Edit: Y Giai
Màn đêm buông xuống thì Phù Lạc rốt cục như ý nguyện bước vào Xuyên Nguyệt lâu.
Xuyên Nguyệt lâu là một vườn hoa rất lớn, đình đài lầu các đan xen, núi giả nước chảy róc rách, hoa hồng liễu rủ cùng rực rỡ, một chốn yên vui trang nghiêm. Lầu chính đứng ở sân sườn đông tên là Xuyên Nguyệt, giá ba nghìn phương được đi vào.
Tối nay Phù Lạc mặc một bộ váy lụa mỏng thủy lam, búi phi tiên kế, cắm nghiêng một cây trâm trân châu, giữa trán rũ xuống một vòng Hắc ngọc loan nguyệt. Dùng mạng che mặt cũng ngăn không được sự tao nhã siêu phàm thoát tục.
Xe ngựa chạy thẳng đến trước lầu chính. Lầu chính Xuyên Nguyệt lâu này có thể tính là viện trong vườn, mỗi tháng mùng một, mười lăm mới mở ra, gian ngoài xe ngựa phải đi qua vườn hoa, thẳng đến lầu chính, đây là vì chuẩn bị cho một vài quan lại quyền quý không tiện công khai lộ diện.
Long Hiên đế xuống xe ngựa, một nam tử thanh sam đón chào, “Đại ca.”
“Trong xe ngựa còn có người?”
Long Hiên đế đem Phù Lạc từ trên xe ngựa cẩn thận ôm xuống, “Đây là phu nhân ta.”
Đừng nói nam tử thanh sam choáng váng, ngay cả người tiếp khách kiến thức rộng rãi cũng choáng váng, đầu năm nay chuyện gì mà chưa thấy qua chứ, nhưng mà mang theo phu nhân đến dạo kỹ viện đúng là chưa từng thấy qua.
“Đây là Tuyên Dật Tuyên công tử.”
Phù Lạc thướt tha hướng nam tử thanh sam kia hành lễ, ngẩng đầu vừa nhìn, lại là người ngày ấy gặp được trước quán đoán số.
“Thế nào, nàng nhận thức Tuyên công tử?” Long Hiên đế hỏi.
Phù Lạc nhìn về phía Long Hiên đế, cũng không dám giấu diếm, hậu quả rất đáng sợ, “Từng gặp mặt một lần.”
“Điều này sao có thể, người như tẩu tẩu, Dật gặp qua một lần chắc chắn sẽ không quên, Dật không nhớ rõ ~~”
Phù Lạc trong miệng thì thầm, “Quá hay quá hay.”
Tuyên Dật nhất thời nhớ lại người mà ngày ấy mặc cho mình hô cũng không quay đầu lại.
Long Hiên đế ôm thắt lưng Phù Lạc đi vào phòng, Phù Lạc kéo xuống mạng che, Tuyên Dật hướng Long Hiên đế nói ra chuyện tình ngày đó.
Long Hiên đế cười.
Tuyên Dật dùng ánh mắt hỏi Long Hiên đế, hôm nay loại ngày này sao lại mang phu nhân của mình.
“Lạc nhi tò mò, ta mang nàng đến mở mang một chút.”
Phù Lạc trong lòng thầm mắng, bản thân háo sắc còn muốn đổ lên trên đầu của ta.
“Hôm nay nhìn thấy tẩu tẩu, ta cuối cùng cũng yên tâm.” Tuyên Dật hào phóng cười, kết quả Phù Lạc không hiểu ra sao, Long Hiên đế không lộ vẻ hiểu rõ gì, chỉ liếc mắt nhìn Phù Lạc một cái.
Nói đến tiểu thư Vân La lên đài biểu diễn hôm nay, đó thật sự là thiên hạ chạm tay có thể bỏng của hoàng triều Viêm Hạ, cùng Dạ Sắc phủ Nguyên Giang ở Thanh châu đồng xưng là “Vân ca Dạ vũ”, trở thành song tuyệt Viêm Hạ.
