Long Hiên đế ngồi ở trên ghế rồng rộng lớn ở điện Côn Dụ, Vạn Toàn không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không có cảm giác phát ra tức giận.
Một loại bi thương bao phủ trong điện Côn Dụ, lạnh run tận xương.
“Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi. Còn một canh giờ là lâm triều.”
Long Hiên đế lúc này mới chợt hiểu, mình lại có thể ngồi yên hơn nửa đêm.
“Bãi giá điện Can Nguyên.” Thanh âm của hắn đã khôi phục trống trải, thanh lãnh, lập tức trở lại lãnh đạm của mấy năm trước kia.
Lại thành đế vương nắm trong tay hết thảy.
Nhưng, tối nay bãi giá điện Can Nguyên cũng làm cho Vạn Toàn rất kinh hãi.
Phù Lạc say ngủ không tự giác tới gần ấm áp, Long Hiên đế quấn chăn cho nàng, ôm nàng nằm ngủ.
Vô luận lòng của bọn họ có xa bao nhiêu, ít nhất thân thể là gần.
Sáng sớm hôm sau, Phù Lạc tỉnh khi Long Hiên đế đã ngồi trên triều đình.
Nếu không phải gối đầu bên người hạ xuống, thật sự coi ấm áp đêm qua là một giấc mộng.
Trong mộng hắn vì sao phải nói: “Ta thật sự hối hận vì sao lại cứu nàng?”
Hiện giờ Phù Lạc cũng có chút không hiểu Long Hiên đế, không hiểu châm chọc ban ngày của hắn, không hiểu ấm áp ban đêm của hắn.
Hắn trái lại khiến Phù Lạc không yên bất an, nói là vô tình, vì sao ban đêm lại như vậy, nói là hữu tình, lại lấy tình gì đổi lại.
Những ngày sau, Phù Lạc trở thành người chạm tay có thể bỏng ở hậu cung Viêm Hạ.
Cho dù quý như hoàng hậu, cũng không thể hàng đêm ngủ lại điện Can Nguyên tẩm cung của Long Hiên đế.
Phù Lạc vừa vặn làm Quý phi không chỉ được ngủ lại, hơn nữa dường như còn muốn vĩnh viễn lưu lại.
Long Hiên đế vung lên tay áo, cách trở nghị luận đến từ khắp nơi.
Đại lễ sắc phong Quý phi được an bài vào năm sau, Long Hiên đế từng ở trước mặt mọi người, nhu tình mật ý lời thề son sắt cam đoan với Phù Lạc, nhất định sẽ cho nàng một đại lễ sắc phong long trọng.
Tân niên đến, trong cung đã tràn ngập ngày hội vui mừng.
Long Hiên đế độc sủng Phù Quý phi hàng đêm ngủ lại điện Can Nguyên, hai người giống như vợ chồng bình thường cùng ăn cùng ở, dẫn tới một trận náo động trong ngoài triều đình.
Có điều “Tuyết phù dung” làm cho người ta ao ước được trình lên năm nay.
Lưu quang bốn phía, cả vườn phiêu hương.
Năm nay Tuyết phù dung Tuyết phủ ở Tuyết châu dâng lên, lấy hàn mai ngâm tơ một năm, hương huân nhập gấm, sinh sôi không ngừng, phương chế thành Tuyết phù dung hồng nhạt.
Kỳ lạ là Tuyết phù dung cống lên năm nay không còn là gấm trắng thuần sắc.
Nhưng khiến cho người ta ao ước không phải là Tuyết phù dung giá trị liên thành này, mà là hoàng thượng tự mình làm Phù Quý phi thiết kế Tuyết phù dung hồng phấn này thành bộ đồ mới tân niên.
Thiên hạ mọi người đều đang chờ đợi bộ đồ mới xuất hiện, khuê phòng ngoài cung đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sẽ chờ đêm trừ tịch Phù Quý phi mặc “Phù Nhan” y xuất hiện, vội vàng phục chế thịnh hành sang năm.
Thương nhân khuê phòng cười ha ha chuẩn bị sang năm kiếm được đầy chậu đầy bát.
Đã nhiều ngày trong cung phàm là phi tần cung nữ đối với Phù Lạc tỏ vẻ bất mãn khó chịu thì toàn bộ đều gặp bất hạnh. Hiện giờ người nào không biết Long Hiên đế sủng ái Phù Quý phi tới tột đỉnh.
Thậm chí ban đêm xông vào Dự vương phủ, giận đánh Dự vương phi, cứu ra Phù Quý phi bị trọng thương, không ngủ không nghỉ hai đêm chưa chợp mắt, chỉ vì chờ đợi nàng tỉnh lại.
Phù Lạc ngồi ở trong điện Can Nguyên, cảm thấy nếu Long Hiên đế ở hiện đại, nhất định là một cao thủ, ngay cả mốt cũng bị hắn dẫn dắt.
Mà tình huống của mình, Phù Lạc cảm giác, tựa như nhảy vào khoảng không, làm cho người ta kinh hồn táng đảm, nghĩ nhất định có ngày có thể quay về, chỉ không biết là khi nào.
Ngoài điện Can Nguyên Long Hiên đế vì Phù Lạc xây dựng một vương quốc giống như đồng thoại, nàng thành nữ nhân nắm giữ quyền sinh tử của hậu cung Viêm Hạ, thậm chí có thể chi phối quyết định của Long Hiên đế.
