Chuyển ngữ: ~M~
Người xác định rằng Lam Diệm đã mất tích còn sớm hơn Doãn Tiểu Đao, là Thẩm Tiệp.
Trước khi đi trấn Tây Tỉnh, Lam Diệm đã mua một đống đồ ăn vặt, cộng lại có đến ba túi lớn. Sau đó hắn phách lối gọi điện thoại cho Thẩm Tiệp, “Tôi xách không nổi, anh đến đưa tôi ra xe lửa đi.”
Sau khi được biết là đồ ăn vặt, Thẩm Tiệp bực bội, “Mua nhiều thế này làm cái gì?”
“Đây là sính lễ.”
Thẩm Tiệp câm nín, “Sính lễ?”
“Anh không biết người trong Hoành Quán ngố đến mức nào đâu.” Lam Diệm thở phì phò, “Một người hai người đều quê một cục hết, tôi phải trữ số đồ ăn vặt này để đánh tan bọn họ.”
Tuy Lam Diệm nói thì nghe chê bai, nhưng lại ẩn tàng niềm vui thích, Thẩm Tiệp có thể cảm nhận được.
Vé xe lửa của Lam Diệm là vào 10 giờ 44 phút trưa ngày hôm sau.
Chín giờ sáng khi Thẩm Tiệp đến chỗ ở của Lam Diệm, thì hắn đã không còn ở đó.
Căn phòng của Lam Diệm được thuê gấp rút, chẳng có đồ đạc gì.
Ba túi sính lễ lớn, cùng với một cái balo đơn giản, là hành lý hắn mang theo để lao đến tương lai tươi đẹp.
Mà những thứ này, toàn bộ đểu để lại căn phòng trọ.
Thẩm Tiệp ý thức được có gì không đúng, lập tức báo cáo với cục.
Sau đó, Lam Diệm tựa như đã tan biến. Cái thẻ chứng minh mang tên “Lam Diệm” của hắn, để lại trong balo.
Thẩm Tiệp gửi sính lễ về Hoành Quán. Cái balo đó, anh đem về Thẩm gia.
Mấy ngày đầu, chỉ cần nghe thấy nơi đâu có án mạng xảy ra, thần kinh của Thẩm Tiệp liền căng như dây đàn.
Thời gian chảy trôi từng ngày một, những thi thể đó đều không phải Lam Diệm.
Thẩm Tiệp an ủi bản thân, Lam Diệm vẫn còn sống.
Lam Diệm chỉ tạm thời rời đi thôi.
Giống như năm đó ở thôn nội thành không từ mà biệt.
Đột nhiên biến mất.
Sau đó qua mấy năm, lại đột nhiên xuất hiện.
—-
Sau khi biết Lam Diệm nhỡ hẹn, Doãn Tiểu Đao liền báo với Doãn gia gia và Doãn phụ việc xuất hành của mình.
“Chuyện gì xảy ra?” Doãn gia gia cau mày.
“Tứ Lang chưa trở về.” Doãn Tiểu Đao bình bình trần thuật.
Doãn phụ và Doãn gia gia trao đổi một ánh mắt. Doãn phụ trầm mặt xuống, “Một thanh niên tâm tính còn chưa ổn định, không dừng chân ở chỗ của chúng ta được.”
Doãn Tiểu Đao lắc lắc đầu, “Anh ấy nói anh ấy sẽ quay về.” Vào cú điện thoại sau cuối, Lam Diệm đã nói như thế. Cô vô cùng tin tưởng hắn.
Doãn gia gia vỗ trán một cái, “Nó chỉ nói miệng mà thôi, con bé ngốc.” Đứa cháu gái ngây ngô ngờ nghệch này, thật khiến ông đau lòng.
Doãn Tiểu Đao kiên trì, “Tứ Lang không lừa cháu đâu.”
Doãn phụ than thầm, “Nó đã nói lời ngon tiếng ngọt gì mà lừa được con khăng khăng một lòng như thế.”
“Chẳng có lời ngon tiếng ngọt gì cả.” Doãn Tiểu Đao làm sáng tỏ.