Có điều đến nơi này nghe tiếng ca Vân La ngoại bỏ là vì bản thân nàng ta ra, còn vì nhóm người Phong Tiêm Tuyết phía sau nàng ta mà đến. Nghe đồn nàng này quốc sắc thiên hương, thông tuệ hơn người, hơn nữa còn là lão bản phía sau màn của Xuyên Nguyệt lâu. Nếu muốn thấy Phong Tiêm Tuyết, đầu tiên cần qua ba trạm kiểm soát do Vân La thiết hạ, thiên hạ trước mắt người qua được cửa này trừ Thái tử “Ấn Sơn quốc” láng giềng Viêm Hạ, cũng chỉ có Thất vương gia Hiên Dật của hoàng triều Viêm Hạ.
Phù Lạc đã sớm từ tên của nam tử thanh sam kia đoán được thân phận của hắn, trong lòng kích động một trận, chẳng lẽ, chẳng lẽ nam phụ Vương gia trong truyền thuyết chính là hắn? Lúc này đây Phù Lạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ tiếp tục dọa đi một người.
Trước khi Vân La ra, trên đài trung tâm của Xuyên Nguyệt lâu là một đám ca vũ đang biểu diễn, tiết mục muôn màu muôn vẻ, không hổ là tiết mục của thiên hạ đệ nhất lâu.
Phòng mà ba người Phù Lạc ngồi tiến đến hai nữ tử hầu hạ. Tư sắc đều là mỹ nữ trăm dặm mới tìm được một, thêm dáng người kia tuyệt đối là ngàm dặm chọn một. Bắp đùi thon dài, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực E cup, người nhìn thấy mà ánh mắt đăm đăm.
Hai người lại còn đứng đắn như tiểu thư khuê các, mỗi lần rót rượu lại hạ bộ ngực, cái yếm mỏng đó làm sao có thể che khuất ngọn núi hùng vĩ bực này, nhũ câu như ẩn như hiện, phảng phất có ý lại giống như vô tâm lay động ở trước mắt mọi người, lập tức đứng dậy, khiến người ta tâm ngứa. Có điều có thể khẳng định chính là, trong lúc hai cô nương này thở, bộ ngực phập phồng đều lớn hơn người thường, rất câu dẫn người khác.
Lúc gắp rau thì Phù Lạc nhìn thấy bộ ngực của hai người các nàng như có như không xẹt qua tay Long Hiên đế cùng Tuyên Dật, quả nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, biết khách nhân như thế nào thì nên ứng phó như thế đó, khách nhân khó chịu giống hai người bọn hắn phỏng chừng thích nhất trò này.
Có điều bộ ngựa này đối với Phù Lạc cũng rất hữu hiệu. Ánh mắt của nàng nhìn vào ngọn núi kia cơ bản không thể chuyển, thật muốn kiểm tra quá, nhớ tới lúc ở hiện đại, bạn cùng phòng đại học thích nhất tập kích ngực, có đôi khi cảm thấy phụ nữ thậm chí so với nam giới càng ưa thích sờ ngực nữ tử hơn. Ví dụ lúc này, Phù Lạc cũng rất muốn cảm giác một chút xem ngọn núi lớn như vậy thì có xúc cảm gì, mặc dù của mình cũng không nhỏ, nhưng so với các nàng, thật sự chỉ như bánh bao nhỏ mà thôi.
Tay Phù Lạc còn chưa trải qua đồng ý của đại não, đã tự tiện thiếu chút nữa mò lên ngực của một nữ tử trong đó.
Vì cái gì lại là thiếu chút nữa?
Đó là bởi vì Long Hiên đế cầm lấy quạt, không chút lưu tình ở trên mu bàn tay Phù Lạc gõ xuống.
“A, đau.” Phù Lạc cau chặt mày, trừng Long Hiên đế. Thật sự là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.
“Đi xuống.” Long Hiên đế ra lệnh với hai nàng kia.
Hai người rất nhanh rời đi, “Còn không an phận, ta mang nàng trở về.”
Phù Lạc nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh.
Tuyên Dật ở một bên cười ra tiếng, sắc mặt Long Hiên đế rất khó nhìn.
Lúc này trong lầu vang lên nhịp trống phấn chấn, Phù Lạc rất cảm kích thở ra, toàn trường rất nhanh an tĩnh xuống, một nữ tử tao nhã tuyệt sắc bạch y phiêu phiêu đi lên trên đài, hai tay cầm tranh.