Trước kia chuyện Long Hiên đế quyết định, tuyệt không ai dám khuyên can, có thể khuyên can.
Nhưng hiện giờ chỉ cần một câu của Phù Quý phi, Long Hiên đế có thể sủng nịch nhìn nàng, “Cứ theo ái phi đi.”
“Ái phi”, xưng hô thế này đã lâu trước kia Long Hiên đế cũng không dùng ở trên người Phù Lạc, chẳng biết đã trở lại từ lúc nào.
Tiếng gọi “Lạc Nhi” lại chẳng biết lúc nào đã biến mất vô tung.
Ánh mắt của hắn, Phù Lạc cảm thấy lại khôi phục màu sắc biển sâu Bắc Cực, thấy không rõ, sờ không được.
Cực kỳ giống khi mới gặp hắn.
Mà một màn này lại vẫn không phải cảnh tượng khi mới gặp.
Ban đêm, theo thường lệ điên loan đảo phượng, hắn không hề khiêu khích dục vọng nơi đáy lòng Phù Lạc, mà là không ngừng thỏa mãn hắn cần, một lần lại một lần, thẳng đến khi Phù Lạc khóc lóc cầu xin hắn, mới bỏ qua vào triều.
Từng hài hoà trong tình ái đã thiếu bớt cái gì?
Phù Lạc không biết.
Nghe hắn ban đêm ở bên tai nỉ non, “Ái phi, trẫm thật sự cực kỳ yêu thích thân thể của ngươi.”
Phù Lạc mong tiến vào đôi mắt trong suốt của hắn.
Nói đó có dục vọng đã bóng dáng.
Hắn và nàng đều không say tiến vào vực sâu tình cảm mãnh liệt.
Tình ái giống như thành thông lệ.
Cao ốc từng xây dựng lên trong phút chốc đổ sập, chỉ đổ thừa trụ cột quá kém.
Hi vọng quay về hiện đại càng cách càng xa, đến tột cùng là sai ở chỗ nào.
Hắn không phải nên ở dưới nhu tình nàng tỉ mỉ bố trí, cống hiến hi vọng về nhà của bản thân sao?
Trước đêm trừ tịch
Long Hiên đế thiết yến ở Ngưng Lộ Đài, mời thanh lâu đường xa mà đến ca múa hiến nghệ, một mảnh thái bình.
Nữ tử ở giữa vũ đài mặc dù trang điệm đậm, Phù Lạc chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ta.
Miên Hương lâu, cô nương Hoa Diễm.
Một chén thuốc, nữ tử tuyệt đi hậu hoạn của mình.
Nàng vô cùng cố gắng, đáng tiếc không múa đến trên đài, mọi người đều tò mò năm nay sao lại tuyển vũ nương thấp kém như vậy hiến vũ ở ngự tiền.
Phù Lạc rõ ràng quay đầu, ánh mắt Long Hiên đế ngưng lại.
Miệng run rẩy mở ra, không biết nên nói cái gì, hắn đều biết cả rồi.
Long Hiên đế ở dưới con mắt chăm chú của mọi người ngậm lấy cánh môi khẽ run như đóa hồng đón gió của Phù Lạc, nuốt xuống lời của nàng.
“Trẫm, cái gì cũng không muốn nghe.”
Trong ánh mắt của hắn đã tràn ngập ý cười, giống như băng đao lạnh thấu xương chìm vào ánh mắt Phù Lạc, lại không thấy bất luận cái gì.
Bất đắc dĩ hay không, tình nguyện hay không.
Hắn lặng im đóng lại đại môn.
“Ái phi không thích điệu múa này sao?” Hắn cất cao giọng nói, không đợi Phù Lạc đáp lời, “Người đâu, đem nàng ta ném ra ngoài đánh, đem niêm phong kỹ phường của nàng ta, người liên can chờ để xử lý.”
Long Hiên đế lôi kéo tay Phù Lạc, người bên ngoài thấy hắn nhu tình mật ý, giận dữ vì hồng nhan, nhuộm đỏ hậu cung từng đôi mắt xinh đẹp mà biến hóa. Thế nhưng hắn lại không tiếng động nói ra, là ngươi giết các nàng.
Biết rõ ngoan độc của hắn, nhưng Phù Lạc vẫn không thể không tự trách, vì sao từng ngu xuẩn cho rằng có thể lừa gạt hắn, ngu xuẩn cho là cơ hội mình có thể lừa hắn mở ra thời không.
Nàng cười rơi lệ, từng giọt đều rơi vào trong miệng hắn. Hắn thâm tình hôn khóe mắt đầy nước mắt của nàng, hoặc có thể nói là tham lam hôn lấy, tham lam muốn nàng rơi càng nhiều nước mắt.
Một hồi huyết tinh tàn sát trước đêm trừ tịch, lại thành giai thoại thâm tình của Long Hiên đế.
Thành thanh danh ác độc của Phù Lạc.
Hắn như ác ma khống chế Phù Lạc, bồi hắn diễn xuất tuồng vui này, hắn từ diễn viên chính thành đạo diễn, nàng có thành quy tắc ngầm của hắn hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...