Lam Diệm chẳng biết mấy câu bùi tai, dễ nghe nhất chính là câu “thích” kia. Thời gian còn lại, đều rất hung dữ. Thế nhưng tất thảy tình cảm dịu dàng của hắn, đều ẩn trong những lời mỉa mai đó. Cô không cần lời đường mật gì đó, chỉ cần hắn là Tứ Lang không buồn không lo, cô đã vui vẻ lắm rồi.
Tứ Lang của cô thông minh xinh đẹp, là người hiền lành.
Doãn Tiểu Đao đã nhận định con người của Lam Diệm thì ai cũng không làm cô thay đổi được. Tính cách của cô chính là cứng nhắc gàn bướng như thế.
Cuối cùng Doãn gia gia đành hết cách, phất phất tay, “Vậy cháu tự mình đi nếm mùi thất bại đi.”
“Cám ơn ông nội, cha.” Nói xong, Doãn Tiểu Đao liền xoay người về phòng thu dọn hành lý.
Doãn phụ nhìn bóng lưng của con gái mình, có phần lo lắng, “Phụ thân, tính cách của Tiểu Đao…”
“Cậu thanh niên kia chưa chắc là sai hẹn.” Doãn gia gia thoáng nhìn bầu không xanh nơi xa, “Tiểu Đao chỉ là thật thà, chứ không phải trắng đen không phân biệt được.”
“Con đoán được chuyện câu ta sẽ không trở về như đã hẹn.” Doãn phụ nghiêm túc nói, “Sự tình dính dáng đến phạm pháp, chỉ số nguy hiệm quá cao.”
“Người luyện võ đương nhiên trừ ác trợ thiện.” Lúc nói chuyện, vẻ mặt của Doãn gia gia nghiêm túc hiếm thấy.
“Con bé là con gái của con.”
Doãn gia gia mỉm cười, “Tình yêu của ta đối với cháu gái không kém hơn con. Tiểu Đao lớn rồi, con bé biết chừng mực.”
“Hy vọng là thế.” Doãn phụ không kiềm được mà tự kiểm nghiệm, lúc trước bản thân ông có phải là đã để con gái quá độc lập rồi không.
“Mấy năm trước, ta có bói một quẻ nhân duyên cho Tiểu Đao.”
“Thế nào ạ?”
“Con bé… phu tinh nhập mộ.” (*) Từ đó về sau, Doãn gia gia luôn lo lắng về chuyện nhân duyên của Doãn Tiểu Đao. Mà tình huống hiện nay, e rằng gặp phải trắc trở rồi.
(*) Phu tinh nhập mộ [夫星入墓] thường là chồng chết hoặc chồng bệnh nặng.
—-
Doãn Tiểu Đao không nhận được ba túi sính lễ đồ ăn vặt kia. Lúc chuyển phát đến Hoành Quán, thì cô đã đi rồi.
Cô lưng mang Đào Đao, quanh hông quấn Câu Hiển Kiếm.
Sau đó ra huyện thành bắt xe, chạy thẳng đến Thương Thành.
Một tháng này Lam Diệm ở chung với Thẩm Tiệp, cho nên trạm thứ nhất trong chuyến đi tìm chồng này của Doãn Tiểu Đao, chính là ở tại cửa hàng thuốc lá đã cùng Thẩm Tiệp gặp mặt.
Chủ cửa hàng nhận ra cô, sau khi mời cô lên lầu hai, lập tức gọi điện hẹn Thẩm Tiệp.
Thẩm Tiệp không rời khỏi cục cảnh sát được.
Doãn Tiểu Đao lẳng lặng chờ hai tiếng đồng hồ, anh mới xuất hiện.
“Anh ấy đâu?” Đây là câu đầu tiên của Doãn Tiểu Đao khi gặp Thẩm Tiệp.
“Tạm thời không rõ tung tích.” Thẩm Tiệp ngồi xuống chỗ đối diện cô.
Ánh mắt của cô ác liệt, “Anh ấy đã đắc tội ai?”
Đã đắc tội ai? Thẩm Tiệp khẽ cười khổ. Người Lam Diệm đắc tội nhiều lắm.
Cái đám Tiêu Đông Khang ở thành phố S, phòng khám ở Thương Thành, cùng đám người Lam Úc và Lý Hiếu Quý. Lam Diệm đã giao toàn bộ chứng cứ có được cho phía cảnh sát.
