉ là không nghĩ tới ở thời đại này cũng có.
Mặc Thư Kỳ thật lòng phân biệt những chữ kia.
Xem tới đây, Mặc Thư Kỳ đổ một cơn mồ hôi lạnh, may là Mặc Vong Trần võ công thấp kém, không có hoàn toàn mở cơ quan. Nếu không hành động vừa rồi của mình và hắn lại là nguy hiểm. Mặc dù mình rất có tự tin có thể hoàn hảo không chút tổn hại đi ra thông đạo, nhưng là bên cạnh còn có một Mặc Vong Trần võ công thấp kém, quả thật chín phần chết một phần sống mà.
Có điều làm cô kinh ngạc chính là người lưu lại những chữ này hiển nhiên là Thiên Tâm, cũng chính là chủ nhân cỏ Thanh linh một ngàn năm trước, đây là không phải nói rõ độc của mình còn có hy vọng sao. Nghĩ tới đây trong lòng Mặc Thư Kỳ dâng trào một hồi, cô tiếp tục nhìn xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...