Vừa về tới phòng trọ, Lam Diễm thấy hết sức cảm khái: "Cô nói tại sao trước đây tôi có thể ở Thương thành lâu như vậy đây."
"Không biết." Doãn Tiểu Đao trả lời kiểu điển hình.
Hắn đã quen kiểu trả lời này, ngược lại cũng không cảm thấy không thỏa đáng.
Hắn mừng rỡ suýt chút nữa bổ nhà trên ghế sa lông. "Đao thị vệ, cô có loại tâm tình khóc ròng khi trở về nhà không."
"Không có."
Hoàn toàn không có.
Lam Diễm liếc cô một cái. Giữa hai người bọn họ không có cùng cấp bậc về chỉ số thông minh, thực sự rất khó nảy sinh sự hiểu ngầm.
"Cô cái gì cũng không hiểu."
Thương thành quá buồn chán, còn có một đám biến thái ở đó. Thực sự biến
thái đó, một hai người cũng không phải người tốt. Vượng thành bên này
lại không như vậy, độ tự do khá cao, buồn bực còn có thể ra ngoài chọc
ghẹo chơi bời. Dù sao hắn cũng có nữ hộ vệ.
Nghĩ như vậy, Lam Diễm cảm thấy, chức vị giám đốc nhà máy này thoải mái
hơn giám đốc kia nhiều. Tuy rằng lương ít một chút, tiền thuê nhà đắt
một chút, giá gạo tăng một chút, cô ngốc bên cạnh kia có sức ăn lớn hơn
không phải một chút như thế. Nếu như phương diện kinh tế có thể xa xỉ
thêm, vậy hắn thực sự không còn gì tiếc rồi.
"Đao thị vệ, trong xưởng khi nào phát lương thế?" Lam Diễm đến Vượng thành chưa tới một tháng, còn chưa có lĩnh được tiền lương.
Chi tiêu trong khoảng thời gian này, đều là hắn hi sinh nhan sắc đi lừa gạt mà có.
"Không biết." Trước nay Doãn Tiểu Đao không hỏi qua chuyện nhà xưởng, biết mới là lạ.
"Nói vậy." Đột nhiên Lam Diễm lóe lên linh quang: "Cô là chủ nhiệm cũng có lương à."
Cô bình thường trả lời: "Không biết."
"Cô ngoài ăn ra, còn biết cái gì!" Hắn rất muốn chọc trán cô, thế nhưng
trị số sức mạnh của hai người chênh lệch lớn, khiến hắn từ bỏ suy nghĩ
này, đổi thành lý lẽ thẳng thừng nói rằng: "Tôi tuyên bố, tất cả tiền
lương của cô đều phải giao cho tôi, quyền lực tài chính do tôi phụ
trách."
"Được." Chủ nhiệm nhà xưởng không phải nghề của cô lúc này, cô đương
nhiên sẽ không chiếm lấy số tiền kia. Lại nói, chức vị này là do hắn nói mò, trong xưởng có công nhận hay không còn là một vấn đề.
Nghe được câu trả lời của cô, Lam Diễm nở nụ cười. Có một cô ngốc đi
theo thật tốt, nếu như cô không ngốc, làm sao chấp nhận bồi tiếp hắn như vậy. Vì thế, vẫn là ngốc có điểm tốt, "Đao thị vệ, hai ta đúng là hợp
tác hoàng kim a, cô ngu ngốc, tôi cơ trí."
Doãn Tiểu Đao rất nghi ngờ hai từ hắn dùng để miêu tả hắn kia, nhưng cô không phản bác nữa.
"Để ăn mừng cộng sự hoàng kim ra đời, tối nay chúng ta ăn gà hoa điêu."
"Được." Nhiều ngày rồi không được ăn cơm hắn nấu, cô rất nhớ.
"Vẫn là cô rửa bát." Hắn giống như ra lệnh.
Cô thoải mái gật đầu.
"Cô rửa bát, tôi nấu cơm." Lam Diễm đắc ý cười, đôi mắt lộ ra tia sáng,
"Cụm từ hợp tác hoàng kim này quả thực là tạo nên vì chúng ta mà."
Doãn Tiểu Đao đã quen kiểu nói chuyện không logic của hắn. Cô nhìn thần
thái trong mắt hắn, người hút ma túy sẽ có đôi mắt trong suốt như vậy
sao?
Lam Diễm cũng không để ý sự yên lặng của cô, dù sao hắn tự nói với mình
cũng có thể kéo rất dài. Hắn cười hai tiếng nữa, sao đó dãn gân cốt một
cái, "Tôi ngủ trước một giấc, tỉnh dậy sẽ đi mua thức ăn. Cô tự làm gì
đi, đừng làm phiền tôi."
"Được." Doãn Tiểu Đao dừng lại, nghiêm túc nhắc nhở: "Không được hút ma túy."