Có lúc Thẩm Tiệp rất hoài nghi, mấy năm nay ở Lam thị, việc Lam Diệm làm có phải là nằm vùng hay không. Thế nhưng Lam Diệm thề thốt phủ nhận, “Đây là tôi đi con đường bất chính mới kiếm được, anh một cảnh sát chính phái đương nhiên là không có đường.”
Liên quan đến vụ án, Thẩm Tiệp không thể tiết lộ cho Doãn Tiểu Đao biết quá nhiều, chỉ nói rằng, “Phía cảnh sát vẫn đang điều tra.”
“Anh ấy đã làm chuyện xấu ư?” Hỏi câu này, không phải vì Doãn Tiểu Đao nghi ngờ Lam Diệm. Cô muốn hỏi là, phía cảnh sát liệu có nghi ngờ Lam Diệm hay không.
“Không có.” Tuy rằng Thẩm Tiệp và Lam Diệm hành sự trái ngược nhau, nhưng Thẩm Tiệp vững tin, lập trường của Lam Diệm và mình là nhất trí. Lam Diệm chỉ là quen với cách thức xử lý vấn đề vòng vèo mà thôi.
“Tôi biết rồi.” Doãn Tiểu Đao nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
Thẩm Tiệp không giữ lại, “Có tin tức của cậu ta tôi sẽ báo cô biết.”
“Được.”
“Còn nữa, cậu ta để lại ba túi… đồ ăn vặt, tôi gửi về nhà cô rồi.” Sau rốt Thẩm Tiệp không nói ra hai từ “sính lễ” kia. Anh sợ cô thất vọng.
“Được.” Doãn Tiểu Đao nói chuyện từ đầu đến cuối chẳng chút mấp mô tình cảm.
—-
Trạm kế tiếp của Doãn Tiểu Đao, là tập đoàn Lam thị.
Không có hẹn trước, tiếp tân cản không cho cô vào.
Doãn Tiểu Đao tự mình đi về phía thang máy.
“Này này…” Tiếp tân vẫy tay, “Bảo vệ, ngăn cô ta lại đi.”
Hai bảo vệ trước cửa lập tức chạy đến.
Doãn Tiểu Đao liếc cũng chẳng thèm liếc một cái, vào lúc hai bảo vệ sắp tiếp cận, tay phải nắm thành quyền vung ra.
Cô không dùng bao nhiêu sức, nhưng một phắt đã trấn áp hai bảo vệ.
Hai bảo vệ dừng ngay tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Đợi khi hai người phản ứng lại được, Doãn Tiểu Đao đã vào trong thang máy.
Bảo vệ Giáp vội vàng thông báo cho tổ bảo vệ của Lam thị.
Phòng làm việc của Lam Nhị ở tầng 30.
Doãn Tiểu Đao tùy tiện hỏi một chút là biết.
Lúc cô xông vào, Lam Nhị đang dặn dò công việc với thư ký. Thư ký ngồi trên đùi gã, áo sơ mi cởi hết ba nút, đôi môi đỏ thắm gần như dán vào gò má Lam Nhị. Bầu không khí không mấy đứng đắn.
Vào thoáng cửa bị đẩy ra, thư ký sợ đến hét lên. Cô nàng vội vàng đứng dậy, sửa sang lại áo sống của mình.
Nhìn thấy Doãn Tiểu Đao, trên mặt Lam Nhị nhoáng qua một tia kinh ngạc, nháy mắt đã biến mất. Sau đó gã cười, “Khách quý nha.”
Doãn Tiểu Đao lạnh nhạt nhìn gã.
Thư ký nắm lấy nút áo sơ mi, vội vã ra ngoài.
Lam Nhị rời khỏi bàn làm việc, thong thả bước đến chỗ ghế sofa, săn sóc nói, “Tiểu Đao, đến đây ngồi.”
Doãn Tiểu Đao không rảnh rỗi khách sáo với gã, trực tiếp hỏi, “Lam Diệm đang ở đâu?”
Nụ cười của Lam Nhị khựng một chốc, “Không phải cậu ta đi theo anh hùng cái thế của mình rồi à.”
Cô tiến gần gã, sát khí hung tợn phừng phừng không chút che đậy, “Lam Diệm đang ở đâu?”