Toàn trường yên tĩnh đều có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng. Nàng, mi mục như vẽ, họa mày thì thâm, xoa phấn thì trắng, môi như mang đóa mân côi, răng như trân châu thạch lựu, vòng eo như liễu mọc xuân phân, chậm rãi đi tới, dường như có thể nhìn thấy vạn hoa nở rộ sau lưng nàng. Giữa diêu duệ hàm chứa xinh đẹp, giữa nhẹ nhàng mang theo tao nhã. Nàng đến còn dẫn theo một mùi hoa mê say, toàn trường tràn ngập, trải hoa rực rỡ. Thật sự là cả thị giác cùng khứu giác đều được hưởng thụ, kế tiếp thịnh yến Thao Thiết thật sự làm cho người chờ mong.
“Vân La là tỳ nữ của Phong tiểu thư.”
Phù Lạc uống nước sặc một cái, nữ tử như vậy lại là tỳ nữ của Phong Tiêm Tuyết, thật sự là người so với người tức chết người, nàng ta thật sự tốt số mà, tốt số đến mức xuyên vào thanh lâu làm Đại lão bản, mỹ nữ thanh mảnh như thế lại là thị nữ của nàng, thật sự là ánh mắt mỗi ngày ăn bữa tiệc lớn, muốn cái gì có cái đó, mỗi ngày ăn hương uống cay, đâu như mình đáng thương thế này, trong lòng Phù Lạc dâng lên một tia ghen tị, ngươi nói nương người ta sao lại tốt như vậy chứ?
Khác với si mê khi Phù Lạc nhìn Vân La, Long Hiên đế cùng Hiên Dật đều biểu hiện rất bình thường, bình thường thưởng thức. Phù Lạc cảm thấy thật cao hứng, nhớ tới lúc trước Long Hiên đế không chút kiêng kỵ giới thiệu, đặc biệt làm ra săn sóc bình thường giữa vợ chồng, Phù Lạc có một tia cảm giác uất ức.
“Màn mây biến ảo, Sao rơi truyền hận, Sông Ngân xa xa mờ tỏ. Vượt gió vàng sương ngọc đến nhau, Hơn hẳn đám trần gian đau khổ. Tình mềm như nước, Hẹn ước như mộng, Đi ngược nhịp cầu sao nỡ. Thì xá chi sớm chiều một thuở(1).”
Một khúc《Thước kiều tiên 》của Tần Quan vang lên, Phù Lạc càng thêm khẳng định Phong Tiêm Tuyết là xuyên qua người. Trong lòng kích động.
Tiếng ca Vân La đúng như tiếng sơn ca hót trong rừng, châu rơi khay ngọc, hơn nữa nàng có dung nhan tuyệt mỹ, thật sự là ca không say mọi người tự say mà.
Một khúc ca hát xong, Vân La đi xuống đài, tiểu nha đầu theo sát phía sau đang cầm bầu rượu, Vân La lần lượt tới mỗi một bàn khách nhân đều rót một ly, đừng nói trong bầu này là rượu ngon giá trị bách kim, phỏng chừng dù có là nước, mọi người uống cũng sẽ cảm thấy ngon hơn Mao đài(2).
Khách nhân đang ngồi cũng có người hấp tấp, nhưng ở trong tươi cười uyển chuyển của Vân La cũng không dám quá phận dây dưa, ai bảo nàng danh quan thiên hạ, ngay cả Thái tử nước láng giềng đều mơ tưởng âu yếm. Nàng từ trước đến nay là bảo bối quyền quý tranh nhau bưng lên, cũng là tiến thoái tự nhiên. Đây là chỗ tốt của việc làm danh kỹ, nhận hết ân sủng còn có thể vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân(3).
Lúc Vân La đi vào phòng ba người Long Hiên đế thì cũng lặng đi một chút. Ngày thường khách nhân tới nơi này đều là nam giới, khách nữ đương nhiên cũng tới, chẳng qua không đi cùng nam giới, được an bài ở phòng chuyên dụng của nữ tử, đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến có nam tử mang theo nữ tử, huống chi còn là hai nam tử tuấn lãng tuyệt nhân như thế.
Tuyên Dật thì nàng có nhận thức, nhưng nam tử bên cạnh hắn đúng là lần đầu tiên thấy. So với Tuyên Dật thành thục nội liễm, quý khí tao nhã, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm vương giả, nam tử xuất chúng như vậy cũng là lần đầu tiên thấy.