"..." Lam Diễm suýt chút nữa nghẹn thở, hắn thở ra một hơi, giọng nói
nhấn mạnh: "Tôi chỉ đi ngủ thôi." Hắn dù sao cũng xem như là quân tử có
chút tích cực hướng về phía trước, cô thật sự cho rằng hắn lúc nào cũng
làm mấy chuyện sa ngã sao.
"Được." Doãn Tiểu Đao nghe được câu trả lời của hắn thì rất vui mừng. Cô từ trước đến giờ khuyết thiếu sự biểu cảm, mặc dù tâm tình tốt cũng
không lộ rõ sắc mặt lắm. Vì lẽ đó, lúc này vẫn là gương mặt cứng nhắc.
Lam Diễm đi về phòng.
Lúc đóng cửa, đột nhiên hắn nhớ tới chú Lam. Bây giờ Doãn Tiểu Đao đã không còn nhiệm vụ, có thể rời đi.
Hắn định sau khi ngủ dậy, sẽ nói cho cô biết chuyện này. Đây là vì muốn
tốt cho cô, tính cách như cô, không thích hợp ở thành phố lớn.
Trước khi ngủ Lam Diễm muốn như vậy, lúc nằm trên giường nhắm mắt lại vẫn nghĩ thế.
Thế nhưng, tỉnh ngủ lại quên.
Sau khi rời giường hắn một lòng một dạ suy nghĩ món ăn tối nay, nóng lòng muốn thử.
Lam Diễm rất có hứng thú với chuyện nấu cơm. Đặc biệt là bên người còn
theo một kẻ không kén ăn Doãn Tiểu Đao, thì hắn càng thêm có ý nghiên
cứu trù nghệ rồi.
Trước đây khi hắn còn ở một mình, nấu ăn xong còn phải rửa bát. Hiện tại có người rửa chén miến phí, hắn không biết vui mừng rất nhiều.
Hai người đi siêu thị mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn và mắm muối.
Doãn Tiểu Đao xách năm túi đồ lớn, vững vàng đi phía sau.
Lam Diễm đi trước cười nhạo cô, "Đao thị vệ, mặc dù cô không có vị con
gái, nhưng có thể làm người sai bảo khỏe mạnh, cũng rất có giá trị nhân
sinh."
"Đúng vậy." Mỗi người đều có giá trị riêng, cô không ngoại lệ, hắn cũng vậy.
Câu trả lời ngốc nghếch của cô làm miệng hắn càng tổn hại hơn: "Tôi kiến nghị với cô sau này tìm ma bệnh mà gả đi, cũng không có nhiều người đàn ông có sức khỏe tốt. Cô gả cho người bình thường, sẽ rất thương tổn cho tự ái đối phương."
"Không lấy chồng." Doãn Tiểu Đao trả lời rất nhanh.
"Phụ nữ cuối cùng vẫn phải tìm đàn ông dựa vào." Nói xong câu này, Lam
Diễm nhớ tới bờ vai rắn chắc của cô, liền sửa lời nói, "Phụ nữ cuối cùng phải tìm đàn ông để sinh con."
"Hoành quán đã có người nối nghiệp." Doãn Tiểu Nhuệ trước sáu tuổi
thường xuyên đau ốm, sau đó chuyển biến tốt hơn. Qua một thời gian, hắn
khẳng định có thể vượt qua cô, tiếp nhận Hoành quán. Vì vậy, cô không lo lắng vấn đề người thừa kế.
"Ai để ý đến quán rách nhà cô." Lam Diễm liếc cô một cái. Cô gái này
trưởng thành như vậy thật thiếu gốc đức hạnh, tất cả đều là cái quán bỏ
đi này tạo thành.
Thực sự là cha mẹ không có trách nhiệm.
Thế nhưng, cũng may là cô là một cái cọc gỗ.
"Đao thị vệ." Hắn nở nụ cười, "Sau này cô cũng cần phải tiếp tục ngu
ngốc như vậy nhé." Chí ít khi hắn còn sống, hi vọng cô có thể duy trì bộ dáng ngốc nghếch này.
"Tôi không ngu." Doãn Tiểu Đao trả lời rất bình thản. Dưới cái nhìn của cô, hắn thực sự không thông minh tới đâu đi.
"Tôi thông minh hơn cô nhiều."
"Người thông minh không chơi ma túy." Cô đánh một đòn thẳng vào điểm yếu.
"..." Quả nhiên, gân xanh trên trán Lam Diễm nhảy một cái, hung thần ác sát nói: "Tối nay cô đừng nghĩ ăn cơm."
"Được." Cô không ăn cơm, có thể dùng bữa.