Nụ cười của Lam Nhị mất tăm, “Chuyện này cô phải đi hỏi anh hùng cái thế của cậu ta chứ.”
Doãn Tiểu Đao túm lấy áo của gã, “Tôi hỏi lại lần nữa, Lam Diệm đang ở đâu?”
“Cậu ta…” Lam Nhị híp mắt lại, “Không ở chung với cô sao?”
Thấy Doãn Tiểu Đao lạnh lùng tựa băng, tay của Lam Nhị bày ra động tác đầu hàng, “Tôi không biết. Tôi từng hại cậu ta, nhưng tôi là tình thế ép buộc.”
“Ép buộc?” Rốt cuộc thì thứ vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể nói ra được hai chữ này chứ. Ai từng thông cảm cho cái “bị ép buộc” của Lam Diệm? Doãn Tiểu Đao không tin, Lam Nhị không nghĩ ra được phương cách để mình và Lam Diệm có thể toàn thân rút lui. Lam Diệm vốn có thể không bị tái hút. Nói trắng ra, Lam Nhị muốn hủy hoại Lam Diệm, chứ chẳng phải bị ép buộc gì.
Doãn Tiểu Đao luyện võ từ trước đến nay luôn nhớ kỹ “chiến tranh kết thúc thì thành võ” (1). Nhưng đối với Lam Nhị, võ đức gì đó, cô quên sạch hết rồi.
Một cú đấm hung tợn đập vào mặt Lam Nhị.
Cho dù có khiến cho tên Lam Nhị trước mắt tan xương nát thịt, thì cũng không đủ để cho cô hả giận.
Mặt của Lam Nhị từng động qua dao kéo, làm sao chịu được một cú đấm kia. Lập tức, sống mũi bị lệch, phần độn ở cằm liền chạy vị trí.
Gã bưng lấy nửa khuôn mặt của mình, ánh mắt trở nên đáng sợ.
Lúc này, ngoài cửa có ba vệ sĩ xông vào.
Vừa đến đã bày tư thế công kích.
Doãn Tiểu Đao lành lạnh đẩy Lam Nhị ra, tay phải vòng về sau lưng kéo một cái.
Miếng vải lỏng ra.
Lại một cú ném xoay vòng.
Đào Đao bị tung lên giữa không trung.
Một tay Doãn Tiểu Đao bắt lấy, chậm rãi xoay mình, chẳng thèm nhìn ba tên vệ sĩ.
Đào Đao, ra khỏi vỏ.
Đao là chúa, còn kiếm là vua của trăm loại binh khí. Kiếm tạo thế đẹp, còn đao thì như mãnh hổ, thiên hướng cương nghị.
Tuy rằng Doãn Tiểu Đao đi theo đường kỹ xảo, nhưng cô lại am hiểu đơn đao hơn.
Vệ sĩ của Lam Nhị đều là những tay lão luyện. Nhưng khi cận chiến bằng tay không, bọn họ đều không linh hoạt nhanh nhẹn bằng Doãn Tiểu Đao.
Năm đó khi Lam Nhị quen biết cô, liền biết cô là người luyện võ.
Tính cách thì, ngơ ngốc vô cùng. Nhưng không thuộc kiểu dễ lừa gạt.
Nhưng sao lại bị Lam Diệm bẻ cong thế này?
Lam Nhị nghĩ không ra, tại sao mình lại có loại tâm trạng đố kị thèm muốn căm ghét đối với Lam Diệm.
Lam Diệm không gia thế hiển hách, không núi vàng núi bạc, không quyền thế địa vị. Lam Diệm chẳng có gì cả!
Mà Lam Nhị gã, đại phú đại quý. Thậm chí là cùng họ Lam tên Diệm.
Lúc ra đời, Lam Nhị không được đặt tên là Lam Diệm.
Lúc đó Lam thị rất thích tìm những chữ hiếm gặp, Lam Đại tên là Lam Úc, Lam Nhị tên là Lam Dương. Chữ “Dương” này, còn hiếm gặp hơn cả chữ “Úc”. Chẳng bao nhiêu người có thể chuẩn xác đọc ra được cái tên của Lam Dương. Một ngày nào đó, mẹ của Lam Nhị nghe ngóng được linh cảm Hỏa Diệm Sơn trong Tây Du Ký của Trịnh tiểu thư, thế là bà thương lượng với Lam thị, đổi tên cho Lam Nhị.