Nữ tử bên cạnh hắn, cũng làm cho Vân La cả kinh. Đối với dung mạo của mình, nàng từ trước đến nay vẫn luôn tự phụ, thật không nghĩ đến nữ tử trước mắt dung mạo không hề thua chính mình, ngược lại càng thêm kiều mị. Không kém chính mình nhiều năm tu luyện, nhưng lại tự có mỵ hoặc trời sinh, cao quý tao nhã, linh động bức người, nữ tử như vậy cũng theo chưa từng thấy qua, cho dù so với chủ tử của mình chỉ sợ cũng không kém.
“Tiểu thư Vân La, Tiêm Tuyết nàng ấy ~~” Tuyên Dật nhịn không được mở miệng, trong thần sắc có nhiều ý cầu xin, Phù Lạc vừa nhìn đã hiểu rõ tâm ý của hắn, xem ra vị Vương gia này chỉ sợ không phải chỉ có một phân coi trọng Phong Tiêm Tuyết đâu.
Trong lòng lại đang thầm than, phỏng chừng vị này cũng không phải là nam phụ rồi.
Vân La lắc lắc đầu, “Vương gia cũng đừng bức Vân La, chuyện của tiểu thư há lại để hạ nhân chúng ta có thể nói bậy.”
Những lời này thật là khéo, đem Thất vương gia kia cũng biếm thành người nói bậy. Phù Lạc bật cười.
Vân La đi rồi, Long Hiên đế nói với Hiên Dật: “Hôm nay có thể thấy Phong tiểu thư hay không thì phải xem thất đệ rồi.”
Kết quả Hiên Dật lắc đầu cười khổ. “Lần đó đệ cũng là may mắn qua được, đáp đề mục cũng không hoàn toàn đúng, là Tiêm Tuyết xem còn thấy tạm được, cho nên mới nhường tiểu đệ may mắn thông qua. Về sau, đệ rốt cuộc không thông qua ba cửa kia nữa.”
Long Hiên đế lần này cũng ngạc nhiên, Hiên Dật văn tài vũ lược mình còn có tin tưởng, hắn lại có thể nói ra lời như vậy, vậy ba cửa kế tiếp thật sự rất đáng chờ mong.
Vân La trở lại trên đài, “Vân La hôm nay cũng vì tiểu thư mang đến ba đề, mong rằng các vị chỉ giáo nhiều hơn.”
Tiểu nha đầu đi theo Vân La mở ra một bức tự, tự thể hết tinh tế tú lệ, nhưng không mất hào khí tiêu sái, thấy chữ như gặp người, vị Phong cô nương này thật sự rất đáng được chờ mong.
Tấm tự kia là một thủ từ, có điều chỉ có đoạn trên, xem ra cửa thứ nhất chính là đối đoạn dưới.
Sen đỏ hương tàn ngọc điện thu, Nhẹ cởi xiêm là, Bước xuống lan châu. Trong mây ai gửi lá thư qua? Lúc nhạn bay về, Nguyệt rọi tây lâu(4).
Đây không phải《Nhất tiễn mai》của Lí Thanh Chiếu ư?
_______________________________________________
(1) Bài thơ Thước kiều tiên 鵲橋仙 của Tần Quan, thể thơ Từ phẩm thời Bắc tống.
鵲橋仙
纖雲弄巧,
飛星傳恨,
銀漢迢迢暗度。
今風玉露一相逢,
便勝卻人間無數。
柔情似水,
佳期如夢,
忍顧鵲橋歸路!
兩情若是久長時,
又豈在朝朝暮暮?
(2) Mao đài: là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của một thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu.
(3) Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Trích từ một bài thơ “Mẫu đơn đình” của tác giả Thang Hiển Tổ, nghĩa là đi giữa vạn cây hoa mà một mảnh lá cây chẳng dính vào người, có thể hiểu là đào hoa, lăng nhăng nhưng ko chịu trách nhiệm với bất kỳ người nào.
(4) Bài thơ Nhất tiễn mai 一剪梅 của Lý Thanh Chiếu, thể thơ Từ phẩm thời Nam tống, Kim
一剪梅
紅藕香殘玉簟秋,
輕解羅裳,
獨上蘭舟。
雲中誰寄錦書來?
雁字回時,
月滿西樓。
花自飄零水自流,
一種相思,
兩處閑愁。
此情無計可消除,
才下眉頭,
卻上心頭。
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...