Vả lại, trải qua nhiều lần như vậy khiến cô hiểu rằng, tuy miệng hắn như dao nhưng tâm lại như đậu hủ. Ba lần bốn lượt la hét không cho cô ăn
cơm, nhưng mỗi lần đều quan tâm đến sức ăn của cô, sẽ nấu một nồi cơm
lớn, làm nhiều món ăn hơn. Hắn làm thay đổi nhận thức của cô với công tử bột giàu có.
Lúc này, cô nghĩ đến chuyện hắn lún sâu vào đầm lầy ma túy, liền kêu, "Tứ lang."
"Lang cái đầu cô. Tôi đang tức giận, không muốn để ý đến cô." Lam Diễm cũng không quay đầu lại, càng chạy càng nhanh.
Cô không lên tiếng, xách 5 cái túi lớn, ung dung đi theo bước chân hắn,
----
Hỏa khí của Lam Diễm đến rất nhanh, đi càng nhanh hơn.
Lúc về đến nhà, hắn đã sớm quên chuyện vẫn tức giận Doãn Tiểu Đao, vui vẻ đi vào trong bếp.
Doãn Tiểu Đao cất những nguyên liệu nấu ăn còn lại vào tủ lạnh, sau đó quay đầu lại thì thấy bóng lưng của Lam Diễm.
Phần lớn thời gian, cô đều đi ở phía sau hắn, cho nên cô rất quen thuộc
bóng lưng của hắn. Bởi vì dùng ma túy quanh năm, vóc người hắn thon gầy, gầy hơn bất kỳ người con trai nào ở Hoàng quán.
"Đao thị vệ, cầm cho tôi cái bát bé." Lam Diễm cúi đầu bận rộn.
Doãn Tiểu Đao gật đầu, tìm một cái trên tủ bát đưa tới.
Hắn cầm lấy để một bên, trên tay quấy đồ ăn: "Bình thường bếp trưởng đều có người phụ tá, sau này cô sẽ phụ giúp cho tôi."
"Được."
Lam Diễm tiếp tục lảm nhảm: "Ra ngoài hành tẩu giang hồ, nắm giữ một tay nghề là khá quan trọng."
"Đúng thế."
"Cô biết xã hội hiện nay, tiền lương đầu bếp cao bao nhiêu không?" Âm điệu cuối dâng lên cảm giác ưu việt.
"Không biết."
"Ngu ngốc." Hắn hạ xuống kết luận.
Mãi đến khi món gà hoa điêu nấu xong, Lam Diễm mới nhớ tới ghi nhớ của
mình lúc trước khi đi ngủ. Liền hắn nhân lúc mình còn nhớ việc này, nói: "Đao thị vệ, nhiệm vụ của cô kết thúc, có thể thu dọn quần áo trở về
quán rách kia của cô." Tiếc nuối là, bếp trưởng lại không có phụ tá.
"Tại sao kết thúc?" Doãn Tiểu Đao ngửi mùi thơm của món gà hoa điêu trên bàn, cảm thấy đói bụng.
"Chuyện này cô muốn nhúng tay vào không được rồi." Đột nhiên hắn quay
đầu nhìn cô, trong mắt có một tia chăm chú, giống như không muốn bỏ qua
sự thay đổi biểu cảm của cô, "Ngày mai cút về cày ruộng đi."
"Không về." Vẻ mặt của cô vẫn bình thản như vậy.
"Cô không còn giá trị lợi dụng." Hắn cũng rất bình thản.
"Không về."
"Ngu ngốc, về sớm một chút." Bên trọng giọng nói của hắn hơi gợn sóng.
"Không về."
Lam Diễm nhếch khóe miệng, "Cô là người nhắc lại à?"
"Không phải."
"Chẳng muốn quản cô."
Bên trong Lam thị rất loạn, cô không nên tới vùng nước đục.
Không biết hiện tại tranh đấu trong nội bộ Lam thị tiến triển đến giai
đoạn nào. Lam Diễm có linh cảm, cho dù là chú Lam hay Lam Úc, bất luận
là ai cũng không lưu cho hắn đường sống. Chỉ có điều, chú Lam sẽ mặc hắn tự sinh tự diệt, mà Lam Úc, sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Sống hay chết, Lam Diễm đều coi nhẹ rồi. Hắn chỉ hi vọng Doãn Tiểu Đao có thể trở về trọn vẹn.
Thế nhưng cô thật sự quá thẳng thắn rồi.
Mấy ngày sau đó, Lam Diễm đều nói lại chuyện này, thái độ ác liệt muốn Doãn Tiểu Đao đi nhanh.
Doãn Tiểu Đao không hề bị lay động.
Hắn không đánh lại cô, mắng cô không được. Thậm chí, ngược lại cô còn giải thích với hắn, "Tôi còn có nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ gì?" Ngữ khí của Lam Diễm rất kém. Hắn quyết định, không nấu cơm cho cô.
Doãn Tiểu Đao nhìn đôi mắt màu lam của hắn, bình tĩnh nói: "Cai nghiện cho anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...