Lúc mẹ của Lam Nhị nói về việc này với Trịnh tiểu thư, bảo là thật trùng hợp.
Trịnh tiểu thư và Lam Diệm cũng cảm thấy trùng hợp.
Lam Nhị nhìn ba người vệ sĩ dần dần đấu không lại Doãn Tiểu Đao.
Trong công ty, vệ sĩ không được phép mang súng theo. Cho nên, trận đánh này, đám vệ sĩ thua chắc.
Sau khi đám vệ sĩ thua, thì sẽ tới phiên Lam Nhị.
Một cú đá xoáy của Doãn Tiểu Đao, Lam Nhị ngã vào góc tường. Gã cảm thấy vật độn của mình dường như đã đâm xuyên qua làn da, lệch đến chỗ nào cũng không biết. Gã âm trầm nói, “Doãn Tiểu Đao, đừng có lấy trứng chọi đá.”
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.” Doãn Tiểu Đao tra Đào Đao vào vỏ, sau rốt liếc mắt nhìn cái cằm đỏ màu máu của gã, lành lạnh ném lại một câu, “Anh tự thu xếp ổn thỏa đi.”
—-
Doãn Tiểu Đao không tìm thấy Lam Diệm.
Ngay cả Thẩm Tiệp cũng không chút manh mối, chứ đừng nói đến Doãn Tiểu Đao ở Thương Thành chưa được bao lâu.
Doãn Tiểu Đao bắt đầu có chút mù mịt, sau đó thì cô nhớ lại những ngày tháng của mình và Lam Diệm, những con phố mà cô và Lam Diệm đã từng cùng nhau đi qua.
Lúc đi ngang qua một cửa kính bày hàng, cô dừng chân bước, nhìn bóng mình phản chiếu trong đó.
Hơn một tháng trước, bên cạnh cô luôn có một người đứng cạnh.
Mà nay chỉ còn lại cô một mình lẻ bóng.
Không còn bóng dáng của cái người cao gầy kia bầu bạn, cũng không thể nghe được có người nói cô là đứa đần.
Trong lòng Doãn Tiểu Đao thầm phác họa một bóng hình bên cạnh.
Hắn cao hơn cô chừng nửa cái đầu, gầy còm thấy xương. Rất nhiều khi sẽ cười rất rạng rỡ, trong đôi mắt nhoáng lên ánh xanh lam.
Lúc này, có một bóng người nhích lại gần.
Doãn Tiểu Đao quay đầu lại.
Chỉ là một người qua đường. Anh ta quái lạ nhìn cô đứng trước cửa kính.
Doãn Tiểu Đao rũ mắt xoay người rời đi.
Khoảnh khắc mới vừa nãy, cô xiết bao hy vọng rằng Lam Diệm xuất hiện.
Hắn sẽ treo nụ cười quen thuộc, nói với cô rằng, “Đao thị vệ, tôi trở về rồi.”
Sau đó, câu của cô, “Tứ Lang, anh đã trở về.” Mãi không có cơ hội được thốt ra.
Doãn Tiểu Đao ở lại Thương Thành bốn ngày.
Sau đó thì đi Hâm Thành.
Cô dựa vào trí nhớ, một mình đi đi lại lại trên con phố mà cô đã cùng Lam Diệm đi qua.
Cuối cùng, là khu vui chơi.
Vẫn là tàu lượn cao tốc kia.
Vẫn là chỗ ngồi đó.
Lúc mất trọng khi tàu lộn ngược, Doãn Tiểu Đao mở mắt ra, nhìn bầu trời xám mờ mịt.
Cô cảm thấy, ngay cả mây trắng cũng nhuốm sắc tro nhờ.
Tàu lượn lao nhanh xuống.
Một giọt nước bay qua khóe mắt cô.
“Tứ Lang, em nhớ anh quá.”
(1) Raw [止戈为武], Hán Việt: chỉ qua vi võ; “chỉ qua” ở đây nghĩa là dừng gươm đao, dừng đánh nhau, dừng chiến tranh. Đồng thời cũng chơi chữ, “chỉ” và “qua” ghép lại thành chữ “võ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...